Lúc đi cướp, Drake giống hệt một tay mơ, nhưng giờ nghe tiếng súng qua điện thoại, sắc mặt vẫn thản nhiên như không. Gã hỏi vào điện thoại: “Donald, ông đang bận à?”
Giọng đàn ông thô lỗ kia có vẻ rất kiên nhẫn. Gã nghe hết lời Drake, rồi mới từ tốn đáp: “Giờ thì không, đang dọn dẹp nốt.”
“Pằng!” Lại một tiếng súng.
“Chuyện là vầy, tôi có một thằng bạn, mới chân ướt chân ráo đến Gotham. Mấy cái kỹ năng nó biết toàn là của người thường, ở Gotham này căn bản là vô dụng.”
“Mày muốn nó làm việc cho tao?”
“Ông không phải có một cái nhà hàng sao? Bản mặt nó rất hợp để hút khách nữ đến ăn. Đánh đấm chém giết thì nó chịu, nhưng cũng không nhát cáy lắm. Chỉ là một người thường, nhưng miệng lưỡi cũng được, gan cũng to, không sợ đám đông.”
“Miệng lưỡi lanh lẹ, thì mồm mép không kín.”
“Pằng!”
“Xin ông, đừng—”
“Pằng!”
“Tôi đảm bảo với ông, mồm nó kín như bưng. Nó chỉ là dân thường, không dại gì vì bốc phét mà mất cái mạng quèn.”
“Pằng! Pằng!”
Đầu dây bên kia lại vang lên vài tiếng súng nữa. Một lát sau, giọng nói thô kệch kia mới vang lên: “Drake, tao với mày coi như sòng phẳng.”
“Đương nhiên.”
“Thằng nhóc đó có ở đấy không?”
Mã Chiêu Địch lập tức chộp lấy điện thoại: “Tôi đây.”
“Sáng mai chín giờ đến làm.”
“Tút— Tút—”
Nhìn điện thoại bị cúp ngang, nghe tiếng tút tút kéo dài, Mã Chiêu Địch ngơ ngác nhìn Drake.
“?”
“Nhìn tôi làm gì? Ổng bảo cậu đến làm, nghĩa là đồng ý rồi.”
“Địa chỉ? Yêu cầu? Tôi còn chả biết phải mặc cái gì đây này.”
“Tôi đưa cậu đi, cậu nhớ đường là được. Đồng phục phục vụ trong nhà hàng có sẵn. Còn phải làm gì... thì là mấy việc bồi bàn hay làm thôi: đón khách, gọi món, bưng đồ, lau bàn, không có gì khác. Ồ, phải rồi, cậu phải mang theo súng. Không cần biết có biết dùng hay không, nhưng nhất định phải mang theo. Tôi để lại khẩu của tôi cho cậu."
Mã Chiêu Địch cười khẩy. Cái xứ Gotham khốn nạn, đi làm mà trang bị tiêu chuẩn là một khẩu súng, mấy thứ khác đều là thứ yếu.
“À, cậu có ví không?”
“Không, tôi quen ra đường chỉ mang điện thoại... Vãi, tôi còn chẳng có điện thoại!”
“Ví của tôi có thể cho cậu, nhưng điện thoại thì không. Cơ mà Camila bình thường cũng ít liên lạc với ai, ít xã giao, tôi sẽ nói với cô ấy, bảo cô ấy đưa điện thoại cho cậu. Sim điện thoại thì cậu có chứ?”
“Không vấn đề, cái này thì có.”
Drake cho gì, Mã Chiêu Địch nhận nấy. Bởi đây đều là những thứ hắn đáng được nhận. Chưa nói đến việc hắn đã bỏ ra một “mạng”, chỉ tính theo giá trị tài sản thôi, hắn cũng đã vứt đi “Hồi Phục Sinh Mệnh” vốn trị giá 9999 đô la.
Một vạn đô la, đổi lấy một cái ví, một cái điện thoại và một khẩu súng, kể cả cộng thêm một chân chạy bàn ở Gotham, tính ra vẫn còn hời chán.
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi thầm khen hệ thống chu đáo. Nó cung cấp cho hắn mấy cái thẻ ngân hàng thông dụng ở Mỹ và cả sim điện thoại, đỡ cho hắn bao nhiêu việc.
Drake không lề mề, gã đi tìm Camila trước. Chẳng biết hai vợ chồng thủ thỉ tâm tình gì trong phòng, mãi đến khi Mã Chiêu Địch trải xong chỗ ngủ trên sàn, gã mới cầm một chiếc điện thoại nhỏ nhắn ra đưa cho hắn.
Đêm đó, phòng của Drake và Camila yên ắng lạ thường. Mã Chiêu Địch ngủ trên ghế sofa rất say sưa.
Sáng hôm sau.
Drake dậy từ sớm, gọi Mã Chiêu Địch còn đang ngủ say.
“Đi thôi, tôi đưa cậu đến chỗ làm.”
Mã Chiêu Địch mắt nhắm mắt mở nhìn đồng hồ treo tường, kim giờ và kim phút cùng chỉ vào số bảy. Hắn ngơ ngác: “Sao dậy sớm thế, mới bảy giờ mà?”
“Chúng ta không có xe.”
“Hả?”
Vài phút sau, Mã Chiêu Địch mặt mày bí xị, vội vàng xỏ quần áo, rồi bị Drake kéo tuột ra cửa. Cả hai chạy lúp xúp đến một cái cọc sắt đầy vết đạn, lỗ chỗ gần đó.
“Drake, tuy tôi hiểu tâm trạng không muốn tôi đi làm muộn của anh, nhưng ít nhất chúng ta cũng nên ăn sáng đã chứ.”
“Không kịp nữa rồi. Lát nữa chúng ta ăn trên đường. Muộn nữa là không kịp giờ.”
Drake vừa giải thích, vừa quàng khăn lên cổ Mã Chiêu Địch.
“Trời ạ, rốt cuộc cái chỗ anh giới thiệu nó xa đến mức nào?”
“Quận Otisburg. Cách khu Đông không gần lắm, nhưng tuyến đường cũng tiện. Nếu chúng ta may mắn, chắc khoảng nửa tiếng là tới.”
Quàng khăn xong, Drake lại lấy một cái mũ đội lên đầu Mã Chiêu Địch.
“Hả?”
Mã Chiêu Địch đần mặt: “Cái gì gọi là may mắn—”
“Kítttt”
Một chiếc xe buýt cập bến. Cửa xe mở ra, câu hỏi của Mã Chiêu Địch cũng bị cắt ngang. Drake kéo hắn chạy tót lên xe, tìm chỗ ngồi.
Mã Chiêu Địch vừa đặt mông xuống ghế, định hỏi tiếp, thì bỗng cảm thấy một bên má mình gió lùa vù vù. Hơi lạnh buốt giá khiến hắn tỉnh cả ngủ. Hắn ngoảnh đầu lại, toàn bộ cửa sổ xe buýt không cánh mà bay. Gió lạnh gào thét ùa vào từ cái lỗ trống hoác vốn là kính chắn gió phía trước, còn những người xung quanh cũng trùm đầu kín mít.
“Đây là...?”
Hắn còn chưa kịp hoàn hồn, thì đã thấy Drake ngồi bên cạnh lôi súng ra, lăm lăm trong tay.
“Anh làm gì đấy?”
Drake không trả lời, mà đứng dậy đi về phía tài xế, bắt chuyện.
“Vãi, anh không thể làm phiền—”
Mã Chiêu Địch vừa định kéo Drake lại, thì ánh mắt hắn lia trúng chỗ ngồi của gã, chợt phát hiện có gì đó lấn cấn. Tại sao ghế của Drake lại có lỗ thủng?
Vừa lên xe hắn đã muốn hỏi rồi. Tại sao thân xe buýt lại có nhiều vết hàn đến vậy? Từng mảng sắt nhỏ chi chít được hàn lên thân xe, vá víu chằng đụp như một cái áo cà sa may từ vải vụn
“Khoan, đây mẹ nó là lỗ đạn?”
Hắn vốn tưởng trong xe cùng lắm là có vài tay anh chị, vài mống xã hội đen, hay vài ả lẳng lơ, mấy thằng nghiện. Kết quả là trên xe còn có cả đấu súng?
Hay là mình nên xuống xe đi bộ đi làm, có khi còn an toàn hơn?
Đúng lúc này, Drake dường như đã thỏa thuận xong gì đó với tài xế. Gã mở ví rút mấy tờ tiền xanh xanh đỏ đỏ đưa cho tài xế. Gã tài xế nhe răng cười hề hề, không biết lôi từ đâu ra một khẩu súng lục và mấy băng đạn, dúi cho gã.
“Hả?”
Drake xách súng quay về, vẻ mặt như thể vừa lập công, ngồi xuống cạnh Mã Chiêu Địch. Thấy tâm trạng hắn có vẻ không ổn định, gã liền ân cần hỏi han:
“Cậu sao thế? Thấy không khỏe ở đâu à?”
