Tay Trắng Lập Nghiệp, Batman Đập Nát Giấc Mộng Làm Giàu Của Tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3114

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2405

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6724

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 499

Tập 1: Kẻ Làm Thuê Được Chọn - Chương 021: Here’s Johnny!

Sáng méo an lành nhé, Gotham.

Mã Chiêu Địch tỉnh giấc, theo thói quen buông lời chào đầu ngày đến thành phố này.

Chủ yếu là vì vừa gặp ác mộng. Mơ thấy mình bị một tên biến thái mặc đồ dơi bó sát treo lên bức tượng quỷ đá trên tháp đồng hồ cao nhất Gotham, rồi cù lét lòng bàn chân.

Bị cù suốt cả đêm, nó kinh dị vãi chưởng anh em ạ, đúng là tra tấn cấp độ địa ngục.

Mặc dù người ta bảo “ngày nghĩ gì, đêm mơ nấy”, nhưng bình thường hắn có gặp ông kẹ đó mấy đâu, nhiều lắm là tối nay với tối qua thấy Đấng treo vài đứa lên, mắc mớ gì phải hành hạ hắn trong mơ.

Chắc kèo là do cái thành phố Gotham này. Nên là, sáng méo an lành nhé, Gotham.

Mã Chiêu Địch lơ mơ mặc quần áo, tiện thể liếc nhìn ánh sáng ngoài cửa sổ, giây sau lại nằm vật xuống giường.

Gotham lúc này vẫn chìm trong bóng tối. Hắn móc điện thoại ra xem giờ, mười một giờ hai mươi hai phút… đêm.

Mới ngủ được mười phút.

Ấy thế mà, tinh thần hắn giờ lại tỉnh như sáo, thậm chí có phần hơi quá khích, không tài nào ngủ lại được. Hắn bất giác thở dài.

“Phê quá, hàng của hệ thống chất thật.”

Hắn mở Cửa hàng hệ thống, lật kỹ xem, xác nhận trạng thái này của mình sẽ kéo dài bao lâu.

“Trà hoa cúc (Pha nhiều cánh hoa lam)

Giá: 30 USD/phần

Ghi chú: Tôi có thể làm thế cả ngày!”

Ngon. Vốn dĩ buổi sáng bị hành cho hơi sang chấn, chiều muốn tỉnh táo chút nên mới mua ly trà này lúc hai giờ. Ai dè trạng thái này kéo dài đến tận hai giờ chiều mai.

“Mình cũng chả ngờ thứ này nó át luôn cả cơn buồn ngủ. Hàng gốc đâu có hiệu ứng này. Steve tiêm thuốc xong vẫn phải ngủ. Mày còn trâu hơn cả Steve.”

Mã Chiêu Địch thầm thề lần sau không mua đồ linh tinh nữa. Hắn mở cửa hàng xem kỹ, quả nhiên tìm thấy cả trà hoa màu hồng.

Hờ hờ.

Tinh thần hắn hiện sung mãn quá, ngủ nghê gì tầm này nữa. Thế là hắn lại lướt cửa hàng, mua một cuốn “Giáo trình Lái xe cho người mới” giá năm đô la về đọc.

Điểm tài sản sau này có thể kiếm lại, nhưng vẫn phải tiết kiệm. Dù sao lái xe cũng không vội, tự học xong có khi tiết kiệm được một khoản điểm tài sản cho kỹ năng Tinh thông Lái xe Sơ cấp.

Cửa hàng hệ thống rất có tâm, có thể trả thêm tiền để bù chênh lệch, nâng cấp kỹ năng hiện có lên cấp cao hơn. Mã Chiêu Địch đã có “Tinh thông Lái xe Xe lăn Trung cấp”, chỉ cần bỏ thêm hai trăm điểm là lên “Cao cấp”. Tương tự, nếu trình độ của hắn đạt mức “Tinh thông Lái xe Sơ cấp”, hắn sẽ không cần tốn năm trăm đô la điểm tài sản để mua kỹ năng này nữa.

Ngay lúc này, hắn còn thấy một tùy chọn dịch vụ thú vị khác.

“Hửm? Huấn luyện lái xe mô phỏng?”

Mã Chiêu Địch hứng thú nhấn vào xem. Giá là 5 điểm tài sản/lần, mỗi lần kéo dài hai tiếng.

“Tùy ý thay đổi bối cảnh, địa hình, tình trạng đường và loại xe? Cũng có tâm phết… Chỉ được chọn ô tô à? Rất hợp lý.”

Mà nói chứ, xe đua F1 có tính là ô tô không nhỉ?

Mã Chiêu Địch lướt qua giáo trình, không tìm thấy phần nào nói về xe đua.

Cũng hợp lý. Đằng nào cũng là giáo trình cho lính mới, dạy F1 thì đúng là tấu hài.

Trong huấn luyện lái xe mô phỏng tất nhiên là có xe đua, nhưng hắn hoàn toàn không biết lái, nên chắc chắn không thử được. Nếu đã vậy, cứ học theo giáo trình, luyện kỹ năng cơ bản trước đã.

Hắn đọc kỹ giáo trình người mới trước, phát hiện có khá nhiều thuật ngữ lằng nhằng, bèn mở phần video của giáo trình lên xem. Mất nửa tiếng làm quen sơ bộ, hắn mới bước vào huấn luyện mô phỏng tinh thần.

...

Hai tiếng sau, Mã Chiêu Địch, sau khi đã tông đụng đã đời, quay trở lại thực tại từ huấn luyện mô phỏng.

Dù gì thì, trong mô phỏng cũng không chết, lại còn được tùy chỉnh địa hình. Lính mới tất nhiên là phải quẩy cho đã.

Ai mà không muốn lái xe bay qua hẻm núi Grand Canyon, rồi tông thẳng vào “Ban điện ảnh DC”, húc chết mấy lão sếp thích làm ra mấy bộ phim rác rưởi để trừ hại cho dân chứ.

Cũng may là lần mô phỏng này không cho lái máy bay, hạn chế sức sáng tạo của hắn.

Ra khỏi mô phỏng, Mã Chiêu Địch cũng lười nhìn vào bảng kỹ năng trong Cửa hàng. Trình độ lái xe của hắn chắc chắn chưa đạt “Sơ cấp”. Hai tiếng tập luyện chỉ đủ để hắn biết cách tăng tốc, giảm tốc, phanh và đỗ xe. Mấy cái chi tiết sâu hơn thì còn kém xa.

Luyện tập hai tiếng cũng hơi khô khan, thế là hắn chi một đô la tài sản từ Cửa hàng hệ thống để mua một bộ phim mình chưa xem hết, lại chi thêm ba đô la mua một đống xiên nướng và một ly nước ngọt, thong thả cày phim.

Hắn quyết định hôm nay quẩy xuyên đêm. Tuy hơi phung phí, nhưng nửa đêm ăn đồ nướng, uống nước ngọt, cày phim, mà không lo mai đi làm bơ phờ, đối với một kẻ làm công ăn lương mà nói thì nó phê chữ ê kéo dài.

...

Ba giờ sáng, một tiếng súng đột ngột vang lên ngoài cửa sổ. Âm thanh gần nhà Drake đến mức Mã Chiêu Địch bất giác giật thót.

Mã Chiêu Địch theo phản xạ đưa tay xuống hông, mân mê khẩu Beretta mà hắn vẫn chưa dám tháo ra.

Có nên xuống lầu xem không? Nhưng mình có biết trời trăng gì dưới đó đâu. Vả lại, mình chỉ mới học mót của Drake vài chiêu dùng súng, trình độ giỏi lắm là biết bóp cò, còn đạn nó bay đi đâu thì... không chắc.

Nhưng nếu không xuống, kẻ ăn đạn kia sẽ ra sao?

Giờ hắn bắt đầu lờ mờ hiểu ra sự khác biệt giữa đám siêu anh hùng, siêu tội phạm với người thường.

Bất kể là mình đồng da sắt hay thân xác phàm trần, bất kể có sức mạnh và trí tuệ siêu phàm hay không, bất kể ăn một viên đạn có thăng thiên ngay hay không, thì ít nhất bọn họ đều dám đối mặt với họng súng.

“Nhưng mình chỉ là dân thường, năng lực càng nhỏ, trách nhiệm càng nhỏ.” Hắn nghĩ vậy, rồi cắn thêm miếng thịt nướng. Khi chưa đủ sức lo cho thiên hạ, thì lo cho cái thân mình luôn là quan trọng nhất.

“Pằng!”

Tiếng súng lại vang lên.

“Chậc…” Hắn ngẫm nghĩ, dù sao kẻ trúng hai phát đạn chắc cũng chết rồi, mình có muốn làm gì cũng đã muộn.

“Pằng!”

“Mẹ nó, chưa xong à?”

Mã Chiêu Địch lại mở Cửa hàng ra lướt.

Trong màn đêm đen kịt, không biết từ đâu đột nhiên vẳng lên tiếng chửi lanh lảnh của một bà thím da đen Bờ Tây.

“Tao đ** con ** nhà mày! Thằng ** nào nửa đêm không ngủ! Thích làm phiền dân làng à! Son of a beach! Có ngon thì đứng yên đấy, tao sẽ nhét đạn từ đ*t mày thông lên mồm!”

Trong con hẻm tối, một người phụ nữ đang rên rỉ đau đớn bị ép vào tường, cả hai tay trái phải đều có vết đạn, máu tươi đang ứa ra.

Một gã đàn ông cầm sung, mắt đỏ ngầu, đang xé quần áo cô. Đôi mắt vằn tia máu long lên sự tham lam và điên cuồng. Nhưng đúng lúc này, gã nghe thấy tiếng chửi rủa, và sững sờ dừng tay.

Ngay sau đó, gã dường như nghe thấy tiếng bước chân trong con hẻm tối gần đó.

“Đoàng!”

Tiếng shotgun vang rền khắp East End.

“Thằng chó đẻ! Mày ở đâu!”