Tay Trắng Lập Nghiệp, Batman Đập Nát Giấc Mộng Làm Giàu Của Tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3114

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2401

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6692

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 499

Tập 1: Kẻ Làm Thuê Trời Chọn - Chương 002: Chỉ cần mình trắng tay, đố thằng nào trộm được

“À mà, bảy đô la vốn khởi điểm này ở đâu ra? Trên người mình làm gì có đồng đô la nào?”

Mã Chiêu Địch lục khắp túi, chợt phát hiện năm mươi mấy tệ tiền lẻ còn lại sau khi mua thuốc lá đã không cánh mà bay.

“Hay, hay thật. Cứ tưởng là vốn khởi nghiệp được cho không, ai dè vẫn là mỡ mình rán mình.”

Nhưng nghĩ thoáng ra thì cũng may, chí ít bộ đồ sơ mi, quần dài khoác thêm áo ngoài của hắn ở Gotham cũng không đến nỗi lạc quẻ, chẳng có gì đặc biệt khiến người khác phải ngoái nhìn.

Hắn thở hắt ra, quẹt tay mua luôn “Thông Thạo Tiếng Anh Sơ Cấp” và “Thân Phận Người Bản Địa”. Không có hai thứ này, với cái vốn tiếng Anh bập bẹ của hắn, ở đây đúng là có mà đi bằng đầu. Hắn cũng tiện thể mua đứt luôn “Hồi Phục Sinh Mệnh Cấp Tốc” và “Điểm Lưu”.

“Thông báo đặc biệt: Nhiệm vụ sau này có thể mở khóa chức năng di dời Điểm Lưu, xin đừng keo kiệt khi sử dụng; 20 lượt tải Điểm Lưu có thể phân bổ cho 5 mốc thời gian khác nhau, xin hãy sắp xếp hợp lý. Thời gian hiện tại là mốc thời gian an toàn, trong vòng nửa tiếng tới, ngài sẽ không gặp nguy hiểm và cũng không thể lưu, xin đừng lo lắng.”

Ngước nhìn trời, mây đen kịt che khuất ánh trăng. Hắn chỉ có thể đoán bừa bây giờ là buổi tối qua ánh sáng lờ mờ, chứ chẳng rõ là mấy giờ. Hết cách, Mã Chiêu Địch đành lê bước ra ngoài nhà ga. Hắn nhớ lúc trên tàu có thoáng thấy một tòa tháp đồng hồ, may ra ra khỏi ga là biết được giờ giấc.

Vừa đi thêm vài bước, nhịp chân hắn bỗng chậm lại. Một giây trước, tiếng người ồn ã từ bốn phương tám hướng trong nhà ga đối với hắn vẫn chỉ là thứ tạp âm hỗn tạp. Nhưng ngay giây sau khi hắn mua “Thông Thạo Tiếng Anh Sơ Cấp”, những âm thanh đó lập tức biến thành những mẩu đối thoại rời rạc mà não hắn tự động hiểu được, y như đang nghe tiếng chợ búa ở quê nhà.

Cảm giác mới mẻ này khiến Mã Chiêu Địch, một kẻ từng vớt vát mới qua nổi CET-6, thấy vô cùng thú vị. Hắn ngẫm nghĩ thử vài kiến thức tiếng Anh, cảm thấy vốn liếng rách nát của mình đã được hệ thống chắp vá lại, giờ cứ như một chiếc xe đạp cà tàng ọp ẹp, nhưng không hiểu sao lại lướt đi nhanh đến ma quái.

Cơ mà đó là do hắn chưa quen thôi. Thực tế thì khẩu âm và cách viết của hắn đã khá chuẩn tiếng Anh-Mỹ rồi. Đợi hắn quen dần, cái xe đạp cà tàng kia sẽ được nâng cấp lên thành con xe máy điện tiện lợi.

Nhớ ra mình còn có cái thân phận người bản địa Gotham, hắn lại lục lọi túi quần túi áo, và phát hiện túi hắn cũng sạch bong y như mặt hắn vậy.

Hắn tìm kỹ lại mới phát hiện ra, toàn bộ giấy tờ tùy thân như bằng lái xe, thẻ an sinh xã hội đều được lưu trong hệ thống “Tay Trắng Lập Nghiệp”. Muốn lấy ra chỉ cần nghĩ, muốn cất vào cũng thế.

“Cuối cùng cũng có chút tính người.”

Mã Chiêu Địch, người chưa từng thấy cái bằng lái xe nước ngoài nó ra làm sao, thò tay vào túi áo khoác, vài giây sau lôi ra cái bằng lái, tò mò lật qua lật lại mấy cái rồi cất về chỗ cũ. Hắn đang tha thiết cần tìm một kế sinh nhai ở Gotham. Nếu không, e là còn chưa kịp bị xã hội đen, tổ chức khủng bố, tập đoàn sát thủ, siêu tội phạm hay mấy tên cướp vặt vãnh làm gỏi, thì hắn cũng đã chết đói chết khát, hoặc chết cóng ngoài đường vì không có chỗ chui ra chui vào rồi.

Dù gì thì hắn cũng không biết dân vô gia cư ở Mỹ thường sống kiểu gì, vả lại, Gotham làm gì có chuyện tồn tại người vô gia cư hiền lành.

Đương nhiên, cũng có khả năng sau này hắn sẽ dần quen với nếp sống vô gia cư, dù sao thì hắn cũng làm gì có đất đai nhà cửa, thành kẻ lang thang cũng chẳng có gì lạ.

Cũng phải nói thêm, tuy một số người vô gia cư có thể nhận được tiền trợ cấp sau khi đã nộp tờ khai thuế thu nhập liên bang và cung cấp thông tin tài khoản ngân hàng hợp lệ, nhưng xui cho Mã Chiêu Địch là, dù hệ thống có cấp cho hắn tài khoản, hắn lại chưa từng kiếm được đồng nào, nên dĩ nhiên cũng chưa đóng một xu thuế.

Bước ra khỏi sân ga ồn ã, Mã Chiêu Địch mới thực sự được chiêm ngưỡng cận cảnh thành phố này.

Cơn mưa phùn lất phất giăng từ trên trời xuống, khoác lên thành phố một tấm màn sương mỏng mờ ảo. Trên những con đường ngập tràn ánh đèn neon, thỉnh thoảng lại có xe cộ và mô tô rít gào lướt qua. Những tòa nhà chọc trời san sát xung quanh, nửa thân dưới tắm mình trong ánh sáng và bóng tối của đô thị, nửa thân trên chìm nghỉm vào màn đêm, chỉ có vài ngọn đèn pha le lói mới soi rọi được chút góc cạnh của chúng.

Xa xa, những nhà máy nhả ra từng cột khói đặc quánh. Ngay bên cạnh là khu ổ chuột lụp xụp. Cả một mảng kiến trúc bẩn thỉu, nhếch nhác gần như không có lấy một ánh đèn, chỉ thỉnh thoảng vẳng lên tiếng thổn thức, tiếng đấm đá và tiếng súng nổ từ trong hẻm sâu. Mấy khu lều trại của dân lang thang cũng thường ở đây. Những đám người bẩn thỉu sống trong mấy cái lều tạm bợ, lấy nhà máy bỏ hoang, gầm cầu hoặc mấy công trình phế tích làm nơi trú ngụ, đốt báo cũ hay sách rách trong mấy cái thùng phuy rỉ sét để sưởi ấm.

Mã Chiêu Địch ngước nhìn ra xa. Giữa muôn vàn màn hình và biển hiệu nhấp nháy, tòa tháp đồng hồ đang chỉ đúng chín giờ đêm. Hiển nhiên là hôm nay không thể tìm việc được rồi. Hắn phải ráng lết cho tới sáng mai.

“Cái khởi đầu này nó khốn nạn vãi...”

Một cơn gió đêm ùa tới, mang theo hơi sương lạnh buốt. Mã Chiêu Địch run bắn lên, vô thức đút tay sâu vào túi áo khoác. Hắn co rúm người lại, vắt óc suy nghĩ xem nên qua đêm ở đâu. Mấy con phố sầm uất quá thì chắc chắn bị đuổi, mà mấy góc khuất vắng vẻ quá thì lại dễ toi đời.

“Lẽ nào hết cách rồi sao?”

Hắn lật tung cái hệ thống lên, phát hiện có một cửa hàng. Mở ra xem, bên trong gần như có tất cả mọi thứ, cả thứ mua được lẫn thứ không mua được. Nhỏ thì là thực phẩm, đồ dùng sinh hoạt; lớn thì là năng lực đặc biệt, vật phẩm siêu phàm. Còn mấy thứ ở dưới nữa, Mã Chiêu Địch lười xem, đằng nào cũng chẳng mua nổi.

Trong hệ thống chỉ còn vỏn vẹn ba đô la. Xem tình hình này, đêm nay chín mươi chín phần trăm là hắn phải ngủ ngoài đường rồi.

Mã Chiêu Địch vừa thơ thẩn đi vừa lướt xem mấy món rẻ tiền trong Cửa hàng, rồi bỗng nhận ra, cái bằng lái xe hắn vừa nhét túi biến mất rồi.

“?”

Hắn dám chắc là mình chưa hề cất bằng lái vào hệ thống. Lẽ ra nó vẫn phải nằm trong túi áo khoác mới đúng.

“Đâu... đâu rồi?”

Mã Chiêu Địch dùng cả hai tay lật tung cái áo khoác lên, nhưng vẫn không tìm thấy bằng lái, tức đến độ suýt chửi thề. Đúng lúc này, tay hắn bỗng chạm vào túi quần.

“?”

“Ở... ở đây?”

Hắn mất vài giây mới tiêu hóa nổi chuyện vừa xảy ra. Hắn vừa đặt chân đến Gotham, đi chưa đầy trăm mét từ nhà ga ra đây, đã bị một tên móc túi bản địa nẫng đồ.

Và rồi, tên trộm phát hiện ra túi hắn còn sạch hơn cả mặt hắn, thế là tiện tay nhét lại cái bằng lái vào túi quần cho hắn.

Cười ỉa. Toàn bộ quá trình móc túi diễn ra mà hắn chẳng mảy may hay biết.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chuyện này cũng nhắc nhở hắn một điều. Một tên trộm lành nghề có thể cuỗm đi tiền trong ví, đồng hồ trên cổ tay, điện thoại trong túi, nhưng rõ ràng, hắn không thể trộm được tiền của một thằng mạt rệp.

Chỉ cần mình luôn duy trì trạng thái vô sản, mình chính là bất khả chiến bại.

Ngộ nhỡ có gặp cướp, không khéo nó lục túi xong lại mủi lòng cho mình mấy đô để đi mua gì đó ăn cũng nên.