Tay Trắng Lập Nghiệp, Batman Đập Nát Giấc Mộng Làm Giàu Của Tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3114

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2405

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6724

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 499

Tập 1: Kẻ Làm Thuê Được Chọn - Chương 028: Danh tiếng giang hồ, toàn tự mình giết ra

“Phép thuật và mầu nhiệm không hề miễn phí.”

— by Huyền thoại Sống Dai John Constantine.

Xin lỗi, nhầm, câu này là của Lỗ Tấn.

Giả như cái màn “Thánh hiến Trừ linh” vừa rồi là một loại phép thuật chứ không phải là một món đạo cụ, Mã Chiêu Địch đã chẳng dám dùng thẳng. Bởi vì trong thế giới này, sức mạnh phép thuật về cơ bản đều “có chủ”, mỗi một loại sức mạnh đều có ngọn nguồn riêng của nó.

Học phép thuật không phải là để bản thân có được sức mạnh, mà là học cách vay mượn sức mạnh từ ngọn nguồn đó. Và trớ trêu thay, các vị Ma Thần hay những đấng tồn tại cấp cao nắm giữ từng ngọn nguồn ấy, chẳng ai là nhà từ thiện. Họ thường sẽ đòi kẻ sử dụng phải trả một cái giá, nó có thể là vận may của một ngày, cũng có thể là vận mệnh và linh hồn của con người.

Sức mạnh chứa trong món đạo cụ thánh hiến dùng một lần này thuộc về dòng mạch của “Đấng trên Thiên đường”, vừa khéo chuyên dùng để trừ tà. Gặp ca đúng chuyên môn thế này, Mã Chiêu Địch chỉ là “quẹt thẻ” dùng đạo cụ, không cần trả giá.

Nếu không phải vậy, hắn đã chẳng dám mạo hiểm đụng vào những thứ liên quan đến phép thuật. Không phải hắn sợ mình không kìm được mà lạm dụng phép thuật rồi bị chủ nợ tóm, mà là hắn sợ sẽ vì thế mà dính líu đến một số hạng người nào đó. Dù sao thì, đồng đội cũng là một trong những vật tế mà pháp sư có thể dâng hiến, và một vài pháp sư nhất định quả thực đã quen tay với trò này.

Mã Chiêu Địch miên man nghĩ ngợi vẩn vơ. Hắn lái xe, tạt qua đường mua ít nguyên liệu thức ăn, rồi cứ thế thẳng một mạch về nhà.

“Cạch.”

 Hắn đỗ xe vào khoảng đất trống ven đường bên ngoài tòa nhà nhỏ nơi Drake ở, xuống xe rồi khóa cửa. Vừa nãy, hắn đã chi một đô la điểm tài sản để tìm vị trí đỗ xe trên bản đồ hệ thống, kết quả là hệ thống báo rằng mọi chỗ xung quanh đây đều có thể đỗ. Tuy chuyện này rất kỳ quặc, nhưng cho đến nay, hệ thống vẫn chưa úp sọt hắn lần nào.

“Lạy Chúa lòng lành, cậu mẹ nó lại bình an vô sự.”

Drake bước xuống từ một chiếc taxi bên cạnh, vẻ mặt đầy hiếu kỳ: “Trông con xe này đâu có ám quẻ như lời lão chủ tiệm nói nhỉ.”

“Mẹ kiếp, hai thằng ngu chết tiệt.” Gã tài xế taxi bên cạnh lầm bầm chửi rủa, rồi vội vàng nổ máy, co giò chạy như thể bị ma đuổi.

Gã đã bám theo chiếc xe này suốt chặng đường theo yêu cầu của Drake, giờ mới nhìn rõ chi tiết thân xe. Mặc dù xe chưa gắn biển, lớp sơn cũng đã được sơn đè hoàn toàn thành màu xám, nhưng gã vẫn nhận ra “Cỗ Xe Tử Thần” lừng danh trên bảng xếp hạng tai nạn của Gotham.

Tổ cha nó, sao lại có kẻ thế mạng dám lái con xe này ra đường, thật không sợ chết mà.

Mã Chiêu Địch thấy gã tài xế vọt đi nhanh như chớp, quay đầu hỏi Drake: “Gã bị sao thế?”

“Ai biết. Chắc là vì mất cuốc khách đến Bệnh viện Gotham, nên vội đi tìm cuốc khác.” Drake lắc đầu: “Kệ bà nó.”

“Tôi cám ơn anh nhé.”

...

“...Hôm qua, Sở Cảnh sát Gotham một lần nữa bắt giữ lượng lớn phần tử băng đản. Theo thông tin từ Ủy viên Gordon, hành động bắt giữ lần này có sự trợ giúp của người hùng đeo mặt nạ của thành phố — Batman.”

“Tính đến hiện tại, Batman đã giúp GCPD bắt giữ hàng chục, thậm chí hàng trăm thành viên băng đảng Gotham. Điều này khiến tôi vô cùng hoài nghi, liệu GCPD có nhất thiết phải dựa vào sự giúp đỡ của một kẻ ngoài vòng pháp luật che mặt để thực thi chức năng bình thường của mình? Chúng ta có phải chỉ có thể dựa vào một kẻ đeo mặt nạ dùng bạo lực vi phạm luật pháp để giúp chúng ta thực thi luật pháp?”

“Mặc dù Giám đốc Gordon đã nhiều lần khẳng định sự vô hại của Batman, nhưng cho đến nay, tay, chân và xương sườn của những tên xã hội đen và tội phạm bị bắt giữ, không có cái nào là do chúng tự ngã gãy. Chưa từng có ai toàn vẹn từ đầu đến chân mà vào đồn sau khi qua tay người hùng bạo lực này.”

“Công tố viên quận Gotham, ngài Harvey Dent, cũng có thái độ mập mờ về Batman. Liệu công lý tư pháp của Gotham có phải đã bị một kẻ hành pháp giấu mặt, hành tung bí ẩn ảnh hưởng, thậm chí là khống chế toàn diện? Tất cả chúng ta đều không biết...”

Bà Camilla ngồi bên chiếc bàn nhỏ, dán mắt vào TV xem một cách say sưa.

“Ai mà chả biết cái tòa soạn này là sản nghiệp của băng Falcone.” Drake vừa vào cửa đã cười khẩy một tiếng đầy khinh bỉ.

“Nghe chúng nó nói không khác gì chuột chù chửi thuốc diệt chuột. Mồm thì ra rả công bằng, chính nghĩa, tôn trọng sinh mạng và độc lập bình đẳng, nhưng thực chất chỉ là một lũ chó hám lợi. Mười năm nay Gotham có được mấy tay cớm với công tố viên có lương tâm, tất cả đều bị chúng nó đuổi cắn.”

“Tôi tạm thời cứ giả định là anh đang nói về tòa soạn báo nhé.” Mã Chiêu Địch thuận tay treo áo khoác lên cạnh cửa: “Vậy là anh ủng hộ Batman à?”

“Lời nói có đúng đắn đến mấy vào mồm chúng nó cũng thành thứ khác. Tóm lại là tôi không ủng hộ đám này.” Drake lắc đầu: “Nhưng ý kiến của tôi cũng chẳng quan trọng. Tôi đâu phải dân Gotham, cũng chẳng ở đây lâu.”

“Cái đó thì đúng. Đợi hai người đi rồi, tôi sẽ thuê tiếp cái căn này.”

“Thuê tiếp làm gì? Cậu có năm mươi nghìn đô, cộng thêm công việc của cậu, đã đủ để mua trả góp một căn nhà nhỏ ở vài khu vực tại Otisburg rồi.”

“Dẹp ngay. Tuyệt đối không nhé. Chỉ cần ngày nào tôi có thể sang thành phố khác làm thuê, tôi tuyệt đối là người chuồn đầu tiên. Mua nhà ở Gotham rặt là một vụ làm ăn lỗ vốn. Sống ở đây một năm, sự tàn phá tinh thần còn hơn mười năm ở thành phố khác cộng lại.”

Drake cứng họng, nhận ra mình hoàn toàn không thể phản bác.

Ai cũng thừa biết, cuộc sống thường ngày ở Gotham không thể nói là tràn trề sức sống, vạn vật sinh sôi, nhưng ít nhất cũng có thể gọi là khói lửa ngập trời, mưa bom bão đạn. Mọi công trình kiến trúc ở đây đều có thể bị san phẳng bất cứ lúc nào bởi một quả bom, một quả tên lửa hay một trận hỏa hoạn. Vì vậy, dân làm bất động sản ở Gotham đều không phải dạng vừa, mà người mua nhà ở Gotham về cơ bản đều là những kẻ không thể rời đi.

Bà Camilla lúc này chen vào: “Mã Chiêu Địch, sợi dây chuyền thánh giá trên cổ cậu đâu ra thế?”

“Ồ, hôm nay chúng tôi đi mua xe, nhặt được ở trong đó. Tôi thấy rất thích nên đeo luôn.”

“Đẹp thật...” Camilla vô thức nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền đang lấp lánh. Là một tín đồ Cơ Đốc quanh năm bệnh tật, cô tuyệt đối có thể được xem là sùng đạo. Vì vậy, khi nhìn sợi dây chuyền Mã Chiêu Địch đang đeo, cô cảm thấy một sự ấm áp khó tả.

Mã Chiêu Địch thấy tình hình không ổn, lập tức đánh trống lảng: “Drake, sao anh không sắm cho phu nhân Camilla một sợi dây chuyền thánh giá đi?”

“Đừng nói bậy, nhà thờ rõ ràng đã phát một sợi được ban phước rồi.” Drake lầm bầm: “Chẳng qua là cổ thích mấy món trang sức đẹp đẽ lấp lánh thôi.”

Camilla nhướn mày: “Anh có ý kiến?”

“Không.” Drake lập tức bày tỏ lòng trung thành: “Chiều nay anh đi mua cho em một sợi liền.”

“Cho anh mượn chìa khóa này.” Mã Chiêu Địch rút chìa khóa xe nguyên bản ra: “Lúc đi đường lái chậm thôi, không xảy ra vấn đề gì đâu.”

Drake nhìn chằm chằm vào cái chìa khóa, nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng vẫn không dám cầm.

...

Đêm đó.

Mấy bóng đen lén lút lượn lờ trong các ngõ hẻm khu ổ chuột. Một tên trong số đó nhìn thấy một chiếc ô tô đang đậu chễm chệ bên đường, mắt sáng rỡ.

“Leon, này, nhìn con xe kia kìa. Hôm nay chúng ta may mắn thật.”

Leon nghe vậy, quay đầu liếc nhìn chiếc xe, lập tức quay ngoắt người bỏ đi.

“May mắn cái con khỉ. Đến ‘Cỗ Xe Tử Thần’ mà mày cũng không nhận ra à? ‘Bác Tài’ hôm nay vừa mới tung tin, con xe sát thần của nhà Falcone cuối cùng cũng bán được rồi. Mày, mẹ kiếp, còn muốn trả về cho bọn nó à?”

“Đi mau! Đồ ngu! Con xe này tốt nhất là cứ đậu ở góc phố này cả đời đi.”

Ra đường hành tẩu, danh tiếng toàn tự mình giết ra.