“ĐOÀNG!”
“Thằng oắt con! Giờ mày biết ở Gotham phải nói chuyện thế nào chưa!”
“ĐOÀNG! ĐOÀNG!”
“Đồ già khú đế! Ở Gotham này đéo phải chỉ mình mày có súng!”
Thấy hai gã tài xế không nói không rằng rút súng bắn trả, hành khách trên cả hai xe nhanh nhẹn phi thân qua cửa sổ, thuần thục tìm chỗ nấp. Mấy kẻ xui xẻo trúng đạn lạc vội tìm chỗ che chắn, rút súng tham chiến. Những người không bị bắn thì yên lặng chờ trận chiến kết thúc. Toàn bộ quá trình mượt mà, hỗn loạn trong trật tự. Phản ứng của tất cả hành khách không thể nói là được huấn luyện bài bản, nhưng ít nhất cũng gọi là “quen tay hay làm”.
Đắm chìm trong cái nếp sống thường nhật trật tự của khu Đông Gotham, Mã Chiêu Địch không khỏi bị “không khí nhộn nhịp” này cảm động đến rơi nước mắt: “Drake, đồ khốn! Muốn tôi chết thì nói thẳng, việc gì phải vòng vo tam quốc thế.”
“Chiếc xe buýt này là chiếc nhanh nhất và an toàn nhất chúng ta có thể đi ở khu Đông rồi.” Drake lắc đầu: “Đi mấy chiếc khác, nhẹ thì bị xe có súng ép lùi lại lúc tắc đường, không thì cũng bị móc ví ngay trên xe. Tệ hơn nữa... ở Gotham, tuần nào cũng có người bị cưỡng hiếp trên xe buýt, hoặc lúc xuống xe thì bốc hơi luôn.”
Trong lúc Drake lải nhải, một viên đạn lạc bay sượt qua, găm thẳng vào gờ tường xi măng ngay cạnh Mã Chiêu Địch, khiến trái tim vốn đang treo lơ lửng của hắn lại càng treo cao hơn: “Lẽ nào trong tình huống này tôi không thể bị một viên đạn găm vào sọ à!”
“Tin tôi đi.” Drake cười đắc ý với hắn: “Chiếc xe buýt này khác biệt lắm. Đa phần người trên xe đều là đến để báo thù. Oan có đầu, nợ có chủ. Ở Gotham, nhiều khi người ta có xích mích, nhưng không tiện hoặc không muốn giải quyết theo 'luật'. Lúc đó, không ít người sẽ 'hẹn kèo' ở đây.”
“Có thể là mày cướp của tao một mống khách, hoặc tao bán cho mày một gói hàng giả, hoặc chỉ là va vai trên đường. Không quan trọng. Cả hai đều biết tỏng mấy chuyện vặt vãnh đó không phải lý do thực sự để rút súng, nhưng chúng ta đơn giản là đéo nhịn được nữa.”
“Tóm lại, bất cứ chuyện gì anh không tiện ra tay tại chỗ, đều có thể lên đây giải quyết. Một chiếc xe buýt toàn dân liều mạng, lúc nào cũng có thể mua vũ khí giá rẻ. Mọi người đều là lũ trắng tay, chỉ có cuộc đời buồn tẻ và cả đống chuyện bực mình. Mày tao rút súng bắn nhau, vừa phân cao thấp, vừa quyết sinh tử. Thằng chết thì ngoan ngoãn bị quẳng xác xuống biển, sạch nợ đời. Thằng sống thì xả được cục tức, lẳng lặng về sống tiếp cái kiếp trâu ngựa của mình.”
“Cho nên, trừ phi có thằng điên nào ngứa mắt chúng ta, dí theo ta mà bắn, chứ dân quá giang đơn thuần như chúng ta gần như không gặp rắc rối gì. Cái xó này là vị trí đắc địa tôi đã dày công lựa chọn, tầm nhìn tốt, kín đáo, khoảng cách vừa phải, vừa có thể hóng chuyện, vừa tránh bị chú ý, bắn xong còn có thể chạy ra xe ngay lập tức.”
“Tôi nấp ở đây được nửa năm rồi, vết thương nặng nhất chỉ là lúc chạy vội quá bị trẹo chân.”
Mã Chiêu Địch nghe gã giải thích mà không khỏi kính nể. Drake không hổ là đã lăn lộn ở Gotham một năm, trên người đã lờ mờ toát ra khí chất của dân Gotham gốc. Coi cái đầu óc kia kìa, hừ, coi cái tâm lý kia kìa, hừ, coi cái khả năng thích ứng kia...
“Pằng!” Một viên đạn găm ngay xuống chân Mã Chiêu Địch, cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.
“Thằng cu kia, tao để ý chúng mày lâu rồi! Đi xe buýt nửa năm trời, lấy trận quyết đấu của bọn tao ra làm trò tiêu khiển hả? Ngon thì ló đầu ra! Hôm nay tao bắn chết mày, thằng chó đẻ!”
“?”
Mã Chiêu Địch liếc nhìn Drake, rồi nghe tiếng chửi rủa đằng xa, bỗng dưng hắn không muốn nhận thằng bạn này nữa.
“An toàn mà anh nói đấy hả?”
“Tôi đéo ngờ lại có thằng điên đi xe buýt nửa năm mà chưa chết! Lại còn ghim tôi là mục tiêu, cố tình lên xe buýt này! Tôi đã kín đáo lắm rồi mà...”
“Pằng! Pằng!”
Thấy thêm hai viên đạn bay tới, tim Mã Chiêu Địch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Bớt lảm nhảm đi! Nghĩ cách mau!”
Drake nhìn quanh quất. Chỗ này cái gì cũng tốt, chỉ là đường lui không nhiều. Muốn chuồn sang phố khác, bắt buộc phải phơi thân ra trước họng súng của đối phương, mất khoảng ba đến bốn giây.
Đối mặt với sự uy hiếp của tử thần, Drake dường như trở nên bình tĩnh lạ thường. Gã liên tục vạch ra trong đầu lộ trình tẩu thoát, các tình huống có thể xảy ra, tư thế tối ưu và động tác né tránh. Giờ phút này, gã như được John Wick nhập, lại giống Sát thủ 47, không cảm xúc, thuần lý trí.
“Đừng sợ. Tôi đưa cậu thoát ra.”
Gã điềm tĩnh phân tích, cứ như thể không phải đang bị truy sát giữa làn mưa đạn ở Gotham, mà đang dạo bước tán gẫu trên con phố sầm uất của Metropolis.
Trong đầu gã nhanh chóng vạch ra một lộ trình: Lăn đến sau xe, dựa vào khối động cơ cứng cáp che đạn 9mm, lợi dụng khoảng hở khi đối phương thay đạn, lấy đà bay vọt vào sau thùng rác, dùng vật che khuất cúi thấp người lao tới, tông bật cửa hiệu sách đối diện, nhẹ nhàng phi thân qua cửa sổ tầng hai, lộn một vòng tiếp đất, biến mất khỏi tầm mắt đối phương.
Cho dù hắn có tức giận bắn thêm vài phát, đạn cũng chỉ sượt qua khuôn mặt lạnh lùng của mình, không thể làm tổn hại dù chỉ một sợi lông.
“Nhìn động tác của tôi đây.”
Khóe miệng gã nhếch lên nụ cười thong dong. Gã nhẹ nhàng cởi một chiếc giày, dùng mũi giày lóe qua góc tường nhanh như chớp.
“Pằng pằng!”
Nhìn chiếc giày da có thêm hai lỗ, gã bình thản xỏ giày lại vào chân.
Một giây trôi qua.
“Thằng hèn đéo có trứng! Ra đây!”
“Pằng!”
Hai giây trôi qua.
“Hahaha, thằng cu đéo dám ló đầu! Ra đây đọ súng với tao xem thằng nào cứng cựa hơn!”
“Pằng! Pằng!”
Ba giây—
“Anh làm gì đấy? Động đậy đi chứ?” Mã Chiêu Địch hoang mang nhìn Drake: “Không phải bảo có cách à?”
“Tôi nghĩ... trốn ở đây an toàn hơn.” Drake nở nụ cười ngượng ngùng nhưng không mất đi vẻ lịch sự: “Tài bắn của gã hơi vượt ngoài dự đoán của tôi. Nếu cứ theo kế hoạch, e là giây đầu tiên chúng ta ló ra là đã có thêm mấy cái lỗ trên người rồi.”
“...”
Mình bị ngu, ngu điên, Mã Chiêu Địch ngước đôi mắt thất thần lên, thầm nghĩ: Mình chỉ biết Drake đã sống ở Gotham một năm, có thể tìm được mối lái tin cậy, có thể dẫn mình đi tìm việc, rồi sống sót đến chỗ làm. Mình không ngờ gã lại tấu hài đến thế, lại còn giỏi kéo thù hận như vậy.
“Anh không nghĩ ra à, một thằng có thể sống sót trên cái chuyến xe buýt này suốt nửa năm, thì tài bắn của nó sao mà kém được?”
“Đừng cãi nữa, nghĩ cách đi! Cậu mới là dân Gotham xịn cơ mà! Cậu có hộ khẩu Gotham!”
“Tôi còn chưa thấy mặt bố mẹ mình bao giờ!”
Đúng lúc hai người đang chí chóe, Mã Chiêu Địch bỗng liếc thấy một bóng người trên nóc tòa nhà bên cạnh. Một bóng hình thướt tha trong bộ đồ đen đang nhìn về phía hai người, khóe môi nở một nụ cười tựa như mèo.
““我真傻,真的,”祥林嫂抬起她没有神采的眼睛来” – tạm dịch: "Tôi thật khờ, khờ quá." Mụ Tường Lâm ngước cặp mắt thất thần lên nói tiếp.] Đây là một câu văn kinh điển, mang tính biểu tượng trong văn học Trung Quốc hiện đại. Nó nhại lại lời tự sự bi thảm của nhân vật (祥林嫂 - Tường Lâm tẩu) trong truyện ngắn "Chúc Phúc" (祝福) của đại văn hào Lỗ Tấn.