Tay Trắng Lập Nghiệp, Batman Đập Nát Giấc Mộng Làm Giàu Của Tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3114

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2401

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6692

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 499

Tập 1: Kẻ Làm Thuê Trời Chọn - Chương 003: Ai đời nào lại đi cướp một thằng mạt rệp bao giờ?

Mã Chiêu Địch lang thang vô định trên phố Gotham. Kỳ diệu thay, hắn lượn lờ vậy cũng được hai mươi phút rồi mà chẳng đụng mặt một tên cướp nào.

Hắn thậm chí còn nghi ngờ mình lạc vào một Gotham hàng “pha-ke”.

“Này, anh bạn.”

Hắn vừa dứt dòng suy nghĩ thì một gã đàn ông đeo kính râm, bịt khẩu trang, trùm mũ áo hoodie, chặn hắn lại.

Đậu má, cuối cùng cũng gặp, Mã Chiêu Địch thầm nghĩ, tối nay có xin xỏ được hũ vàng đầu tiên hay không, là xem cả vào phen này.

Tuy cái kiểu “xin đểu” này có thể không được tính là “cần cù làm giàu”, nhưng ít ra cũng giúp hắn mua được chút gì lót dạ, tiết kiệm được đồng nào hay đồng nấy trong hệ thống.

Giây tiếp theo, gã đàn ông rút từ cạp quần ra một khẩu súng ngắn, chĩa thẳng vào Mã Chiêu Địch. Giọng gã vừa hung hãn vừa chói tai: “Câm mồm, móc hết mọi thứ trên người mày ra đây.”

Giọng hắn rất lớn, mấy người qua đường vô thức ngoái nhìn, rồi vội vã rảo bước, biến mất vào con phố.

Nhìn họng súng đen ngòm, mấy lời xin xỏ ban nãy của Mã Chiêu Địch bỗng nghẹn ứ nơi cổ họng. Mẹ kiếp, tội phạm Gotham đẳng cấp cao thật, mở bài đã là móc súng ống rồi.

Anh mà vác ra cây mã tấu, ít ra tôi còn có chút can đảm mà mở mồm.

Mã Chiêu Địch không dám nhìn thẳng vào họng súng nữa, mà vô thức liếc mắt về góc trên bên phải tầm nhìn. “Hồi Phục Sinh Mệnh Cấp Tốc” và “Điểm Lưu” vẫn nằm yên ở đó, sẵn sàng kích hoạt bất cứ lúc nào. Quan trọng nhất là, thời gian an toàn vẫn còn khoảng mười phút. Điều này giúp hắn trấn tĩnh lại được đôi phần.

Thấy hắn cứ chần chừ, gã kia gầm lên, giọng gần như gào thét cuồng loạn: “TAO BẢO! MÓC HẾT ĐỒ TRÊN NGƯỜI MÀY RA!”

Khẩu súng dí mạnh về phía trước, gần như chạm vào đầu Mã Chiêu Địch. Hắn bất giác lùi lại vài bước, rồi đứng sững, run rẩy thò tay vào túi áo khoác.

Rồi hắn lộn hai cái túi áo rỗng tuếch ra ngoài, còn sạch hơn cả mặt hắn.

Sở dĩ nói là sạch hơn mặt, là vì Mã Chiêu Địch cảm thấy mình ở Gotham cũng được một lúc rồi, râu ria đã bắt đầu lún phún rồi.

“Mày giỡn mặt bố mày đấy à!”

Mã Chiêu Địch cảm nhận được tên cướp đối diện đang “nóng máu” cực nhanh. Thế nên, dù rất sợ, nhưng bản năng sinh tồn vẫn thúc giục hắn mở miệng giải thích.

“Tôi không có tiền cũng đâu thể trách tôi? Anh tưởng tôi muốn làm một thằng mạt rệp lắm chắc?”

“Mày gọi ai là mạt rệp!”

Mẹ kiếp, sao lại có thằng bị PTSD với hai từ đó nhỉ. Chính mình còn chưa phản ứng thái quá vậy.

Mã Chiêu Địch thầm rủa trong bụng, tâm trạng ngược lại còn bình tĩnh hơn một chút. Hắn đưa tay về phía túi quần: “Cho anh xem, túi quần cũng chẳng có gì sất.”

Ánh mắt gã kia dán theo tay Mã Chiêu Địch. Do đeo kính râm buổi tối không thấy rõ, gã phải dùng một tay vén kính lên: “Tao đang nhìn đấy, đừng giở trò.”

Và rồi gã thấy Mã Chiêu Địch-không-hề-giở-trò lại lộn ra hai cái túi quần rỗng tuếch.

Giọng gã lúc này thậm chí đã có chút nghẹn ngào: “Mày chắc chắn đã giấu đồ! Cởi đồ ra! Để tao soát!”

Mã Chiêu Địch không hề kháng cự, lập tức cởi áo khoác, giơ hai tay lên cao.

Anh mà soát ra được một cắc, tôi gọi anh bằng Thần Tài luôn.

Gã đàn ông lục lọi nửa ngày trời, quả nhiên chẳng mò được gì. Gã gần như tuyệt vọng, ngồi phịch xuống đất, mặc kệ Mã Chiêu Địch, không biết đang nghĩ gì, một lúc sau, gã bỗng ôm đầu bật khóc.

Mã Chiêu Địch mặc lại áo khoác, ngồi xuống bên cạnh vỗ về: “Không sao đâu, ai cũng có lúc xui xẻo. Nếu anh thực sự không muốn về tay không, tôi có thể đưa cái áo khoác này cho anh.”

“Ai thèm cái áo khoác rách của mày!”

Gã đàn ông vung súng đập tới, trúng vào cánh tay Mã Chiêu Địch đau điếng. Gã chĩa súng vào hắn: “Một thằng nghèo kiết như mày thì biết cái gì! Mày còn không sống nổi qua đêm nay!”

“Tôi biết anh là lính mới. Tôi lượn lờ trên phố nãy giờ, mấy tên cướp khác nhìn qua là biết tôi là thằng cháy túi, túi sạch hơn mặt, nhưng anh thì không nhìn ra.”

Bàn tay cầm súng của gã đàn ông run lên. Nước mắt dần chuyển thành cơn tức giận đỏ mặt tía tai.

“Anh đi cướp buổi tối mà còn đeo kính râm, khẩu trang, áo hoodie, nhưng lại không đeo găng tay, không mở chốt an toàn của súng, thậm chí súng của anh có khi còn là súng giả. Anh khống chế được tôi rồi nhưng không lập tức lôi tôi vào hẻm vắng. Lúc cướp thì la lối um sùm, gây chú ý. Nhiều lần dí súng quá sát. Lúc tôi lục túi quần, sự chú ý của anh hoàn toàn rời khỏi tay cầm súng. Anh cho người khác quá nhiều cơ hội đoạt súng.”

“Mày—”

“Tâm lý anh không ổn định. Ra tay không đủ sạch. Đạo chích không bao giờ về tay không. Anh có thể lấy áo khoác và quần áo của tôi, nhưng anh không làm thế. Cướp thất bại có thể chuồn ngay, nhưng anh cũng không, anh lại ngồi đây khóc.”

“Mày câm mồm!”

Gã đàn ông lại vung báng súng tới, lần này Mã Chiêu Địch né được.

“Tôi biết anh đang quẫn, nhưng anh bình tĩnh đã. Người bình thường không ai tự dưng chạy ra đường đi cướp cả. Anh gặp phải chuyện gì? Biết đâu tôi giúp được thì sao?”

Gã đàn ông không muốn nhiều lời với hắn. Gã cất súng, lau nước mắt. Khi gã tháo kính râm, Mã Chiêu Địch thấy được đôi mắt vằn vện tơ máu, quầng thâm sì, và một trạng thái tinh thần sắp sụp đổ.

“Thành phố Gotham đủ thằng điên rồi, không cần thêm một thằng nữa đâu.”

Mã Chiêu Địch nói với theo sau lưng gã: “Anh đi cướp, vậy là anh thiếu tiền. Anh dùng súng giả, chứng tỏ anh vốn là người có đạo đức, có học thức. Anh có quầng thâm mắt nặng, chứng tỏ chuyện thiếu tiền đã dày vò anh rất lâu. Số tiền anh cần chắc chắn không nhỏ.”

“Anh lại không thể đi cướp ngân hàng, đó là địa bàn của bọn siêu tội phạm và xã hội đen, tôi khuyên anh đừng nhúng tay vào. Đi cướp vặt ngoài đường cũng là thử vận may, vậy thử vận may với tôi cũng thế. Nếu anh nói ra, biết đâu tôi giúp được.”

Bước chân của gã đàn ông khựng lại. Giọng gã khàn đặc: “Tại sao mày lại muốn giúp tao.”

“Tôi không giúp không công. Tôi mới đến Gotham, lạ nước lạ cái, cần một công việc tương đối ổn, vả lại tối nay tôi cũng không có chỗ ngủ. Nếu tôi không giúp được, chúng ta đường ai nấy đi. Anh về nhà anh, tôi ngủ ngoài đường. Nếu tôi giúp được, chúng ta hợp tác. Tôi đến nhà anh ở tạm, giúp anh giải quyết vấn đề, còn anh tìm cho tôi một công việc ổn thỏa. Đương nhiên, cùi bắp cũng được, miễn là không chết người.”

Gã đàn ông đắn đo rất lâu, cuối cùng quay lại, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Mã Chiêu Địch.

“Cậu không phải người Gotham. Tôi tin cậu một lần.” Gã tháo kính, thẫn thờ nhìn lên bầu trời đêm đen kịt của Gotham: “Đằng nào... tôi cũng chẳng còn cách nào khác.”