Sau năm phút phỏng vấn qua quýt và kỳ quái, Mã Chiêu Địch chính thức trở thành một thành viên của Nhà hàng Hồng Long.
“Cậu đến nhà hàng lúc mười giờ sáng mỗi ngày, thay đồng phục và làm việc đúng giờ. Muốn đến sớm cũng được, bữa sáng và bữa trưa có thể ăn tại nhà ăn nhân viên. Bắt đầu từ hai giờ chiều được nghỉ hai tiếng. Công việc hằng ngày là đón khách, ghi món, bưng bê, lau bàn. Mười giờ tối tan làm, lương 25 đô la một giờ, tuần làm năm ngày.”
“Thỉnh thoảng nhà hàng sẽ xảy ra chút ‘sự cố’. Cậu không cần làm gì, cứ bình tĩnh trấn an khách, đừng để ầm ĩ lên là được, sẽ có người chuyên trách đến xử lý.”
Một vị quản lý dắt Mã Chiêu Địch thong dong dạo quanh nhà hàng, làm quen với các khu vực: “Lanh lợi lên tí. Ở đây có nhiều thứ cần phải nắm. Khách hỏi gì về thực đơn đều phải trả lời được. Mà kể cả những yêu cầu ngoài thực đơn, cũng phải cố hết sức đáp ứng.”
“Yêu cầu nào cũng vậy á?”
“Vậy phải xem khách là ai. Giả dụ có ‘The Roman’ hoặc mấy tai to mặt lớn khác đến đây, dù họ có bắt cậu liếm giày, tốt nhất cũng nên làm theo. Nhưng nếu là một gã trọc phú nào đó không biết trời cao đất dày muốn làm càn, cậu cũng có thể đợi hắn ra khỏi cửa rồi 'tặng' cho một phát. Nhưng nhớ, đừng để máu văng ra gần nhà hàng.”
“Chắc cũng không đến mức đó...”
Quản lý nghe vậy, liếc nhìn gã nhân viên mới đang cười xoà: “Ông chủ bảo tôi dặn dò cậu thêm vài câu, nên tôi mới nhiều lời vậy. Nhớ luyện súng cho giỏi vào. Ở Gotham, kẻ không có chút thú tính thì không sống nổi.”
Nói rồi, gã rút một tấm thẻ đưa cho Mã Chiêu Địch: “Gọi số này. Người của nhà hàng chúng ta đến đây tập bắn được giảm giá 50%. Đương nhiên, nếu cậu có gan hoặc có mối, cũng có thể tự ra khu Đông tìm chỗ rẻ hơn mà luyện.”
Hay thật. Phúc lợi cơ bản của nhân viên nhà hàng cao cấp ở Gotham là được giảm giá tập bắn. Mã Chiêu Địch thầm rủa trong bụng, tay nhận lấy tấm thẻ.
“Còn nữa, sau khi nhận lương đợt đầu, sắm ngay một phương tiện đi lại đi.” Gã tiếp tục: “Ông chủ bảo tôi nhắn lại, nếu cậu không vào làm ở đây, thì ngày nào cũng đi chuyến xe buýt kia cũng chẳng nguy hiểm gì. Nhưng giờ cậu đã là nhân viên nhà hàng, thì nên sớm đổi phương tiện di chuyển.”
Tuyệt. Phúc lợi cơ bản thứ hai là vòng hào quang khiêu khích. Bọn muốn tấn công nhà hàng có thể sẽ nhè mình ra làm gỏi trước.
“Tôi có thể ứng trước một tháng lương không?”
Gã quản lý cau mày: “Cậu chưa từng sống ở đây à? Chỗ này trả lương hai tuần một lần. Ông chủ cho phép cậu ứng trước hai kỳ lương cơ bản đầu tiên, tức là bốn tuần. Trước thuế là năm ngàn đô la. Cậu có tài khoản ngân hàng chứ?”
“Có.”
“Lát nữa làm xong thủ tục nhận việc, tiền sẽ được chuyển vào. Nhưng là tiền sau thuế... hoặc cậu muốn tiền mặt cũng được, tùy cậu.”
Ngon. Hắn thầm nghĩ, định kiến của mình về Gotham quả nhiên là thật. Nơi này tuy hung hiểm, nhưng đúng là không nghèo.
Thực tế, do sự độc quyền của các tài phiệt và sự bóc lột của xã hội đen, chênh lệch giàu nghèo ở Gotham là cực lớn. Khu Đông nghèo đói cùng cực là thật, nhưng khu Kim Cương hoa lệ lộng lẫy cũng là thật. Nếu xét tổng thể nền kinh tế, Gotham có thể xếp vào hàng top trên toàn nước Mỹ.
Và bốn ngàn đô la còn lại sau khi trừ thuế này cũng không phải là toàn bộ lương của hắn. Hắn là bồi bàn, lương của hắn bao gồm lương cơ bản cộng với tiền boa của khách. Mà khoản tiền boa này thường chiếm phần lớn thu nhập, và vì là tiền mặt, nên không cần đóng thuế.
Trừ việc mỗi ngày phải ở nhà hàng mười hai tiếng, làm việc mười tiếng, và vấn đề an toàn khi phải mang đống tiền boa về nhà lúc mười giờ đêm, thì công việc này gần như là hoàn hảo.
Ít nhất, hiện tại xem ra là vậy.
Mã Chiêu Địch còn tính đến chuyện sau khi Drake rời đi, hắn sẽ không có chỗ ở, bèn hỏi quản lý xem tối có thể ở lại nhà hàng không.
Biểu cảm của gã quản lý khá là ý vị. Gã cười như không cười nhìn Mã Chiêu Địch, trả lời: “Nhà hàng có ca đêm, chỉ là cậu chưa có tư cách để ở lại ca đêm.”
Rõ ràng, “ca đêm” của nhà hàng chuyên tiếp đón những loại khách mà Mã Chiêu Địch không bao giờ muốn dây vào, nên hắn cũng không hỏi thêm.
Vì mai mới bắt đầu làm, Drake dắt Mã Chiêu Địch rời khỏi nhà hàng Hồng Long. Việc cấp bách là phải sắm một phương tiện đi lại, hoặc tìm một căn hộ gần đó để thuê, chứ không thể đi xe buýt từ khu Đông đến Hồng Long nữa rồi.
Về tình hình thuê nhà gần Otisburg, Drake khá rành. Dù sao thì đây vốn là địa điểm hợp tác của Mr. Freeze và công ty dược. Lúc mới đến Gotham, gã cũng tá túc ở đây.
Nhưng vì gã phải gồng gánh cả ba việc: chăm vợ, tìm Victor và mưu sinh, nên lương bổng chẳng bao nhiêu. Trong hoàn cảnh mãi không gặp được Victor, giá thuê nhà ở Otisburg nhanh chóng trở thành gánh nặng.
Tuy gã cho rằng, với tình hình của Mã Chiêu Địch hiện giờ, hoàn toàn có thể tìm một căn nhà nhỏ gần Hồng Long để thuê, vừa an toàn vừa tiện đi lại, nhưng Mã Chiêu Địch lại không mấy mặn mà.
Hắn và Drake nhẩm tính chi phí sinh hoạt. Dân Mỹ đại khái quen sống bằng thẻ tín dụng, nhưng hắn hoàn toàn không có thói quen đó. Thuê nhà ở đây là ngốn gần hết bốn ngàn đô, chi tiêu hằng ngày khéo lại phải vay nợ.
Nếu chuyện tiền nong có thể nhắm mắt cho qua vì lý do an toàn, thì cái vòng đu quay bỏ hoang và công ty dược đã hãm hại Mr. Freeze khiến hắn có chút kinh hồn bạt vía. Hắn còn đặc biệt hỏi về nhà máy hóa chất kia, và xác nhận nhà máy này từng dính phốt có người rơi vào bể hóa chất.
Cộng thêm việc hắn biết ở đây có một vườn bách thảo, hắn lập tức thốt lên một tiếng “vãi chưởng”. Joker, Mr. Freeze, Poison Ivy, cộng thêm mấy bố già xã hội đen có vẻ sẽ đến Hồng Long dùng bữa, không biết có Penguin hay Falcone không. Tóm lại, nơi này không nên ở lâu. Bình thường không sao, chứ có biến là nổ banh xác, mà còn là loại vô phương cứu chữa.
Hắn xem rồi, Cửa hàng hệ thống có bán kỹ năng bắn súng và “Điểm Lưu” dùng một lần. Mấy thứ này đem đi đối phó với lũ tâm thần mặc đồ bó và lũ tâm thần giết người phóng hỏa có thể sẽ bị bán hành trong một nốt nhạc, nhưng dùng để trị bọn tép riu ở khu Đông thì chắc là không vấn đề gì.
“Tóm lại, tôi đã suy nghĩ kỹ rồi. Tôi thấy đám con nghiện, bảo kê, đĩ điếm, xã hội đen và trộm vặt ở khu Đông mới hợp với môi trường sống mà tôi theo đuổi hơn.” Mã Chiêu Địch kiên quyết xua tay với Drake: “Tôi thà chết chứ không ở Otisburg. Chúng ta đi.”
Drake cũng đành chịu. Mã Chiêu Địch đã quyết, gã cũng không tiện nói thêm. Thấy trời còn sớm, cả hai cũng không đợi xe buýt, dứt khoát đi sắm “xế” cho Mã Chiêu Địch.
