Mã Chiêu Địch ngẩng đầu, một nhà hàng nhỏ sáng sủa sạch sẽ nằm ngay giữa phố. Thấy quán có vẻ không lớn, hắn thầm thở phào.
Ở Gotham, làm ăn càng lớn càng mờ ám. Mục tiêu nhỏ một chút, khả năng dính vào rắc rối sẽ nhỏ hơn.
“Tôi nhắc cậu một câu, Donald không phải người đơn giản đâu. Cậu càng ít nói, càng đỡ chọc giận ông ta.”
“Ổng ghê gớm lắm à?”
“Ít nhất thì, kẻ chống lưng cho ông ta chắc chắn rất dữ dằn.”
Hai người trao đổi ngắn vài câu, lòng Mã Chiêu Địch lại dấy lên thắc mắc. Hắn nhớ lại mấy cái tiệm tạp hóa nhỏ hắn thỉnh thoảng đi ngang qua hồi còn đi học.
Hàng trên kệ cả tháng chẳng thấy bổ sung, nhân viên thì lúc nào cũng ôm điện thoại, thái độ phục vụ hời hợt, quán thì vắng tanh, có lúc còn chẳng thèm bật đèn. Nhưng kỳ diệu là, nó cứ mở mãi, hết năm này qua năm nọ, cho đến lúc Mã Chiêu Địch tốt nghiệp, nó vẫn nằm chình ình ở đó, chả hiểu sao vẫn chưa sập tiệm.
Giá mà cái nhà hàng này cũng được nhàn nhã như cái tiệm tạp hóa kia thì tốt biết mấy.
Nhưng vừa bước vào, tim Mã Chiêu Địch lập tức chùng xuống.
Xuyên qua cửa chính, cả hai đi vài bước rồi rẽ vào một hành lang màu xám. Một nữ tiếp tân tóc vàng xinh đẹp đứng chờ sẵn. Cô dường như đã nhận được thông báo của Donald, mỉm cười gật đầu chào, rồi dẫn cả hai đi băng qua hành lang, vào bên trong nhà hàng.
Mã Chiêu Địch không rành về bài trí nhà hàng, nhưng lớp giấy dán tường đầy tính nghệ thuật trên vách hành lang đã cho hắn một dự cảm chẳng lành.
Bước vào sảnh chính, đập vào mắt là những tủ rượu lộng lẫy, ánh đèn vàng dịu mà ấm áp, hoa văn trên tường đơn giản mà tao nhã, cây xanh căng tràn sức sống, và những vị khách vận lễ phục cao cấp, cử chỉ chuẩn mực.
“Thượng lưu, đúng là thượng lưu vãi.” Hắn không nhịn được mà chửi lí nhí: “Đây là cái 'nhà hàng nhỏ' mà anh nói đấy hả? Quán cỡ này không mở ở khu Kim Cương, chạy đến đây làm gì?”
“Otisburg chứ phải không có người giàu đâu. Chỗ này sinh ra là để phục vụ nhu cầu của mấy 'tai to mặt lớn'. Đừng quan tâm nhiều, cậu cứ nói thẳng là muốn kiếm tiền hay không.”
“...”
Lúc này, cô lễ tân dẫn đường quay lại nói với hai người: “Ngài Donald đang đợi hai vị. Mời hai vị lên thẳng văn phòng trên lầu gặp ngài ấy.”
Xem ra, bất kể câu trả lời của Mã Chiêu Địch là gì, lúc này hắn cũng chỉ có thể tặc lưỡi “đâm lao thì theo lao” để diện kiến ông sếp Donald này.
Drake ném cho hắn một ánh mắt “cứ yên tâm”, rồi dẫn hắn đi về phía cầu thang bộ.
Đi hết cầu thang, từng đám vệ sĩ đô con mặc đồ đen đã đứng dạt sang hai bên nhường đường. Rõ ràng, nếu người đi lên là một vị khách không mời, thái độ của bọn họ giờ này đã không thân thiện đến thế.
Mã Chiêu Địch hiện chỉ thấy da đầu tê rần. Lần này phán đoán sai bét rồi. Tình hình nhà hàng này mẹ nó đâu phải quán nhỏ kín đáo. Đây rõ ràng là một bối cảnh sự kiện lớn siêu bắt mắt thì có!
Nếu không phải vì họng súng của gã Donald kia gần hơn là sự kiện lớn, hắn đã sớm quay đầu chạy mất dép khỏi đây.
Hắn mất vài giây mới sắp xếp lại mớ suy nghĩ hỗn loạn, rồi theo Drake bước vào văn phòng của Donald.
Một người đàn ông trung niên, thân hình đầm, thần sắc trầm ổn, vận âu phục đắt tiền đang ngồi trên ghế. Dù có khoảng cách, nhưng khi thấy Drake, mặt ông ta vẫn thoáng nét cười, ông ta đứng dậy, đi tới trước mặt hai người.
“Drake, mấy tháng không gặp, sắc mặt cậu trông tốt hơn nhiều đấy.”
Drake thực ra đã bị dày vò bởi lo âu và đau khổ suốt mấy tháng ròng. Nhưng Donald nói cũng không sai, bởi vì kể từ đêm qua, gánh nặng ngàn cân trên vai gã cuối cùng đã được trút bỏ.
Dù quầng thâm mắt và gương mặt hốc hác không thể nào khá lên chỉ sau một đêm, nhưng tinh thần của gã đã hoàn toàn thay đổi. So với trước đây, cả con người gã có thể nói là đã tái sinh.
“Vâng, tôi khá may mắn, bệnh của vợ tôi cuối cùng cũng khỏi rồi. Cô ấy... đã bình phục. Đợi một thời gian nữa, tôi sẽ đưa cô ấy rời khỏi thành phố này, về lại quê nhà.”
Không biết có phải Mã Chiêu Địch hoa mắt không, hắn cứ cảm thấy, sau khi nghe Drake nói, trong mắt Donald thoáng qua một nét ghen tị và u buồn khó nhận ra.
“Có thể cùng người mình yêu sống hết phần đời còn lại, ngay cả ở Metropolis cũng là một thứ hạnh phúc xa xỉ. Chúc mừng cậu, Drake.”
“Có gì mà hâm mộ chứ, chỉ là một thằng mạt rệp thôi. Giàu sụ như ông, muốn đi đâu thì đi, cái thú vui mà ông có tôi còn chẳng dám tưởng tượng.”
“Tôi ư...” Donald cúi đầu cười khẽ: “Cha ông là người Gotham, nên tôi cũng là người Gotham... Tôi sẽ chôn chân ở đây, chẳng đi đâu cả.”
Thấy không khí có vẻ hơi kỳ lạ, Drake liền đẩy Mã Chiêu Địch ra trước: “Đây là người bạn tốt của tôi mới đến Gotham. Giống như đã nói trong điện thoại, mới chân ướt chân ráo, không hiểu thành phố này lắm, mấy thứ học được trước đây cũng vô dụng, nên mới tìm đến tôi.”
Donald ngẩng đầu lên, chỉ trong khoảnh khắc đã quay về bộ dạng của một dân Gotham chính hiệu. Ánh mắt ông ta trở nên lãnh đạm, mặt không biểu cảm, soi xét Mã Chiêu Địch từ đầu đến chân. Một lát sau, ông ta cất tiếng hỏi.
“Trình độ học vấn?”
“Tốt nghiệp đại học. Nhưng là ở Trung Quốc.”
“?”
Đừng nói là Donald, ngay cả Drake đứng bên cạnh cũng không nhịn được mà liếc Mã Chiêu Địch. Màn tự giới thiệu của Mã Chiêu Địch quá phế, khiến Drake vốn tưởng hắn chỉ tốt nghiệp cấp hai hay cấp ba là cùng.
Thấy ánh mắt của hai người, mặt Mã Chiêu Địch hơi nóng lên.
“Đừng nhìn tôi. Trường là trường, tôi là tôi. Trường xịn không có nghĩa là tôi cũng xịn.”
Có lý.
“Biết làm gì?”
“Trước đây ở trong nước, tôi viết sách con heo để kiếm sống. Nhưng đến Gotham thì chiêu này vô dụng.”
“?”
Drake lại không nhịn được mà liếc xéo. Mày nói mày dựa vào viết lách kiếm sống, tao đã ngây thơ không hỏi kỹ, cứ tưởng là viết văn, viết tiểu thuyết bình thường. Ai dè mày chơi tao quả này?
Mày còn ém bài gì nữa không hả?
“...Cũng được. Rất thành thật.”
“?”
Lần này đến lượt Mã Chiêu Địch và Drake ngớ ra nhìn Donald. Khoan, ông tỉnh táo lại đi, thằng cu này nó viết... cái đó đấy. Thế mà ông cũng khen cho được?
“Biết dùng súng hay dao không?”
“Không, nhưng có mang theo.”
Mã Chiêu Địch vừa nói vừa đưa tay định rút súng ở hông, nhưng giây sau lập tức nhận ra động tác này quá hớ hênh, thế là lại rụt tay về.
“Cũng được, không ngu.”
Donald gật đầu: “Hôm nay đến đây bằng gì?”
“Xe buýt.”
“Gan cũng đủ. Vận may không tồi... Nhưng súng thì phải biết dùng, không thì không sống lâu ở Gotham được đâu.”
Nhìn Donald mặt lạnh như tiền mà cứ tuôn ra mấy lời đánh giá tích cực, Mã Chiêu Địch, người vốn định phó mặc cho số phận, có chút không đỡ nổi.
Mẹ kiếp, ở Gotham mấy kẻ sống tốt được chẳng có lấy một ai giống người bình thường cả!
