Tay Trắng Lập Nghiệp, Batman Đập Nát Giấc Mộng Làm Giàu Của Tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3114

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2401

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6692

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 499

Tập 1: Kẻ Làm Thuê Trời Chọn - Chương 006: Câu chuyện

“Đó là vào mùa hè năm tôi lên bảy. Tôi cùng bố mẹ đi leo núi. Hồi đó tôi gan dạ lắm, cực kỳ khoái mấy vách đá cheo leo hiểm hóc. Khả năng giữ thăng bằng của tôi rất tốt, đi trên mấy con đường núi nhỏ hẹp đó mà cứ như đi trên đất bằng.”

“Và lần đó, chúng tôi leo lên lưng chừng núi, trời lất phất mưa, nhưng tôi vẫn như mọi khi, đặt chân lên một cây cầu đá tự nhiên bắc ngang vách núi. Tới giờ tôi vẫn còn nhớ dãy núi trập trùng ấy, nước mưa chảy dọc theo sườn núi, tụ lại thành vô vàn con suối nhỏ. Chúng nhảy nhót giữa non ngàn như những tinh linh tinh nghịch, cuối cùng hòa vào dòng sông dưới chân núi, róc rách...”

“Dừng, dừng lại đã.” Drake cau mày, giơ tay ngăn Mã Chiêu Địch nói tiếp: “Chúng ta không phải Holmes, cậu cũng không cần phải giống Watson, dùng cái kiểu miêu tả này để câu độc giả. Vào thẳng vấn đề chính được không?”

“Em thấy cũng hay mà.” Bà Camila cười, vỗ nhẹ vào người Drake: “Anh Mã Chiêu Địch đây cũng có khiếu kể chuyện đấy chứ.”

“Tóm váy lại, lúc leo núi tôi bị trượt chân ngã khỏi vách đá, rớt vào một cái hang.”

Mã Chiêu Địch lập tức rút gọn câu chuyện của mình: “Trong hang có một ông già Noel đang nướng tuần lộc. Ổng nói với tôi, chỉ cần tôi đem câu chuyện 'rơi vào hang động' này kể cho một người nghe, là có thể chữa khỏi mọi bệnh tật cho người đó. Kể xong ổng cưỡi tám con tuần lộc còn lại bay mất.”

“...” Chỉ bằng vài câu nói, Mã Chiêu Địch đã khiến bà Camila không cười nổi nữa: “Anh Mã Chiêu Địch, tôi là tín đồ Cơ Đốc giáo.”

“À, xin lỗi.” Mã Chiêu Địch nhún vai: “Nhưng ít nhất thì giờ chúng ta biết là trên đời có ông già Noel thật.”

“Hả?”

Drake theo phản xạ nhìn sang Camila, và ngay lập tức, con ngươi gã co rút dữ dội.

Mã Chiêu Địch vắt chéo chân, nghêu ngao hát, lòng nhẹ nhõm đến lạ.

“Cây già trước ngõ bỗng đơm mầm, cây khô trong vườn lại nở hoa~”¹

Từng sợi tóc tơ lụa mọc ra từ da đầu trọc lốc của cô, tựa như liễu non đầu xuân đâm chồi nảy lộc. Chỉ trong vài giây, một dòng suối tóc vàng óng ả đã buông dài xuống tận thắt lưng; thân hình khô héo bắt đầu đầy đặn trở lại, tìm về những đường nét yêu kiều của người phụ nữ; làn da tái nhợt, nhăn nheo nhanh chóng trở nên hồng hào và căng mịn, không còn vẻ bệnh tật.

Nhìn người vợ đã bị bệnh tật giày vò suốt mấy năm trời bỗng chốc trở lại thành người phụ nữ xinh đẹp động lòng người chỉ trong nháy mắt, hốc mắt Drake không kìm được mà trào lệ.

Đẹp quá... y như lần đầu tiên anh gặp em.

Camila nhìn đôi tay lại trở nên láng mịn, trắng ngần, vô thức mân mê lọn tóc vàng óng ả buông trên vai, rồi tựa vào lòng Drake, nức nở không thành tiếng.

“Nửa đời người ấp ủ bao lời—”

Mã Chiêu Địch vẫn khe khẽ ngân nga giai điệu mà hai người không hiểu. Drake ôm chầm lấy người vợ đang sững sờ, nhất thời không thốt nên lời.

Gã đã kề vai cùng nàng chịu đựng quá lâu, lâu đến mức tóc cô rụng hết, cơ thể cô cằn cỗi, dung nhan cô úa tàn; lâu đến mức cô dần suy kiệt, vỡ vụn, gần như tàn lụi.

Cô đã gồng gánh cùng gã chịu đựng quá lâu, lâu đến mức gã mất việc, gã bán nhà, tiền tiết kiệm cũng cạn kiệt; lâu đến mức gã dần đau khổ, tuyệt vọng, cuồng loạn.

Suýt nữa thì không gượng nổi rồi, cô nghĩ, mình suýt nữa thì đã buông xuôi.

May mà vẫn trụ được, gã nghĩ, may mà mình đã không bỏ cuộc.

“Hồi Phục Sinh Mệnh Cấp Tốc” đầu tiên của mình bay rồi, Mã Chiêu Địch nghĩ, Drake tốt nhất là tìm cho mình một công việc ra hồn.

Hôm sau.

“Drake, anh và vợ đến Gotham bao lâu rồi?”

“Cũng gần một năm. Sao cậu hỏi vậy?”

“Anh đợi Victor cả một năm trời?”

“Chính xác là tám tháng. Sau tám tháng đó, tiến sĩ Victor mất tích trong vụ tai nạn kia. Tôi vẫn luôn cố gắng liên lạc với công ty từng hợp tác với ông ấy, nhưng bọn họ chết nhanh quá, nên gần đây tôi đang tìm manh mối về Mr. Freeze.”

“May là anh chưa tìm được.”

Mã Chiêu Địch nhún vai: “Nếu anh đã ở đây một năm, ít nhiều gì chắc cũng có chút quan hệ và cửa nẻo rồi nhỉ?”

Drake lập tức hiểu ý của Mã Chiêu Địch: “Tôi sẽ cố hết sức tìm cho cậu một công việc nào đó phù hợp với người mới, không quá nguy hiểm. Nhưng anh phải nhớ, ở Gotham này, không có công việc nào gọi là trong sạch tuyệt đối. Muốn sống tốt ở đây, chúng ta chỉ có thể vứt bỏ lằn ranh đạo đức, tất cả chỉ để sinh tồn.”

“Cái này có hơi khó...” Mã Chiêu Địch thở dài: "Xét về thể trạng, tôi không hợp với trò giết người phóng hỏa; xét về IQ và kỹ năng, mấy trò trộm cắp lừa đảo tám phần là bị tóm ngay tại trận; tôi cũng không muốn dùng cái mặt này đi bám váy một phú bà xã hội đen nào đó thích băm người, mà cũng chẳng thể dùng mớ văn lậu của mình để kiếm tiền ở đây—"

“Được rồi, được rồi, không cần nói nữa.” Drake xua tay. Khi Mã Chiêu Địch nói xong hai vế đầu, số công việc trong đầu gã chỉ còn lại một nửa. Khi Mã Chiêu Địch nói nốt hai vế sau, số công việc còn lại chỉ vỏn vẹn ba cái.

“Tôi xác nhận lại chút.” Gã cố gắng lựa lời một cách uyển chuyển nhất: “Ngoài viết lách ra, cậu còn kỹ năng nào khác không?”

“Lái xe, đếm tiền.” Mã Chiêu Địch nghiêng đầu nghĩ ngợi: “Hết rồi.”

“Dọn dẹp, nấu nướng thì sao?”

Mã Chiêu Địch nở một nụ cười ngượng ngùng nhưng không mất đi vẻ lịch sự: “Biết chút chút, nhưng không nhiều, đủ để tôi sống.”

“...”

Hai người nhìn nhau trăn trối. Giữa bầu không khí kỳ quặc này, Drake hỏi: “Thế cậu có tiền không?”

“Có tiền thì tôi đi làm công làm gì?”

“...Hay là cậu cân nhắc thử, quay lại cái hang đó tìm ông già Noel?"

Mã Chiêu Địch cũng nhận ra yêu cầu của mình hơi quá đáng, bèn ho khan hai tiếng chữa ngượng: “Khụ khụ, chỉ cần công việc tương đối an toàn là được.”

Drake vắt óc suy nghĩ, rồi chợt nảy ra gì đó: “Chạy bàn thì sao?”

“Không vấn đề!”

Thấy Mã Chiêu Địch đồng ý, Drake thở phào nhẹ nhõm: “Gotham không giống các thành phố khác, mọi ngành nghề lớn nhỏ đều do xã hội đen kiểm soát và bảo kê, có khi còn do chính chúng vận hành. Trong một năm qua, tôi cũng gây dựng được một mối quan hệ, có thể giúp cậu tìm một chân trong nhà hàng để trụ lại. Nhưng cậu phải biết, dù cậu làm công việc gì, cũng sẽ dính líu ít nhiều đến xã hội đen."

“Miễn là họ không bắt tôi xách dao chém người trong giờ làm, và cũng không có ai xách dao đến chém tôi trong giờ làm, thì mọi chuyện còn lại không thành vấn đề."

Nghe vậy, Drake búng tay một cái, lấy điện thoại ra bấm số: “Nếu cậu đã nói vậy, thì không thành vấn đề.”

“Reng reng reng— Reng reng reng—”

“Alô?”

Điện thoại đổ chuông đúng hai phút mới có người bắt máy. Một giọng đàn ông thô kệch vang lên từ đầu dây bên kia: “Drake, tìm tao có việc gì?”

“Pằng!”

Mã Chiêu Địch nghe rõ mồn một, đầu dây bên kia vang lên một tiếng súng.