Tay Trắng Lập Nghiệp, Batman Đập Nát Giấc Mộng Làm Giàu Của Tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3114

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2401

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6692

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 499

Tập 1: Kẻ Làm Thuê Được Chọn - Chương 026: Chà, khởi đầu đã vớ ngay “Hồn Vương”!

Tại thành phố Gotham, Tập đoàn Wayne nghiễm nhiên là doanh nghiệp có thực lực tổng hợp số một. Được vào làm ở đây, về cơ bản có thể mơ mộng đôi chút về cuộc sống tươi đẹp sau này ở Gotham.

Nếu có cơ hội, người bình thường chẳng ai từ chối lời mời của Tập đoàn Wayne. Dù sao thì đây cũng được coi là điểm khởi đầu lý tưởng nhất cho những mộng tưởng như thăng chức tăng lương, ngồi ghế sếp lớn, cưới bạch phú mỹ, bước lên đỉnh cao cuộc đời.

Thế là Mã Chiêu Địch nhìn vào hệ thống.

“Ta nghĩ, đây chính là vạch xuất phát cho cuộc đời thành công của mình.”

“Qua kiểm tra, yêu cầu cơ bản đối với nhân viên phòng kỹ thuật Tập đoàn Wayne là tinh thông một phần kỹ năng cơ khí trung cấp, tinh thông một phần kỹ năng lập trình trung cấp, tinh thông một phần kỹ năng vật lý học trung cấp... Ngài không có kỹ năng chuyên môn và tư cách tương ứng với công việc này. Nếu cưỡng ép nhận việc, ngài sẽ không thể nhận được điểm tài sản thông qua công việc.”

Thế là Mã Chiêu Địch nhìn Lucius.

“Xin lỗi, tôi làm không nổi. Cáo từ.”

Cười xỉu. Số điểm tài sản trong tay Mã Chiêu Địch hiện còn chưa đến năm trăm. Sau khi dồn tiền cho quả độ xe lăn kinh hoàng và kỹ năng “Tinh thông Lái Xe Lăn Cấp cao”, số còn lại hắn đã dùng để mua “ Tinh thông Lái xe Sơ cấp” và “ Tinh thông Sử dụng Súng ống Sơ cấp”.

Hai món này một cái giá năm trăm, một cái giá một nghìn rưỡi, ngốn mất hai nghìn đô la điểm tài sản. Muốn tậu đủ mớ kỹ năng để vào làm Phòng Kỹ thuật, Mã Chiêu Địch ít nhất phải cày cuốc thêm vài tháng nữa.

Chịu thôi, đây là Gotham. Không biết lái xe và bắn súng thì đừng hòng sống yên. Ngay cả khi Mã Chiêu Địch ngày nào cũng lượn cái xe lăn tốc độ cao đi làm, hắn vẫn bị một đám côn đồ choai choai thần kinh rượt bắn trên phố lúc chạng vạng, đến cùng chiếc xe lăn cũng bị cướp mất.

Nghe câu trả lời của Mã Chiêu Địch, Lucius không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ mỉm cười hỏi: “Ngài còn chưa hỏi về công việc mà đã từ chối thẳng thừng vậy sao?”

“Tôi biết thân biết phận.” Mã Chiêu Địch thở dài: “Có bột mới gột nên hồ. Tôi e là không đảm đương nổi, vẫn là nên làm bồi bàn tiếp. Còn về thù lao, tôi cũng không biết nên đòi gì. Trả thẳng tiền mặt được không?”

“Đương nhiên. Cá nhân tôi sẽ trả ngài 50.000 đô la coi như thù lao, tiền sẽ sớm được chuyển vào tài khoản của ngài.”

Người của Tập đoàn Wayne đúng là giàu nứt đố đổ vách. Bán mấy bông hoa mà được hẳn năm mươi nghìn.

Đáng tiếc, năm mươi nghìn này không được tính là thù lao lao động chính đáng, thế nên điểm tài sản trong hệ thống không hề tăng.

“Tạm biệt, ngài Mã Chiêu Địch. Nếu ngài có thêm bất kỳ manh mối nào về loại thực vật đó, hoan nghênh ngài đến tìm tôi bất cứ lúc nào.”

“Hẹn lần sau.” Mã Chiêu Địch vẫy vẫy tay: “Tạm biệt, Lucius.”

...

“Rồi, rồi. Tôi không rõ cậu dùng cách quái nào để kiếm được chỗ tiền này, nhưng tóm lại là cậu muốn mua một chiếc xe hơi, đúng không?”

“Tôi đã nói là giao dịch đàng hoàng rồi mà.” Mã Chiêu Địch đính chính: “Anh đừng dùng cái giọng dễ gây hiểu lầm đó được không? Tôi, mẹ kiếp, có thể được xem là công dân tuân thủ pháp luật nhất toàn Gotham này, trao cho tôi danh hiệu công dân năm sao cũng không quá.”

Drake phớt lờ hắn, lẩm bẩm tính toán: “Xe mà định đậu ở East End tối đêm à... Mới quá không được, đắt quá không xong, mà không trâu bò thì cũng vứt. Nghĩ kỹ thì, tiền lương tuần này của cậu thực ra chỉ đủ mua một con xe nát second-hand giá rẻ thôi. Đắt hơn chút nữa là không an toàn đâu.”

“Vậy tức là tiền mua xe thực ra là tiền mua một chỗ đậu xe an toàn?”

Drake liếc hắn: “Nói điên gì thế, East End lấy đâu ra chỗ đậu xe an toàn? Ngay cả nhà Falcone cũng chẳng có cửa mở cái dịch vụ đó.”

“Thế lỡ xe tôi bị mất thì sao?”

“Một con xe nát second-hand ít nhất cũng trụ được một năm. Kể cả nửa năm đã mất, cậu có xót không?”

“...Dù gì cũng tốn hơn hai nghìn đô la, vẫn hơi xót.”

Lời này thực ra có hơi dối lòng. Một con xe nát giá hơn hai nghìn, chỉ cần nó chạy được đã là mười điểm rồi. Ngộ nhỡ có gây tai nạn cũng là tại kỹ năng lái xe của mình cùi bắp.

Nó còn chưa chê mình rách, chẳng lẽ mình lại dám chê nó nát?

“Này, Drake, đến mua xe à?”

“Ừ, có con nào ổn áp không? Tầm hơn hai nghìn là được.”

Mã Chiêu Địch thấy Drake và tay buôn xe quen biết nhau, không khỏi nhướng mày.

“Cả dân buôn xe anh cũng có giao tình à?”

Drake nhún vai: “Hồi đó tôi lái xe đến Gotham mà. Cậu đoán xem sau đó con xe của tôi bán cho ai?”

Mã Chiêu Địch hiểu ra. Nhân lúc tay buôn xe quay đầu dẫn đường, hắn ghé tai hỏi nhỏ Drake: “Gã này làm ăn có tâm không?”

Ánh mắt Drake trở nên kỳ quái: “Nói điên gì thế, East End lấy đâu ra lái buôn xe có lương tâm?”

“Vậy anh...”

“Tất nhiên là bị nó chém đẹp rồi. Thế là tôi phải lập tức áp dụng biện pháp cắt lỗ.”

“Anh rút súng ra khô máu với gã?”

“Không. Từ hôm đó, tôi có thêm nghề tay trái là môi giới xe hơi ở East End, chuyên dắt mối đến đây mua bán xe. Tôi với gã lái buôn cưa đôi năm năm.”

Ra vậy, Drake không dùng súng, mà gia nhập với gã luôn.

“...Anh đúng là đồ gian manh.”

“Đằng nào thì bọn họ cũng bị mấy thằng buôn xe khác ở East End chém thôi. Bị tôi chém, khéo khi còn đỡ thiệt hơn.”

“Thế tôi đến đây mua xe...”

“Haha.” Nói đến đây, Drake cười đầy tự tin: “Anh em với nhau cả. Nể mặt tôi, nó sẽ chém cậu nhẹ tay một chút.”

“Thế thì vẫn bị chém còn gì!”

Lúc này, tay buôn xe cười toe toét dẫn họ đến trước một chiếc xe.

“Con này là hàng mới về, chức năng bình thường, bề ngoài chỉ có mười mấy vết xước nhỏ, lái đầm tay, lại còn là hàng Nga, trâu bò bền bỉ. Nể mặt Drake, lấy cậu đúng hai nghìn hai trăm đô la, thế nào?”

Không đợi Mã Chiêu Địch trả lời, Drake đã hỏi trước: “Có vấn đề gì?”

“Này, ông coi tôi là loại người nào!” Sắc mặt tay buôn xe bỗng sa sầm: “Với giao tình của hai ta, tôi lại đi lừa bạn ông à? Cứ để nó lên lái thử! Thử mà có vấn đề, tôi đổi ngay con khác!”

Mã Chiêu Địch nghe vậy liền cầm chìa khóa chui vào xe, thuần thục đề nổ, vào số, lái đi. Sau khi thử cảm giác lái và kiểm tra nội thất, hắn xác nhận con xe này chỉ có lốp mòn nghiêm trọng, còn động cơ, phanh, vô lăng và ghế ngồi đều không vấn đề. Hắn không khỏi có chút hoang mang.

Chẳng lẽ hôm nay Drake lại đáng tin được một lần?

Tay buôn xe nhìn động tác của Mã Chiêu Địch, khẽ thở phào một cách khó nhận ra, rồi vỗ ngực bôm bốp: “Tôi đã bảo rồi! Con xe này không có vấn đề gì hết—”

“Xìii.”

Đúng lúc đó, Drake bật điều hòa trong xe. Một luồng sương đỏ tươi lập tức phụt ra, sực nồng mùi máu tanh ẩm ướt.

“...”

Miệng gã buôn xe ngậm chặt lại ngay tắp lự.

“Johnny, nói thật đi.” Ánh mắt Drake trở nên không mấy thiện cảm: “Con xe này rốt cuộc là sao?”

“Khụ khụ, con xe này... trước đây từng xảy ra chút tai nạn.”

Mã Chiêu Địch lập tức hiểu ra. Con xe này, mẹ kiếp, là xe có “Hồn Hoàn”.

“Đây là lần thứ mấy nó được bán ra rồi?”

“...Lần thứ năm.”