Người ngạc nhiên không chỉ có gã đàn ông kia.
Dân cư khu ổ chuột East End hiếm khi nào được một giấc ngủ ngon theo đúng nghĩa. Đêm nào mà chẳng có tiếng súng. Lỡ hôm nào vớ phải một vụ thanh trừng, tiếng “đoàng đoàng” có khi rền vang đến nửa đêm.
Mỗi khi súng nổ, mọi người thường siết chặt khẩu súng trong tay, cẩn trọng ngó chừng cửa nẻo và ngoài cửa sổ, và càng không dám bén mảng ra đường lúc nửa đêm. Nhưng ai cũng ngầm hiểu, chỉ cần bớt lo chuyện bao đồng, ở yên trong nhà là an toàn nhất.
Thành thử, họ đã “sống chung” với tiếng súng đêm của East End. Vài cư dân lâu năm thậm chí đã quen ngủ trong thứ âm thanh này. Dù ai cũng biết, nạn nhân có thể là xã hội đen, đám buôn hàng, gái điếm, mà cũng có thể là hàng xóm của mình hay một người qua đường vô tội.
Nhưng mặc kệ nạn nhân là ai, sẽ chẳng có ai dại gì can dự. Bởi lẽ, thứ mà dân East End phải bận tâm là miếng cơm manh áo của chính mình, mà cuộc sống của họ thì vốn chẳng có mấy chỗ cho sai lầm.
Vả lại, còn có Batman hoặc Catwoman. Biết đâu sẽ có một gã mặc đồ bó nào đó đến cứu họ. Cần gì một dân thường như mình phải xông lên, phải không nào?
Cho đến tận hôm nay, Gotham về đêm bỗng xuất hiện tiếng gào của một bà thím kỳ quặc.
“Thằng chó đẻ! Mày ở đâu!”
“Đoàng!”
Tất cả đều ngỡ ngàng nhìn về phía phát ra âm thanh. Ngay cả ở East End, người ta cũng khó mà hiểu nổi hành vi này. Bởi vì suốt bao năm qua, sự thật đã chứng minh một điều: Dân thường mà đòi làm anh hùng ở Gotham đều chẳng có kết cục tốt đẹp.
Chỉ có đám mặc đồ bó sát, hành động ngoài vòng pháp luật mới là ngoại lệ. Bọn họ, cũng như đám siêu tội phạm nguy hiểm, coi thành phố này là địa bàn của mình.
Họ mạnh vô song, không bao giờ lộ mặt, làm theo ý mình, chẳng bao giờ phải bôn ba vì cuộc sống như người thường. Sự ác cảm của dân Gotham với họ phần lớn xuất phát từ sự bí ẩn, nỗi sợ hãi và lòng đố kỵ.
Song thực tế, đám anh hùng này thường không có gia đình, mà có thì cũng chẳng được bao lâu. Điều này, đa số người dân Gotham không hề hay biết.
Dù thế nào đi nữa, hình tượng của đám người này chắc chắn không bao gồm một bà thím da đen trung niên cục cằn, nóng nảy, mồm năm miệng mười chửi bậy.
Lại còn vác theo một khẩu shotgun.
Gã đàn ông đang lúc máu nóng dồn lên não, lúc này đành lúng túng kéo lại quần, trong lòng tức điên. Gã vớ lấy súng lục, định dạy cho mụ mập kia một bài học vì đã phá đám chuyện tốt của gã.
“Đoàng!”
Tiếng shotgun nổ vang như sét đánh bên tai, dọa gã tụt cả máu nóng. Giờ gã mới sực nhớ, trong tay mình chỉ là một khẩu súng lục quèn.
Dạy cho mụ đàn bà điên đó một bài học ư? Vì một phút sĩ diện mà cầm súng lục chọi với shotgun à?
“Đoàng!”
Đạn găm vào bức tường trong hẻm tối làm đá vụn bay tứ tung. Một mảnh văng trúng mặt gã, khiến gã càng tỉnh táo hơn vài phần.
“Con đồn lĩ, đừng để tao gặp lại mày!”
Phun vài câu chửi thề, gã đàn ông hoảng loạn bắn bừa vào bóng tối, rồi vừa lầm bầm chửi rủa vừa cắm đầu bỏ chạy.
Mã Chiêu Địch nấp sau góc rẽ, nhìn từng viên đạn găm vào bức tường bên cạnh, không khỏi thầm khen mình đủ hèn.
Hắn cũng không lộ diện, quay đầu chuồn thẳng lên lầu. Còn người phụ nữ kia, hắn dù sao cũng chẳng giúp được gì thêm, cứ để cô ta tự về nhà sớm thì hơn.
Cứu người một mạng tốn mất mười điểm tài sản để mua cái máy đổi giọng dùng một lần. Bảo lỗ thì cũng không hẳn, mà bảo lãi thì đúng là chuyện viển vông.
Hầy, vẫn là sợ để lại dấu vết hoặc ấn tượng. Chứ không ít nhiều gì cũng ló mặt đòi người phụ nữ kia chút tiền thù lao rồi.
Hắn tính toán kỹ lưỡng. Đầu đạn súng lục găm trong tường thì khỏi thu hồi. Đằng nào lần này cũng không có án mạng, nên sẽ không gọi cảnh sát Gotham đến, không lo bị phân tích đường đạn, tra ra khẩu súng của mình.
À không, súng này vốn là lấy từ tay Clinton. Có tra thì cũng là tra ra gã.
Tính bất định duy nhất trong kế hoạch giải cứu lần này, là không biết phát súng của mình có trúng tường hay không. Dù sao thì Mã Chiêu Địch cũng ngắm vào tường, lỡ chẳng may găm trúng người, hắn cũng đành chịu.
...
Ở một diễn biến khác, gã đàn ông đã chạy ra khỏi khu phố.
“Mẹ kiếp, con ** điên nào!” Gã vừa chạy vừa không nhịn được chửi ầm lên: “Tao nhất định phải hỏi cho ra con *** nào, mẹ nó, con ** đó phải chết!”
Cùng lúc đó, một bóng đen mảnh khảnh, linh hoạt như mèo, lướt qua các tòa nhà, bám theo gót gã.
Trong vô số ấn tượng về người Gotham, có một điểm không sai: siêu anh hùng quả thực cũng phân chia địa bàn hệt như tội phạm. Họ sẽ trừng trị tội phạm mà họ bắt gặp trong khu vực của mình, nhưng không giết người. Nói cách khác, họ sẽ dùng mọi biện pháp bạo lực trừ giết chóc để đạt mục đích.
Và East End, chính là địa bàn hoạt động thường ngày của Catwoman.
...
“Cậu đi đâu thế?”
Mã Chiêu Địch rón rén quay về phòng. Quả nhiên Drake đã bị đánh thức, đang cầm súng đứng bên cửa sổ quan sát tình hình. Thấy hắn đẩy cửa bước vào, vẻ mặt gã lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
Hắn khóa trái cửa, rồi ngồi phịch xuống ghế sofa, đáp: “Hóng hớt, dưới nhà có đấu súng.”
“Vụ Lão Jack lần trước hóng chưa đã à?”
“Lần đó không phải tại anh à?”
Bà Camilla cắt ngang cuộc tranh luận của hai người: “Hai quý ông, bây giờ là ba giờ mười lăm phút sáng. Nếu không phải có hai gã điên đấu súng gần đây, thì chúng ta đáng lẽ đã ngủ say rồi. Giờ thì bọn điên đi rồi, mời hai vị về giường.”
Mã Chiêu Địch nhún vai, ngả vật ra sofa. Drake liếc thấy ánh mắt muốn xiên người của vợ, cũng dẹp luôn ý định cãi cọ, ngoan ngoãn chui vào phòng.
“Địch, nhất định phải nhớ, ở Gotham về đêm, cố bớt hóng chuyện lại.”
Bà Camilla dặn dò Mã Chiêu Địch cẩn thận, chắc rằng hắn đã nghe rõ, mới quay người về phòng ngủ.
Mã Chiêu Địch đồng tình với cô. Trước khi hắn tậu được kỹ năng “Tinh thông Bắn súng lục”, ngay cả sinh hoạt thường ngày cũng chưa đủ an toàn, nói gì đến cứu người.
Bây giờ, chuyện quan trọng nhất chỉ có một: trang bị đủ kỹ năng sinh tồn ở Gotham. Thế là, hắn cày hết bộ phim, rồi lại chui vào trình “Huấn luyện Lái xe Mô phỏng”.
Trăng lên rồi lặn, sao đổi vật dời.
Hôm sau, tám giờ sáng.
Mã Chiêu Địch thoát khỏi mô phỏng, thấy trời đã sáng trưng. Hắn vươn vai một cái rồi đi vào bếp, vừa ngân nga hát vừa làm bữa sáng. Bên ngoài cửa sổ chính là con hẻm tối qua còn văng vẳng tiếng khóc nức nở của phụ nữ, tiếng đàn ông chửi rủa và tiếng súng.
Khói bếp ban mai lượn lờ bay qua cửa sổ, hòa quyện với khói bếp nhà khác. Hơi thở của cuộc sống trần tục khiến ánh bình minh trở nên có chút mông lung mà tươi đẹp. Tựa như ngay khoảnh khắc ánh dương vừa chiếu rọi, nó đã gột rửa sạch mọi tội lỗi và ô uế, biến chuyện tối qua thành một cơn mơ.
Nhưng trên thực tế, tâm trạng của ai đó sáng nay đúng là đang tỏa nắng lấp lánh.
“Sáng méo an lành nhé, Gotham.”
