Tay Trắng Lập Nghiệp, Batman Đập Nát Giấc Mộng Làm Giàu Của Tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3114

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2401

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6692

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 499

Tập 1: Kẻ Làm Thuê Trời Chọn - Chương 016: Sáng sớm đã bực, Gotham.

Hôm nay là ngày thứ hai đặt chân đến Gotham. Sóng yên biển lặng.

Đó là lời tổng kết của Mã Chiêu Địch về ngày thứ hai của mình. Giờ đã là mười giờ đêm, gã ngả mình trên chiếc sofa ngoài phòng khách, an lòng nhắm mắt.

Lúc về, Drake và hắn đã mua không ít thức ăn. Camila vui lắm, cô hồ hởi làm một bữa tối tươm tất, và ai nấy đều ăn rất ngon miệng. Drake còn hào hứng bàn với Camila về những kế hoạch tương lai của họ.

Tối nay phòng của họ không ồn ào. Tai Mã Chiêu Địch rất thanh tịnh. Hắn đoán tối qua chẳng qua là do cặp vợ chồng son đã lâu không được “sinh hoạt” bình thường, xa cách chút đỉnh lại nồng thắm hơn. Còn tối nay, có lẽ họ chỉ đang ôm nhau âu yếm trên giường.

Dẫu sao, đêm nay của Mã Chiêu Đệ cũng trôi qua thật yên ắng. Ngoài tiếng súng lác đác vẳng lại từ bên ngoài cửa sổ và tiếng mưa rơi rả rích, gã gần như chẳng nghe thấy âm thanh nào khác của Gotham. Nhìn lên bầu trời đêm đen kịt, ngoài những ánh đèn hoa lệ ngũ sắc mờ ảo trong màn mưa, cũng chẳng có thứ ánh sáng tạp nham nào. Đêm nay hẳn là một đêm ngon giấc.

Mình bị Gotham thuần hóa mất rồi, hắn nghĩ, chỉ là được ngủ ngon một giấc mà cũng cảm thấy có chút hạnh phúc.

Nhưng nghĩ theo hướng khác, có lẽ thành phố này cũng không điên rồ như mình tưởng. Gotham đâu phải ngày nào cũng có “sự kiện lớn”.

Hắn vốn đã nghĩ như vậy, cho đến khi lơ đãng mở mắt liếc ra ngoài cửa sổ. Một bóng đen mờ ảo vụt qua tòa tháp đồng hồ cao nhất Gotham. Trên bức tượng quỷ đá bên hông tòa nhà, một bóng người đang bị treo lủng lẳng, hình như vẫn đang giãy giụa cầu xin tha mạng.

Hắn lẳng lặng nuốt lại mấy lời vừa rồi, ngả người lại xuống sofa ngủ tiếp.

Sóng yên biển lặng cái khỉ gì. Hôm nay lại có một tên số nhọ bị Đấng dùng súng móc treo lên tượng quỷ đá. Hy vọng sau khi được thả xuống, gã đó không bị ám ảnh tâm lý.

Sáng hôm sau, Mã Chiêu Đệ dậy đúng bảy giờ để vệ sinh cá nhân. Chẳng phải hắn thích dậy sớm, mà vì đêm mưa hôm qua quả thực rất dễ ru ngủ. Hắn đã đánh một giấc ngon lành, đến mức bảy giờ tỉnh dậy là không tài nào ngủ lại được nữa.

Cũng tốt.

Hắn vào bếp, bắt đầu chuẩn bị bữa sáng. Hôm qua họ đã mua trứng gà, sữa tươi, một ít giăm bông rẻ tiền và bánh mì. Chẳng qua cũng chỉ là kẹp tất cả lại rồi rán lên. Chút tài mọn này gã vẫn có.

Tiếng “xèo xèo” của đồ chiên rán nhanh chóng đánh thức Drake và Camila trong phòng. Cả hai tối qua dường như cũng ngủ rất ngon, chỉ một chút động tĩnh của Mã Chiêu Địch cũng đủ làm họ tỉnh giấc.

“Chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.”

Tâm trạng của bà Camila dường như còn tốt hơn hôm qua. Bấy lâu nay, cô luôn bị giày vò bởi áp lực tinh thần và chứng mất ngủ do bệnh tật. Đêm qua gần như là đêm cô ngủ ngon nhất trong cả năm trời.

Ăn sáng xong, Mã Chiêu Địch chào họ rồi ra ngoài. Hôm nay hắn phải đi làm, đến nhà hàng sớm tí chưa hẳn là chuyện xấu, vừa hay có thể làm quen sơ qua với môi trường xung quanh.

Còn “chiếc Lão Jack”, hắn thề không bao giờ bước lên nữa.

Hôm nay hắn cũng không đạp xe. Hắn dắt khẩu Beretta bên hông, bước ra cửa. Đường phố đã lác đác có người. Vài kẻ mặt mày xám xịt, bước chân hối hả, hễ thấy ai xăm trổ, hoặc bước đi loạng choạng, mặt trắng bệch là vội né sang một bên, tránh rước họa vào thân.

Đây mới là ‘gam màu nền’ của Gotham, Mã Chiêu Địch thầm nghĩ, không phải đen, không phải trắng, mà là màu xám của sự vật lộn mưu sinh, của những cái xác không hồn.

Ngay cả một người như Drake, cũng có thể dựa vào lòng can đảm và một chút tích góp để giành lấy chút không gian thở ở Gotham. Còn những người dân thường ở tầng đáy này, những kẻ không có gì trong tay, cuộc sống gần như không có chỗ cho sai lầm, mới chính là mảnh đất màu mỡ cho mạng lưới tội phạm của Gotham bám rễ.

Vì muốn mua cho con gái một cái bánh sinh nhật, sẽ có một người đồng ý vận chuyển ma túy cho xã hội đen. Vì muốn kiếm chút tiền mua sữa bột cho con, có lẽ sẽ có một bà mẹ đơn thân trở thành gái đứng đường.

Cái xã hội chó đẻ này, Mã Chiêu Địch nghĩ, ngành công nghiệp tội phạm phát triển của Gotham chính là được xây dựng trên chính nỗi đau khổ của họ.

Nhưng giả như quét sạch lũ tội phạm, liệu họ có thể đổi đời được không?

Cảm giác an tâm khi được sống một cuộc đời tuần tự, nề nếp bỗng tan biến không dấu vết. Một ngày của Mã Chiêu Đệ bắt đầu bằng một tâm trạng tồi tệ.

Sáng sớm đã phát bực, Gotham chết tiệt.

Mã Chiêu Địch gọi một chiếc taxi. Lúc ra khỏi cửa, hắn chỉ mang theo chưa đến hai trăm đô tiền mặt, chủ yếu là để phòng hờ bị cướp. Đằng nào tối về còn có tiền boa. Hắn tính cả rồi, nếu hôm nay may mắn, tiền boa đủ, hắn sẽ quất luôn một chiếc xe lăn.

Đến lúc đó, tìm một xó xỉnh không người rồi “độ” luôn. Kỹ năng “Lái Xe Lăn Sơ cấp” cũng chỉ có một trăm điểm tài sản, cộng thêm dịch vụ “độ” là tròn hai trăm điểm.

Quá xá, đây chính là “ngon-bổ-rẻ” hết nấc.

Lên xe, Mã Chiêu Địch khẽ điều chỉnh vị trí khẩu súng, để tài xế có thể thấy qua gương chiếu hậu, rồi mới bắt đầu lướt Cửa hàng hệ thống.

Biết sao được, taxi dám chạy tuyến từ khu Đông đều là hạng lão làng. Không “khoe hàng” một chút, hắn sợ lại rước phiền phức.

Đương nhiên, việc này cũng liên quan đến chuyện hắn không thuộc băng đảng nào. Chứ nếu có hình xăm hay ký hiệu băng đảng, cũng có tác dụng phòng thân. Còn mức độ an toàn, dĩ nhiên là tùy thuộc vào thế lực của băng đảng đó.

“Tinh thông Lái Xe Sơ cấp”, năm trăm đô. Ừm, rất phải chăng. “Trung cấp” hai ngàn đô, mi hơi ác rồi đấy... “Cao cấp” tận mười ngàn?! Vãi, kỹ năng này là để lái xe F1 hay đua rally địa hình?

Còn có “Tinh thông Lái Xe Đạp”, nhưng cái này vô dụng. Hmm... cái quái gì đây? “Bảng ghi chép hệ thống”? “Hỏi đáp tùy chỉnh”? Một đô la một lần? Bảo sao người ta cứ nói AI là tương lai. Giờ đến cả “ngón tay vàng” cũng tích hợp chức năng hỏi đáp AI thế này.

“Cảm giác không bằng Mobius...”

“Thưa ngài, đến nơi rồi.”

Tiếng tài xế cắt ngang dòng lẩm bẩm của Mã Chiêu Địch. Hắn ngẩng lên, mới có bảy giờ bốn mươi.

Chậc, Lão Jack đúng là vẫn còn non.

“Của ngài hết năm mươi bảy đô la.”

Chậc, ‘đẳng cấp’ của Lão Jack đúng là khỏi phải bàn.

Cái xứ quỷ quái Gotham này, đến đi taxi cũng đắt cắt cổ.

Mã Chiêu Địch thầm chửi, trả tiền rồi xuống xe. Nếu lúc nãy hắn không khoe súng, gã tài xế chắc đã hét giá lên gần một trăm đô.

Hắn đi bộ loanh quanh, lượn một vòng các dãy nhà và đường phố quanh Hồng Long để làm quen địa hình, rồi mới đi vào nhà hàng bằng cửa sau.

Tám giờ sáng, trong quán gần như không còn mấy mống, chỉ có đám vệ sĩ áo đen, vài nhân viên phục vụ và lễ tân sắp tan ca. Mã Chiêu Địch chào hỏi một vòng, sau đó tìm gặp quản lý, trả lại cho gã một cuốn sách.

Đó là cuốn cẩm nang hướng dẫn đào tạo của nhà hàng. Thông thường, nhân viên mới phải trải qua một thời gian huấn luyện. Mà trường hợp khố rách áo ôm, cần việc gấp như Mã Chiêu Địch lại khá đặc biệt, nên Donald phá lệ cho hắn vừa học vừa làm. Quản lý đưa cuốn sách này cho hắn hôm qua, không ngờ hôm nay hắn đã trả lại.

“Cậu thuộc hết rồi?”

“Một ngày là đủ rồi. Trước mỗi kỳ thi tôi đều ôn kiểu này.”