Hành lang u tối, ánh đèn cũ nát chập chờn muốn rụng, chỉ đủ soi mờ mờ vách tường và lối đi. Bóng tối đặc quánh thỉnh thoảng lại vẳng lên tiếng sột soạt, đôi khi thấp thoáng thấy vài con chuột cống xám ngoét chạy ngang.
Mã Chiêu Địch bám theo gã đàn ông, cẩn thận né đống rác rưởi và vũng nước thải đọng dưới chân, nhưng cái mùi xú uế nồng nặc vẫn cứ sộc thẳng vào khoang mũi, khiến hắn lợm giọng muốn nôn ọe.
“Tôi chịu hết nổi rồi, dù là khu ổ chuột, bẩn xíu, lộn xộn xíu tôi còn hiểu được, nhưng tại sao lại có thể thối đến mức này!”
Giọng Drake ồm ồm đáp: “Tôi cũng không chắc. Chắc là xác chết trong phòng nào đó lại bắt đầu thối rữa rồi.”
“...Vãi.”
Mã Chiêu Địch lấy làm lạ sao giọng gã bỗng dưng lại khang khác, bèn nghển cổ qua nhìn. Hóa ra gã này đã sớm bịt mũi mình lại rồi.
Thế là hắn cũng đưa tay bóp mũi, giọng cũng ồm ồm: “Tại sao lại có thằng ngốc giấu xác trong nhà, lại còn để nó thối rữa bốc mùi lên thế?”
“Cũng không hẳn là giấu. Có thể chỉ là tự chết trong phòng thôi. Nghe chủ nhà nói, trước đây cũng có mấy vụ con nghiện phê thuốc chết, hoặc dân xã hội đen bị truy sát trốn về nhà rồi chết mục xương trong phòng.”
“Nhà thế này mà cũng có người dám thuê?”
“Anh cũng có thể ra đường tìm khách sạn hạng sang, đặt phòng tổng thống, hoặc ra gầm cầu, chui hẻm tối nằm một đêm.”
“Tôi đột nhiên thấy chỗ này cũng ổn phết.”
Một thằng mạt rệp không xu dính túi dĩ nhiên không thể ở khách sạn. Còn chuyện ngủ ở ghế đá công viên hay gầm cầu... kịch bản tốt nhất là bị đám vô gia cư lột sạch quần áo, tiền bạc, chìa khóa và mọi thứ; kịch bản xấu nhất là bị cắt cổ ở một xó xỉnh tối tăm nào đó, rồi cũng bị lột sạch sành sanh.
Đến chôn cũng chẳng có ai chôn.
Gã đàn ông bước lên trước, rút chìa khóa định mở cửa, nhưng Mã Chiêu Địch bỗng đưa tay cản lại.
“Khoan đã. Trong nhà anh có ai?”
“Vợ tôi.”
“Thế anh giới thiệu tôi với cô ấy thế nào?”
“Tôi có thể nói cậu là bạn tôi mới quen.”
“Vậy tôi tên gì?”
“...”
Không khí trong hành lang bỗng trở nên ngượng ngập.
Mã Chiêu Địch suýt thì không nhịn được cười: “Thật đấy, với cái não của anh, đi làm tội phạm không có tương lai đâu. Hay nói đúng hơn là, ở Gotham này không có tương lai đâu.”
Mặt gã đàn ông lại hơi “nóng máu”, nhưng gã vẫn cố nén giận, hỏi: “Vậy cậu tên gì?”
“Mã Chiêu Địch.”
“Lạ thật. Nghe cứ như tên người châu Á?”
“Hửm?” Mã Chiêu Địch hơi sững lại: “Anh nhìn tôi giống người ở đâu?”
“...Cậu không nói tôi cũng không để ý.” Gã đàn ông nhìn Mã Chiêu Địch từ đầu xuống chân: “Cậu rõ ràng là người châu Á, nhưng sao trông lại cứ như dân bản địa Gotham thế này.”
Gò má hóp lại, ánh mắt hung tợn, lại phảng phất chút ranh ma và âm hiểm. Cái khí chất độc đáo này thậm chí còn khiến người ta quên mất gương mặt châu Á của hắn.
Nghe vậy, lòng hắn bỗng thấy ấm áp hẳn, đến cả tử ban trên người dường như cũng nhạt đi ít nhiều. Hóa ra hệ thống thu tiền rồi cũng chịu làm việc, chứ không phải quẳng đại cho mình bộ giấy tờ tùy thân rồi phủi tay.
“Tôi là Drake Lane.”
“Vậy tôi gọi anh là Drake nhé. Phải rồi, anh không phải nhà khảo cổ đấy chứ?”
“Nhà khảo cổ? Không, tôi là kỹ sư phần mềm. Sao cậu lại hỏi vậy?”
“35 tuổi?”
“33 tuổi...”
Mã Chiêu Địch lập tức lĩnh hội. Hắn thuận tay làm động tác mời, ra hiệu cho Drake mở cửa: “Nhưng dù thế nào đi nữa, anh cũng không nên sa sút đến mức này chứ?”
Drake vừa tra chìa khóa vào ổ, chợt im lặng mất vài giây, gã ngẩng đầu nói với Mã Chiêu Địch: “Tôi sẽ kể anh nghe chuyện này. Lát nữa vào nhà, anh đừng nhắc gì đến nó.”
“Được.”
Drake rút chìa khóa ra, quay người dẫn Mã Chiêu Địch đi sâu hơn vào hành lang.
“Đi, lên sân thượng nói chuyện.”
Cầu thang tối om không đèn đóm, chỉ nhờ chút ánh trăng và ánh đèn đô thị hắt qua cửa sổ mới miễn cưỡng soi rõ được bậc thềm. Cả hai đều im lặng, chỉ có tiếng bước chân “cộp cộp” nặng nề, ngột ngạt vang lên.
Leo hết bốn tầng lầu, Drake đẩy một cánh cửa sắt. Bên ngoài, lờ mờ thấy được đường nét của những tòa nhà sầm uất phía xa. Bên hông là một tấm biển quảng cáo khổng lồ, miễn cưỡng trở thành nguồn sáng cho sân thượng.
Cả hai bước ra. Từ đây nhìn xuống, nhà cửa và đường phố xung quanh vẫn chìm trong bóng tối, chỉ có tiếng mưa phùn tí tách rơi lõm bõm xuống vũng nước.
“Vậy, làm thế nào anh lưu lạc đến đây?”
“Vì vợ tôi...”
Drake kéo lê một chiếc ghế sắt cũ kỹ, quệt vội vũng nước đọng rồi ngồi xuống. Cảm giác lạnh buốt khiến gã rùng mình nổi da gà, nhưng đồng thời cũng giúp bộ não mệt mỏi của gã tỉnh táo hơn vài phần.
“Như tôi đã nói, tôi vốn là lập trình viên ở Metropolis. Đáng lẽ ra ở tuổi 33 là tôi sắp bị sa thải rồi. Trước đó, tôi thực sự chưa nghĩ ra mình sẽ đi đâu về đâu, và cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ đến cái chốn quỷ quái như Gotham này.”
“Trước khi tôi bị sa thải, vợ tôi đã bắt đầu ho và rụng tóc suốt nửa năm. Tôi khuyên cô ấy đi bệnh viện, nhưng cô ấy cứ lần lữa, bảo phải tập trung làm việc. Cho đến một ngày, cô ấy từ bệnh viện trở về, cầm theo một tờ giấy chẩn đoán.”
“Trước khi có kết quả, cả hai chúng tôi đều không mấy để tâm, cứ nghĩ chỉ là bệnh vặt. Nhưng tờ giấy chẩn đoán đó nói, cô ấy mắc một căn bệnh hiếm gặp. Bệnh này cực kỳ hiếm, tiền điều trị và thuốc men vô cùng đắt đỏ.”
Nói đến đây, tấm thân gầy gò của Drake dường như càng còng xuống, đầu gần như cúi gằm vào ngực. Gã dùng hai tay vò đầu bứt tóc, giật đứt cả mấy lọn, như thể muốn dùng cơn đau này để xoa dịu cảm giác tội lỗi.
Giọng gã trở nên khàn đặc, đôi mắt vằn tơ máu cùng quầng thâm sì, trông có chút điên loạn.
Gã nói tiếp: “Tôi dốc cạn gia tài, nhưng vẫn không cứu được cô ấy. Tóc cô ấy rụng gần hết, hai tháng trước còn bắt đầu ho ra máu, đêm đến gần như không thể chợp mắt, nội tạng cũng bắt đầu suy kiệt. Chúng tôi thực sự hết cách rồi. Đúng lúc đó, có một chuyên gia nói với chúng tôi, ở thành phố Gotham có một vị tiến sĩ tên là Victor Fries. Ông ấy là một siêu thiên tài, một nhà đông lạnh học, và ông ấy đã dùng công nghệ đóng băng để kéo dài sự sống cho chính vợ mình.”
Mã Chiêu Địch nghe đến đây, đầu óc hắn như muốn nổ tung. Hắn biết đây là một khoảnh khắc bi thương. Nhưng ngay lúc này, trong lòng hắn thực sự dấy lên một khát khao bản năng muốn co giò bỏ chạy.
Tiến sĩ Victor Fries. Có lẽ, so với cái tên thật ấy, biệt danh “Mr. Freeze” của ông ta lại càng được công chúng biết đến rộng rãi hơn.
Vãi chưởng, Băng!
Ref Uncharted, main Nathan Drake lol. Này là meme văn hoá "khủng hoảng tuổi 35" nổi tiếng của bên Trung, dễ bị sa thải bla bla.