Trên đường phố Gotham lúc chập tối, mưa rơi rả rích gột rửa ánh đèn neon mờ ảo. Trong một đêm mưa thế này, người bình thường đáng lẽ đã về nhà từ lâu.
Nhưng Mã Chiêu Địch chưa về. Vì giờ là chín giờ tối, công việc của hắn vẫn chưa kết thúc. Ngay lúc này, hắn rất quan ngại không biết mình có thể tan làm đúng giờ hay không.
“PẰNG! PẰNG!”
Santos mặt mày méo xệch. Gã đang cầm một khẩu súng lục, cùng với Brigitte núp lùm sau một chiếc bàn ăn tròn lớn đã bị lật ngửa. Vẻ mặt cả hai hoàn toàn không còn sự ôn hòa, lịch thiệp thường ngày, trán nổi gân xanh, trông vô cùng dữ tợn.
“Khốn nạn! Dám đến nhà hàng Red Dragon gây rối! Chúng mày chết chắc rồi!”
Ở phía cửa nhà hàng, một đám đô con vạm vỡ cầm súng đang đấu súng với các nhân viên phục vụ. Rõ ràng, chúng không phải là khách hàng đặt bàn trước.
Một tên tay sai đội mũ phớt, mặc đồ đuôi tôm, cầm súng ở cửa hét lớn đáp lại Santos: “Cobblepot gửi lời hỏi thăm chúng mày! Đây là cái giá phải trả khi dám cướp khách của Nhà hàng Iceberg!”
Tiếng súng, tiếng chửi rủa, tiếng cười điên dại nhất thời đan xen vào nhau , xé toạc bầu không khí mông lung của đêm mưa bằng những nốt âm chói tai. Còn Mã Chiêu Địch đang co rúc trong góc, nhìn mặt chiếc bàn gỗ bị đạn bắn cho biến dạng, để lộ ra tấm thép chống đạn kiên cố bên trong, hắn thản nhiên búng một que Pocky ra khỏi hộp, ngậm vào miệng.
Mẹ nó chứ, hèn gì mấy cái bàn trong nhà hàng nặng bỏ bu ra, khiêng phải cần mấy người hợp sức. Hóa ra là để phòng xa...
Từ lúc đặt chân đến Gotham, hắn chưa có lấy một ngày yên ổn. Không cướp bóc thì cũng là đấu súng, bèo lắm cũng là trộm cắp. Cái ngày gọi là “an lành” nhất là ngày hắn làm lễ trừ tà cho một con xe ma ám mang chín cái “hồn hoàn”.
“Cái thành phố chó má này, người sống ở đây đúng là có phúc thật, phúc ba đời luôn.”
Nhà hàng nơi hắn làm việc cũng thuộc hàng thú dữ, toàn gặp phải khách hàng trời ơi đất hỡi. Lần trước là Harvey Dent - Two-Face, lần này là tay sai của Cobblepot.
Giống như Mr. Freeze, so với cái tên khai sinh dài ngoằng Oswald Chesterfield Cobblepot, thân phận siêu tội phạm “Penguin” của ông ta còn được biết đến nhiều hơn. Là một trong bốn gia tộc sáng lập Gotham, nhà Cobblepot vẫn chưa hoàn toàn suy tàn khi Penguin còn nhỏ. Cha ông vẫn giữ được một số của cải, nhưng bản thân ông ta lại sinh ra béo lùn, còn có cái mũi khoằm dài, vì thế mà luôn bị bạn học ghen ghét và cô lập.
Cha ông sau đó chết vì bệnh viêm phổi do dầm mưa, mẹ ông thì gần như phát điên. Gia tộc Cobblepot từ đó lụi tàn. Cuối cùng, ông ta dựa vào tự học mà chuyển nghề từ một kẻ sa cơ lỡ vận đời F0 thành một siêu tội phạm hệ trí tuệ, trở thành một ông trùm xã hội đen khét tiếng tại Gotham. Nhưng bản thân ông ta cũng mắc chứng tự ti và hoang tưởng cấp độ tâm thần, phong cách thường thấy là cố tỏ ra thanh cao nhưng lại cực kỳ nóng nảy, hung bạo.
Nhà hàng Iceberg là sản nghiệp của ông ta, bề ngoài là một nhà hàng bình thường khá hút khách, nhưng thực chất gánh vác các hoạt động tài chính phi pháp như rửa tiền ngầm, cũng như lo liệu các phi vụ lớn nhỏ giữa Cobblepot và các băng đảng khác.
Rõ ràng, cái câu “cướp khách của Nhà hàng Iceberg” mà mồm tên đàn em nói, tám phần không phải là chỉ lượng khách ăn tối.
Nếu là ngày thường, Penguin tuyệt đối không dám đến tận cửa vỗ mặt thế này. Nhưng gần đây, Batman đã giáng một đòn rất mạnh vào nhà Falcone. Tập đoàn Wayne thừa thắng xông lên, thâu tóm và “tẩy trắng” không ít các ngành công nghiệp xám vốn nằm trong tay Falcone. Điều này buộc Falcone phải quay sang chủ động chèn ép, tranh giành các phi vụ làm ăn ngầm của Cobblepot. Chuyện này, trước đây băng Falcone cũng đã làm không ít.
Hiển nhiên, Penguin của trước kia sẽ nuốt cục tức này. Nhưng lúc này, ông ta đã bắt đầu mất kiên nhẫn với băng Falcone, vốn không còn uy quyền như xưa.
Mã Chiêu Địch thở dài giữa làn mưa bom bão đạn. Hắn cắn một miếng Pocky, kiểm tra sợi dây chuyền thánh giá đeo dưới lớp áo. Độ bền vẫn là chín lần, chứng tỏ hắn may mắn không gặp nguy hiểm chết người.
Hắn nhìn mưa rơi rả rích ngoài cửa sổ, bất chợt có chút thất thần. Cảnh đêm mưa ở Gotham mang một hương vị Cyberpunk huyền ảo, mặc dù còn pha lẫn cái lạnh lẽo thấu xương, nhưng cá nhân hắn rất thích ở trong nhà ngắm cảnh mưa đẹp đẽ thế này.
Hắn rất muốn về nhà ngay lúc này, mua một combo vỗ béo, rồi vừa nhâm nhi vừa cày tiếp phim. Nhưng thực tế phũ phàng là, hắn hoàn toàn không chắc hôm nay mình có thể tan làm đúng giờ hay không.
Hầy, kiếp làm công ăn lương là vậy, chưa bao giờ có quyền lựa chọn.
Tay quản lý thấy Mã Chiêu Địch đang co ro sau bàn, tưởng hắn sợ đến đần người rồi, bèn quay sang hét lớn: “Mã Chiêu Địch! Đừng có ngây người ra đấy! Bắn đi!”
“Tôi đéo biết bắn!”
Mã Chiêu Địch không biết đây có phải là ảo giác của mình không, nhưng tay quản lý bên cạnh dường như đã đơ mất một giây ngay khi hắn hét lên câu đó.
“Cậu nói vớ vẩn gì thế?” Gã trợn tròn mắt: “Đây là Gotham!”
“Gotham thì không được có người không biết bắn súng à?” Mã Chiêu Địch phản pháo: “Vợ chồng nhà Wayne năm đó ra đường có mang súng đâu!”
“Mày, mẹ nó, nên dọn sang Star City mà ở!” Tay quản lý nghiến răng hét lên: “Mở chốt an toàn! Bóp cò!”
Mã Chiêu Địch làm theo lời gã, loay hoay một hồi, cuối cùng cũng mò ra cách dùng khẩu Beretta của mình. Tay quản lý thấy hắn chần chừ ngắm bắn hồi lâu, rốt cuộc lại hạ súng xuống.
“Tôi sợ bắn trúng đồ trong nhà hàng.”
“Đừng có lo mấy cái đó nữa!” Tay quản lý đứng bên nhìn mà sốt ruột, lúc này thấy hắn lại hạ súng, huyết áp vọt thẳng lên não. Gã gầm lên: “Mấy cái bàn cái ghế này, mẹ kiếp, chính là để dùng vào lúc mấu chốt này! Bắn chết mẹ nó đi!”
“Đây là ông nói đấy nhé!”
Mã Chiêu Địch lập tức nhắm về phía đối diện bóp cò. “Pằng!” một phát, trúng ngay cái đèn chùm trên trần nhà.
Xoảng—
Một chuỗi âm thanh vỡ vụn vang lên, chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ rơi xuống đất, vỡ tan như bọt nước, bắn tung tóe thành vô số mảnh đá quý lấp lánh.
“KHÔNGGGGG—”
Tuy nói vậy có hơi thất lễ, nhưng giọng của tay quản lý lúc này thật sự giống hệt một cố nhân trong ký ức của Mã Chiêu Địch.
Đến mức bên tai hắn như văng vẳng một giai điệu quen thuộc.
“Thương cho tấm thân cơ hàn, ngậm ngùi lặng nhìn con đò sang ngang...”
“MÃ CHIÊU ĐỊCH!”
Tiếng gầm thịnh nộ của tay quản lý đột ngột vang lên, kéo hắn trở về từ trạng thái lơ đễnh.
“Mày có biết cái đèn chùm đó con mẹ nó đắt tiền cỡ nào không—”
“Rõ ràng tôi ngắm cái bàn mà!”
“Mày ngắm...”
Tay quản lý vốn chưa đến mức tức điên, nhưng nghe câu trả lời oái oăm này của Mã Chiêu Địch, gã lại cảm thấy tim mình quặn đau một cơn.
Lúc này, căn phòng vốn đã không đủ sáng, nay mất đi nguồn sáng từ chiếc đèn chùm, lại càng thêm tối tăm. Ngay đến ánh đèn đường mờ ảo bên ngoài và ánh trăng mỏng manh xuyên qua tầng mây cũng lấn át cả ánh sáng ở góc này.
Trong bóng tối, đám tay sai của Cobblepot nghe thấy tin tay quản lý “gục ngã”, nhất thời nhìn nhau ngơ ngác.
“Hình như tên cầm đầu của bọn nó gục rồi thì phải?”
“Giống vậy lắm. Thế có bắn nữa không?”
