Tay Trắng Lập Nghiệp, Batman Đập Nát Giấc Mộng Làm Giàu Của Tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3114

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2405

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6724

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 499

Tập 1: Kẻ Làm Thuê Được Chọn - Chương 023: Haha, lại bị cướp rồi

Mã Chiêu Địch cứ ngỡ mình đã quen với cuộc sống ở Gotham.

Hắn đã làm việc ở Gotham trọn một tuần, cũng đã thấy đấu súng, tội phạm, xã hội đen, một siêu anh hùng, một siêu tội phạm tương lai, không ít dân nghèo mạt rệp và cả giới thượng lưu lắm của. Thậm chí hắn còn quen với việc mỗi tối trước khi ngủ đều phải ngắm mấy kẻ bị treo ngược trên con quái vật đá để tự ru ngủ.

Thiệt tình, cái dáng đu đưa của họ trông y hệt mấy nhà thôi miên đang lắc con lắc vậy.

Thành thực mà nói, ngoài khuôn mặt này thỉnh thoảng thu hút vài vị khách biến thái, hắn gần như thấy mình đã thích ứng được với thành phố này, ít nhất là đã hơi quen với sự điên rồ của nó.

Hắn đã lầm.

Hôm nay hắn tan làm như thường lệ, xách theo xe lăn đi qua con hẻm, nhưng còn chưa kịp lên lầu, bên tai đột nhiên vang lên giọng một gã đàn ông.

“Này anh bạn, đưa cái xe lăn của mày đây.”

“?”

Mã Chiêu Địch vừa định về nhà, não bỗng treo mất vài giây.

Cũng không phải hắn chưa gặp cướp. Cướp giật ở East End nhiều như rươi. Chỉ là đám cướp thường có quy trình và mục tiêu rập khuôn, nhưng tư duy cướp bóc của khứa này có phần độc đáo.

“À... tôi xác nhận lại chút.” Mã Chiêu Địch cẩn thận chỉ vào chiếc xe lăn trong tay mình: “Anh muốn cướp xe lăn của tôi?”

Tên cướp cầm súng cười toe toét đắc ý: “Đúng, chính nó! Đưa đây! Tao biết tỏng rồi, cả East End và Otisburg đều đồn ầm lên rồi, đêm nào cũng có một thằng Tổ lái Ma Tốc Độ lượn lờ trên đường! Tao biết mày dựa vào cái gì mà chạy nhanh thế mỗi ngày. Tao biết đó là bảo bối!”

Mã Chiêu Địch hơi khó hiểu: “Tôi nói thẳng nhé, anh cướp một chiếc ô tô thì cũng chạy nhanh được vậy. Sao cứ phải cố chấp với cái xe lăn của tôi?”

Gã “thánh thông thái” kia ngớ người vài giây, vẻ mặt từ hung tợn chuyển sang đăm chiêu, rồi từ đăm chiêu sang hoang mang.

Trông bựa vãi.

“Tóm... tóm lại!” Gã lắp bắp: “Đưa xe lăn của mày đây!”

“Trên quan điểm cá nhân, tôi khuyên anh, chiếc xe lăn này với người thường mà nói thì hơi nguy hiểm...”

“Pằng!”

“Tao nói! Đưa nó đây, mẹ kiếp!”

Mã Chiêu Địch giật giật khóe môi, nhìn bức tường bên cạnh. Viên đạn sượt qua vai, để lại một lỗ thủng trên tường, chỉ cách đầu hắn vài tấc.

Đây là vụ nổ súng thứ mười mấy mà hắn gặp phải ở Gotham trong tuần này.

Thú thật, nó giống như huấn luyện độ nhạy vậy. Căng thẳng thì vẫn căng thẳng thật đấy, nhưng trải qua nhiều lần thì cũng đâm ra có chút chai sạn. Mã Chiêu Địch từ chỗ chết trân như tượng đá, đến thấp thỏm lo âu, rồi đến giờ là cố tỏ ra bình tĩnh, ít nhiều gì cũng đã có sức đề kháng.

“Đây, của anh, xin cứ tự nhiên.” Dưới họng súng, hắn dứt khoát ngậm mồm, khỏi phải nói nhảm thêm kẻo bị gã mất kiên nhẫn cho một viên kẹo đồng vào đầu.

Đây không phải là hắn hèn hơn. Chỉ là những lần trước, hắn không phải đối mặt trực diện với họng súng, mà là nấp trong góc hoặc trốn trong bóng tối. Còn tình huống xung đột trực diện, mặt đối mặt với họng súng đã lên nòng thế này, độ nguy hiểm tuyệt đối vượt xa mọi lần trước.

“Còn tiền và quần áo trên người mày, đưa hết đây!”

“Tiền thì được, chứ quần áo thì ít ra cũng chừa lại cho tôi chứ?”

“Bớt nói nhảm! Cởi lẹ!”

Mẹ nó, khinh người quá đáng!

Mã Chiêu Địch tức sôi máu, nhưng ngay lập tức nhanh nhẹn cởi áo khoác ngoài, chỉ chừa lại một cái áo sơ mi và quần dài. Cuối cùng, hắn móc bằng lái xe từ trong áo khoác ra, rồi tháo thẻ SIM ra khỏi điện thoại.

“Rồi, rồi, trên người còn đúng hai mảnh vải. Cầm tiền của tôi rồi biến đi.”

“Còn súng của mày...”

“Pằng!”

Một tiếng súng đột ngột vang lên, cắt ngang vụ cướp. Một gã đô con cầm súng bước đến bên cạnh hai người, nhổ toẹt một bãi xuống đất.

“Đấy là súng của tao, thằng chó.”

Tên cướp ôm lấy tay mình, đau đớn rên rỉ. Phát đạn của gã đô con đã bắn nát khẩu súng trong tay hắn, tiện thể khoét một lỗ máu trên lòng bàn tay.

“Cút!”

Thấy ánh mắt hung tợn của gã đô con, tên cướp lập tức tắt ngúm ý định phản kháng. Hắn lồm cồm nhặt chiếc áo khoác bên cạnh, vội vàng ngồi lên xe lăn, cũng không dám thò tay lấy ví tiền và điện thoại của Mã Chiêu Địch nữa, mà luống cuống ấn loạn xạ các nút trên xe lăn, rồi biến mất sau góc phố.

“Hắn cũng có thiên phú lái xe lăn phết, nhưng tôi vẫn không khuyên hắn phóng tốc độ...”

“Trả súng của tao lại đây, mẹ kiếp.” Gã to con cắt ngang màn lảm nhảm của Mã Chiêu Địch: “Đừng có lảng sang chuyện khác. Mày đã không có gan dùng nó, thì đừng giữ nó nữa.”

“Chỉ là một khẩu Beretta bình thường thôi mà, có độ chế gì đâu.” Mã Chiêu Địch vừa kháng nghị, vừa ngoan ngoãn giao súng ra: “Anh làm như nó là tuyệt thế sát khí không bằng.”

“Câm mồm.” Gã nhận lại khẩu súng lục ổ quay và khẩu Beretta đã cũ mèm, cất vào thắt lưng, nhưng cũng không hỏi đến khẩu Colt mới hơn kia ở đâu, thay vào đó gã nhổ một bãi nước bọt xuống chân Mã Chiêu Địch: “ Mẹ kiếp, tao đợi trên xe Lão Jack cả tuần trời, mày cái đồ chó má đéo có gan ló mặt, lại còn như thằng điên trong trại Arkham, ngồi trên cái xe lăn quái quỷ đó mà đua xe ngoài phố.”

“Thằng hèn.”

Tổ sư nó!

Mã Chiêu Địch tức điên, mặc lại áo khoác cái rẹt, nhét mạnh bằng lái và điện thoại vào túi, rồi quay người đi thẳng lên lầu.

Tức thì tức thật, nhưng không nhất thiết phải chấp nhặt với loại đầu óc ngu si tứ chi phát triển này. Bị chửi vài câu cũng chẳng mất miếng thịt nào.

Lỡ chửi lại rồi mất miếng thịt thật thì sao? Lần trước Drake chửi xong là gã “nóng máu” lên liền.

Clinton nhìn hắn khinh khỉnh, cũng không cản, quay người bỏ đi.

“Đệt Gotham, toàn một lũ hèn.”

“Đệt Gotham, toàn một lũ ngu, với lũ điên.”

Mã Chiêu Địch bực tức chửi đổng với Drake: “Tôi mẹ nó chỉ lái xe lăn về nhà thôi cũng bị nhắm vào, còn cầm súng cướp tôi nữa chứ. Mẹ kiếp, lẽ nào xe lăn còn chạy nhanh hơn ô tô được à!”

“Dựa theo thời gian cậu tan làm về nhà mà tính, tốc độ xe lăn hôm qua của cậu đã vượt qua chín mươi phần trăm đám tài xế điên ở Gotham rồi.” Drake mặt không cảm xúc giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Giờ là mười giờ mười bốn, lúc cậu lên lầu là mười giờ mười ba. Giả sử bị cướp dưới lầu tốn ba phút, vậy là cậu về nhà chỉ mất mười phút.”

“À, cũng không hẳn.” Mã Chiêu Địch cười ngượng ngùng: “Tôi về nhà mất chín phút.”

“Cậu đắc ý cái quái gì thế?”

Drake lắc đầu: “Tốc độ của cậu nhanh hơn trước đến một phần tư rồi đấy. Cứ đà này, tôi thật sự lo có ngày sẽ đọc báo thấy tin ‘Tổ lái Xe lăn Ma Tốc Độ vượt ẩu’ tông vào đuôi một chiếc siêu xe rồi bị cán thành bánh quy’.”

“Kệ đi. Đằng nào cũng bị cướp mất rồi.” Mã Chiêu Địch buồn thiu, gắp đồ ăn để sẵn trên bàn: “Phí công tôi độ lại. Nó chạy được lên đến một trăm sáu lận đấy.”

Còn cả năm trăm điểm mua kỹ năng Tinh thông Lái xe Xe lăn Cao cấp nữa.

Cùng lúc đó, trên đường phố East End vắng lặng, một vệt sáng bảy màu vụt qua kèm theo tiếng la hét thảm thiết.

“Dừng lạiiiiii—chiếc xe lôn lằn này!”

RẦM!

Ngày hôm sau, Mã Chiêu Địch ra cửa đi làm từ sớm. Drake vừa ăn sáng vừa đọc tờ Gotham Daily. Chợt, một dòng tít trên báo đập vào mắt gã.

“Truyền thuyết đô thị Gotham ‘Tổ lái Xe lăn Ma Tốc Độ’ tông đuôi xe của một lãnh đạo cấp cao của Tập đoàn Wayne. Người lái xe lăn hiện đang được chắp vá khâu lại.”

“Phụtttt!”