Chiếc xe buýt nát bươm chòng chành lết đi trên đường, xuyên qua dòng xe cộ và màn sương lạnh buốt của khu Đông Gotham, chạy một mạch từ phía đông sang phía tây Thượng Thành.
“Tạ ơn trời đất, ít nhất cũng không nổ ra trận đấu súng thứ hai, Lão Jack cũng không bị thương.”
Drake và Mã Chiêu Địch ngồi trên chiếc xe buýt lộng gió tứ phía. Khi xe chạy trên đường phố Otisburg, Mã Chiêu Địch nghe thấy gã lẩm bẩm, không khỏi quay sang liếc xéo.
“Còn có vụ thứ hai nữa à?”
“Tùy tình hình. Thường thì không, nhưng đó là khu Đông mà... anh hiểu đấy. Thỉnh thoảng có tốp thứ hai leo lên giữa đường. Dù gì thì cái xứ này lúc nào cũng có người căng như dây đàn, một xe nhét không hết cũng là bình thường.”
Bình thường cái con khỉ. Mã Chiêu Địch thầm rủa.
“Thế xác chết với máu me trên đường thì sao?”
“Mười lăm phút sau là bay sạch. Đội hốt xác của xã hội đen Gotham chuyên nghiệp lắm.”
“Vậy lỡ tài xế chết thì sao?”
“Tài xế thường không chết. Họ chỉ là 'đội mồi' thôi, anh hiểu không? Giống như đánh cầu lông hay tennis, phải có người phát bóng đầu tiên. Còn lý do... người biết bắn súng thì nhiều, chứ tài xế chịu lái cái loại xe buýt này thì hiếm lắm. Nên giờ bọn họ đấu súng cũng chỉ làm màu thôi. Trừ phi xui lắm mới bị đạn lạc hay đạn nảy văng trúng.”
Mã Chiêu Địch sáng mắt lên, lập tức có chút động lòng: “Lương tài xế xe buýt thế nào? Còn tuyển người không?”
Drake cười hề hề với hắn: “Chiếc Lão Jack' năm ngoái thay ba tài xế. Một ông bị mảnh lựu đạn găm xuyên cổ. Một ông bị đạn lạc văng trúng, mù luôn. Ông cuối cùng là lúc bán súng định lên giá, bị bắn nát bi. Vị trí này thay người như thay áo, cậu muốn thì lúc nào chả có cơ hội.”
Ánh mắt Mã Chiêu Địch lập tức trở nên trong veo, không một gợn tạp niệm.
“Lão Jack lại là tên cái xe à, tài xế đúng là công cụ hình người... Khoan, khoan, còn có thằng mang cả lựu đạn?”
“Thường thì không ai mang, cũng không ai dùng ở chỗ này, vì đắt quá, không đáng... nhưng cậu biết đấy, đây là khu Đông. Nơi này, số thằng điên còn nhiều hơn số người bình thường.”
Drake nói xong, bất giác thở dài, không biết có phải gã đang nhớ lại những tháng ngày đã qua của mình ở khu Đông hay không.
Trong lúc hai người trò chuyện, xe buýt đã tiến vào quận Otisburg. Drake thấy vậy, vội kéo Mã Chiêu Địch xuống xe.
“Đi theo tôi, chỗ làm cách trạm xe buýt không xa.” Drake liếc nhìn đồng hồ: “Chúng ta may thật, mới tám giờ hai mươi. Ít nhất thì ngày đầu đi làm cau76 không bị muộn.”
“Anh nói đúng.” Mã Chiêu Địch lặng lẽ lướt Cửa hàng hệ thống, xem có gì bỏ bụng được không: “Nhưng ngay ngày đầu tiên đi làm, tôi đã suýt bị bắn bể sọ, nên cái não của tôi có lẽ có chút dị ứng nho nhỏ với từ may mắn đấy.”
So với khu Đông hỗn loạn vô trật tự, bẩn thỉu, nhà cửa lụp xụp, thì quận Otisburg trông khang trang hơn hẳn.
Ngay trước mắt hai người là một khu phức hợp với những cao ốc san sát, những tòa nhà trụ sở doanh nghiệp lấp lánh; xa xa là vài khu công nghiệp với những ống khói nhà máy cao vút, nhả ra từng cột khói đen kịt. Ngay cả những khu dân cư trông có vẻ cũ kỹ, ít nhất cũng sạch sẽ, thoáng đãng, chỉ cho người ta cảm giác hơi lộn xộn, chứ không phải là bẩn thỉu, nghèo nàn.
“Đừng nhìn nữa, chẳng có gì hay ho đâu.” Giọng Drake có chút mỉa mai: “Từng là công ty dược phẩm hàng đầu, chỉ vì một vụ tai nạn mà biến thành hạng xoàng, thùng rỗng kêu to. Không biết cái tòa nhà này còn trụ ở Gotham được bao lâu.”
Mã Chiêu Địch lập tức nghe ra ý tứ: “Công ty đó là Dược phẩm Wayne à?”
“Wayne? Không, dĩ nhiên không phải, sao cậu lại hỏi vậy?” Drake nhìn hắn đầy hồ nghi: “Tuy cậu ấm nhà Wayne là một tay chơi, một kẻ phá gia chi tử, nhưng ít ra cậu ta vẫn còn chút lương tâm.”
“Công ty này chính là doanh nghiệp đã hợp tác với tiến sĩ Victor. Giờ chúng ta là bạn bè rồi, tôi cũng không ngại nói với cậu.”
“Thời gian qua tôi điều tra được vài thứ. Vụ mất tích của ông Victor không phải là tai nạn thí nghiệm đơn thuần, mà là do công ty này chủ động cắt dự án của ông ấy, tức là cắt thiết bị duy trì sự sống của vợ ông ấy, mới dẫn đến thảm kịch.”
Mã Chiêu Địch gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Hắn biết về nguồn gốc của Mr. Freeze không quá rõ. Trong ấn tượng của hắn, lẽ ra Dược phẩm Wayne mới là bên tài trợ cho Mr. Freeze. Có thể là hắn nhớ nhầm, hoặc thế giới này vốn thuộc về một đa vũ trụ nào đó mà hắn không biết.
Đằng nào, cái mớ thiết lập Đa vũ trụ cộng thêm Tái khởi động vũ trụ của DC cứ thay đổi xoành xoạch. Đừng nói là hắn, đến cả biên kịch cũng chẳng biết mấy cái vũ trụ chưa được vẽ ra nó thế nào. Có một Mr. Freeze với nguồn gốc hơi khác xíu cũng chẳng lạ gì.
“Thôi kệ, liệu cơm gắp mắm vậy.” Hắn tự an ủi: “Quan tâm mấy cái đó làm gì. Giờ đến súng mình còn chưa biết dùng, gặp thằng du thủ du thực nó cũng xiên cho một dao là tạch.”
Hắn lững thững theo Drake rảo bước trên đường phố quận Otisburg. Trời đã sáng hẳn, nhưng ánh nắng không sao xuyên qua tầng mây đen kịt nặng trĩu phía trên Gotham. Bầu trời một màu xám xịt, không chút hơi ấm. Sống ở Gotham, luôn có cảm giác như trời sắp đổ mưa đến nơi.
Mã Chiêu Địch cưỡi ngựa xem hoa, nhận diện những tòa nhà lướt qua tầm mắt: Tập đoàn Stagg, Nhà máy Hóa chất Ace, nhà máy Monarch Playing Card, và vài câu lạc bộ đèn xanh đèn đỏ.
Cũng may là hắn không biết “sức nặng” của mấy cái địa danh này, nếu không, hắn nhất định sẽ phải cảm thán một câu “đất thiêng toàn thần tụ”.
Đương nhiên, khi thấy một vòng đu quay khổng lồ thấp thoáng sau tòa nhà, ký ức của hắn ít nhiều cũng bị gợi lại.
“Ồ... The Killing Joke.”
“Hả?”
“Không có gì. Đằng kia là công viên giải trí à?”
Drake đang vội vã rảo bước, cũng nhìn theo hướng hắn chỉ, rồi bất giác thở dài.
“Ừ... nhưng bỏ hoang rồi. Nghe nói sau vụ vợ chồng nhà Wayne bị hại, nhà hát ở đây cũng bị bỏ hoang, rồi an ninh ngày càng nát, chẳng ai dám dắt con nhỏ đến đây chơi nữa, công viên giải trí cũng lụi tàn theo.”
Mã Chiêu Địch thầm nghĩ, bỏ hoang cũng tốt. Đợi đến lúc cái công viên này được tái khởi động, thì chín phần mười là có người gặp đại họa.
Tội nghiệp Ủy viên Gordon, vì Gotham mà cúc cung tận tụy, kết quả con trai biến thành phản diện, con gái bị một tên tâm thần biến thái dụ dỗ thành quái nhân mặc đồ da, rồi còn bị một thằng điên khác bắn xuyên cột sống, chụp ảnh trần truồng.
Nếu có thể, Mã Chiêu Địch thật sự không muốn ông ấy bị trói vào vòng đu quay để xem ảnh của Barbara.
Đúng lúc Mã Chiêu Địch còn đang mải suy tư, Drake bỗng dừng bước.
“Đừng nhìn nữa, tới rồi.”
