Một giờ chiều, Mã Chiêu Địch cuối cùng cũng cưỡi con “xế yêu” của mình về đến khu dân cư bẩn thỉu ở khu Đông.
Đừng hiểu lầm, không phải vì chọn xe mất quá nhiều thời gian. Thực tế, quy trình mua xe chỉ tốn chừng 10 phút. Sở dĩ giờ này mới về đến, là vì con “xế” mà Mã Chiêu Địch chọn có chút hạn chế về mặt tốc độ.
“Hộc, hộc, hộc...” Mã Chiêu Địch thở không ra hơi, mồ hôi ướt đẫm như tắm, lê lết như một con chó chết, dắt chiếc xe đạp gấp dựng bên lề đường.
Một chiếc taxi lững thững chạy theo sau, rồi cũng dừng lại. Cửa xe mở, Drake thong dong bước xuống.
“Cậu có ổn không đấy? Không phải chỉ là đạp xe từ quận Otisburg về khu Đông thôi sao? Trông cậu như sắp đứt hơi đến nơi rồi.”
“Tôi... tôi còn phải cày ca sáng tám giờ. Ngon thì... anh đạp một mạch hết quãng đường này... thử xem.”
Thể lực của Mã Chiêu Địch thực ra không tệ, nhưng cũng chẳng gọi là xuất sắc. Có thể đạp hết quãng đường này, chủ yếu là nhờ nghỉ liên tục.
Mà kể cũng lạ, vì Drake gọi taxi bám theo hắn cả đoạn đường, nên tiền xe lần này đắt lòi. Lúc xuống xe, bản mặt bí xị như đưa đám của Drake khi trả tiền cũng phần nào xoa dịu được nỗi bất bình trong lòng Mã Chiêu Địch.
“Đã bảo rồi, mua quách cái xe máy rẻ tiền, hoặc xe hơi cũ cũng được. Cậu lại cứ nằng nặc đòi mua xe đạp gấp.”
Drake lắc đầu thở dài: “Ở Gotham lái ô tô ra đường, vừa chống được bọn giật đồ, lúc có đấu súng còn dùng làm vật cản tạm thời, hạn chế góc bắn của đối phương. Một công ba việc, hời quá còn gì.”
Mã Chiêu Địch lúc này mới thở đều lại được. Hắn nín nửa ngày, cuối cùng phun ra một câu: “Tôi không biết lái xe.”
Hắn đúng là không biết lái xe. Cái bằng lái là hệ thống cho, chứ hắn có tự thi đâu. Vả lại ở trong nước, hắn mới thi xong lý thuyết, thực hành còn chưa học... huống chi xe ở Mỹ với ở Trung Quốc cách lái cũng không giống nhau.
Drake nghe vậy, sững người: “? Thế bằng lái của cậu?”
“Bằng lái là thật, nhưng tôi không biết lái xe cũng là thật. Cho nên, lỡ mà tôi mua ô tô, thì ngày mai chúng ta có thể ra đường ‘chọn ngẫu nhiên’ một kẻ xui xẻo để tông, rồi mở màn trận đấu súng thứ hai.”
Theo dự tính ban đầu của Mã Chiêu Địch, hắn cũng có thể xem thử giá kỹ năng lái xe trong hệ thống, biết đâu tiện thể tìm được con xe nào rẻ.
Kết quả, khi hắn ra đường, mở Cửa hàng hệ thống, nhìn vào cột “Tài sản”, mắt hắn trợn tròn như chuông đồng, trời đất như sụp đổ.
Bởi vì lúc này, hệ thống hiển thị con số tài sản của hắn, vẫn là ba đô la y như hôm qua.
Khoan, bốn ngàn đô của mình đâu? Bốn ngàn đô vừa nhận còn đang trong ba lô, sao vào đây một đô tài sản cũng không tăng?
Mi tham ô à?
“Hệ thống Tay Trắng Lập Nghiệp nhắc nhở: Có làm thì có ăn, không làm thì không có. Tay làm hàm nhai."
“Chỉ khi hoàn thành thời lượng công việc tương xứng với thù lao, điểm tài sản của ngài mới tăng lên.”
“Do đó, khoản tài sản này của ngài sẽ được quyết toán sau khi hoàn thành bốn tuần làm việc, tức là, vào tháng sau.”
“Mẹ mày...”
Tâm lý của Mã Chiêu Địch lập tức có chút biến động nho nhỏ.
“Thế tiền boa của tao thì sao?”
“Tiền boa của ngài sẽ được quyết toán sau khi hoàn thành mỗi hóa đơn, điểm tài sản tương ứng sẽ được cộng vào hệ thống.”
“Thế... thì... còn... được.” Mã Chiêu Địch gằn từng chữ, nghiến răng nghiến lợi tự nhủ phải bình tĩnh.
Hệ thống này vẫn chưa quá khốn nạn. Ít nhất hắn vẫn có thể kiếm được một phần tài sản để dằn túi trong vài ngày làm việc.
Nếu điểm tài sản trong hệ thống không tăng, vậy kế hoạch mua xe giá rẻ hoặc học kỹ năng lái xe trong Cửa hàng đành phải tạm gác lại.
Vậy, trước khi học được lái xe hoặc mua được kỹ năng, nên chọn gì làm phương tiện?
Hạ tầng của Gotham không quá nát. Khu Đông có xe buýt, có tàu điện ngầm. Nhưng cả hai thứ này thỉnh thoảng lại có mấy hảo hán Lương Sơn Bạc thích “săn đồ 0 đồng” xuất hiện, hoặc là cả đám dân anh chị tụ tập.
Bản tính hắn hơi “hướng nội”, không muốn phải “giao lưu thân mật” hay “trao đổi ý kiến nảy lửa” với bọn họ như Lão Jack, mà hắn ngày nào cũng phải mang tiền boa về nhà.
Đằng nào thì, tiền lương ngoài đời thực không cần, cũng không thể tùy tiện ném vào hệ thống. Chỉ cần hắn làm việc kiếm được tiền, điểm tài sản trong hệ thống sẽ tự động tăng. Còn nếu muốn gửi số tiền mặt kiếm được vào hệ thống, lại phải tốn thêm một khoản điểm tài sản.
Thế nên, xe đạp, xe máy hoặc taxi là lựa chọn không tồi. Chỉ cần trụ được hai tháng là hắn học xong lái xe.
Cuối cùng, Mã Chiêu Địch đành ngoan ngoãn mua một chiếc xe đạp gấp rẻ tiền giá sáu mươi đô la. Sở dĩ không mua xe máy, là vì xe đạp có thể vác thẳng về nhà cất, còn xe máy để ngoài dễ bị “bốc hơi” hơn.
Hơn nữa, phương tiện càng cà tàng, ở khu Đông càng an toàn. Một thằng nghèo kiết xác đạp xe đạp ộp ẹp, bọn cướp đường sẽ vô thức xếp hắn xuống sau mấy thằng đi ô tô.
Nhược điểm duy nhất là đạp xe tốn sức, lại tốn thời gian.
Thế là hai người hì hục đạp về khu Đông. Điều Mã Chiêu Địch không ngờ là, quãng đường mà “chiếc Lão Jack” dù bị thủng hai lốp vẫn lảo đảo chạy hết có bốn mươi phút, hắn lại đạp sấp mặt đến tận một giờ chiều.
Chỉ có thể nói, lão Jack đúng là có nghề. Dù lốp xe mềm xì, kỹ năng lái xe điêu luyện của lão đã bù đắp tất cả.
“Cứ cái đà này mà đi làm, không quá ba ngày là bị Donald sa thải.”
Mã Chiêu Địch đang ủ rũ, giọng nói của hệ thống bỗng vang lên: “Hệ thống Tay Trắng Lập Nghiệp nhắc nhở: Cửa hàng xin hân hạnh cung cấp dịch vụ ‘độ’ xe đạp, giá khởi điểm 50 điểm tài sản; dịch vụ ‘độ’ xe lăn điện, giá khởi điểm 100 điểm tài sản; dịch vụ ‘độ’ ô tô, giá khởi điểm 1000 điểm tài sản.”
“Đỉnh của chóp.”
Tạm chưa nói độ ô tô mà chỉ tốn một ngàn đô thì là độ cái quái gì, nhưng "độ xe lăn điện" là cái quái quỷ gì đây?
Hắn nhìn kỹ phần ghi chú của xe lăn.
“Tốc độ là tám mươi cây số, tâm hồn là tự do tự tại. Ngầu, Otto, ngầu!”
“Xin lưu ý: Dịch vụ độ này đề nghị sử dụng kèm kỹ năng ‘Tinh thông Lái Xe Lăn’. Lái xe không chuẩn mực, người thân hai hàng lệ.”
Nói tới nói lui, ở một thành phố như Gotham, cái dở là sẽ gặp đủ thành phần điên khùng, nhưng cái hay là, khi bạn nổi điên, mọi người sẽ chỉ dùng ánh mắt ‘thấy quen rồi’ để nhìn cái thằng điên mới nhất là bạn.
Và giờ phút này, Mã Chiêu Địch đúng là có chút động lòng.
Meme đề cập đến tư thế chơi game như T1 của tuyển thủ LOL Otto.