Thực ra, Mã Chiêu Địch cũng phần nào hiểu được nỗi khiếp sợ của đám đồng nghiệp đối với vị khách này.
Như đã nói, Gotham có một Hiệp sĩ Đen, kẻ thường bị coi là tên lập dị mặc đồ bó hay một truyền thuyết đô thị. Nhưng thành phố cũng có một Hiệp sĩ Trắng. Gã không phải là truyền thuyết hay ảo ảnh, gã là người thật việc thật, và thiết diện vô tư.
Harvey Dent, ủy viên công tố quận của thành phố Gotham. Nếu phải kể tên những người kiên định bảo vệ công lý ở Gotham lúc này, thì có lẽ chỉ có ba: một con dơi, một vị ủy viên, và cuối cùng chính là gã Hiệp sĩ Trắng đang đứng trước mặt.
Cái “thế chân vạc” này, một kẻ chuyên lo mảng lấy bạo trị bạo trong đêm tối, một kẻ phụ trách tống cổ tội phạm vào đồn trước công chúng, kẻ cuối cùng là Harvey Dent, chịu trách nhiệm dốc toàn lực truy tố, đảm bảo lũ cặn bã đó phải nhận hình phạt thích đáng.
Vì thủ đoạn và ý chí của Harvey Dent quá kiên định, đám xã hội đen lớn nhỏ ở Gotham đều đã thuộc làu đại danh của vị công tố viên “muối không mặn, gừng không cay” này. Băng nào cũng có vài cái thóp bị gã nắm, vài thằng đàn em bị gã tống vào tù. Mối quan hệ như nước với lửa, nhưng trong đó cũng xen lẫn chút nể trọng.
Ở Gotham, người muốn làm người tốt thì vô số, nhưng kẻ trụ được trước cú đấm của thực tại mà vẫn kiên trì làm người tốt, thì chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nhưng oái oăm thay, Mã Chiêu Địch cũng sợ gã vãi linh hồn.
Hiệp sĩ Trắng khi còn là hy vọng thì là sự tồn tại rực rỡ nhất, nhưng một khi đã sa ngã thì cũng là sự tồn tại vặn vẹo, phân liệt nhất.
Mấy người sợ Harvey Dent, thế còn tôi? Tôi không sợ “Two-Face” à? Tôi có đúng là đồng nghiệp của mấy người không hả?
“Thưa ngài Dent, mời ngài đi lối này.”
Harvey Dent gật đầu với hắn, ánh mắt sắc lẹm dừng trên mặt hắn vài giây, rồi bỗng cất tiếng hỏi: “Tôi thấy nụ cười của cậu có vẻ hơi gượng. Cậu không khỏe à? Hay là hơi căng thẳng?”
“Không, không, tinh thần tôi tốt lắm. Tôi chỉ là... quá yêu công việc của mình, nên có hơi phấn khích thôi, ha ha ha.”
Mã Chiêu Địch cố nặn ra một nụ cười tự nhiên nhất có thể, kẻo lại để lại ấn tượng sâu sắc cho gã siêu tội phạm tương lai này.
“Ồ, vậy sao?” Gã cười đầy ẩn ý: “Tôi còn tưởng các cậu không ưa tôi lắm.”
“Sao có thể chứ. Hồng Long luôn chân thành chào đón mọi vị khách. Được phục vụ ngài là vinh hạnh của tôi, ha ha ha.”
Mình bị ngu, ngu điên. Mình chỉ biết siêu anh hùng đa phần không có tiền, mà có tiền cũng không đến đây. Mình không biết Harvey Dent còn có cái tật xấu là thích cà khịa thẳng mặt thế này.
Nếu hôm nay gã đến đây không phải để mỉa mai nhà Falcone, nhân tiện moi tin tức, thì tôi, Mã Chiêu Địch, xin viết ngược tên mình.
Nhìn ánh mắt sáng và sắc lẹm của Harvey Dent, Mã Chiêu Địch có hơi run.
Cầu trời khấn phật cho gã “lật mặt” xong thì quên béng mình luôn. Bằng không gã quăng đồng xu, ngửa thì thịt hôm nay, sấp thì thịt ngày mai, kiểu gì mình cũng bị thịt?
Mà khoan, lát nữa có đánh nhau không? Chắc không đến nỗi đâu ha?
“Vậy mang thực đơn ra đây. Hôm qua có mấy tên cặn bã bị tống vào sở cảnh sát, hôm nay tâm trạng và khẩu vị của tôi đều rất tốt. Đang nghĩ xem nên truy tố chúng bao nhiêu năm tù đây.”
“À, vâng...”
Mã Chiêu Địch đưa thực đơn, liếc trộm về sau. Giữa đám đông, mấy gương mặt của đồng nghiệp hắn đỏ bừng lên thấy rõ. Điều này khiến hắn dấy lên một dự cảm chẳng lành.
Đừng có kiếm chuyện với tôi chứ, cha nội.
“Lũ cặn bã đó, cứ như lũ chuột... Cậu thấy một bầy chuột bao giờ chưa?” Gã lật lật thực đơn, vẻ mặt hưng phấn: “Tôi thì thấy nhiều rồi. Mấy con đầu đàn thì ranh ma lắm, ban ngày rúc trong ổ không ra, chỉ dám thừa lúc trời tối mới mò ra cắn người.”
Lần này, non nửa số mặt đã đỏ lựng.
Đừng nói nữa, đừng nói nữa. Mã Chiêu Địch tim đập chân run. Ông mà nói nữa là cả đám sôi máu bây giờ.
“Nhưng mà, chuột cống thì làm gì có khái niệm nghĩa khí hay gia tộc. Lũ chuột nhắt thì lại ngu. Chỉ cần tóm được vài con, là có thể lôi cả ổ ra ánh sáng.”
Đỏ hết rồi. Ha ha ha.
Mã Chiêu Địch tuyệt vọng rảo mắt nhìn quanh xem có chỗ nào làm vật chắn được không, rồi cẩn thận cảm nhận khẩu Beretta dưới lớp áo vest.
Lát nữa có oánh nhau, máu đừng văng trúng tôi.
May thay, sau khi Harvey Dent gọi món xong, gã cũng không tiếp tục tra tấn Mã Chiêu Địch, chỉ hỏi bâng quơ vài câu về món ăn và rượu. Mấy câu này trong cẩm nang đều ghi rất rõ.
Rượu vang trong mấy nhà hàng kiểu này, chung quy cũng chỉ là bán câu chuyện. Một chai vang của năm nào, thương hiệu nào, vùng sản xuất, giống nho, thời tiết năm đó, lịch sử xưởng rượu, hương vị đặc trưng... tất cả đều được ghi chi tiết trong cuốn cẩm nang dày cộp. Câu chuyện dù có thú vị đến đâu, cũng chỉ là cái cớ để hét giá lên trời.
Chỉ là, có hàng chục loại rượu, thì tự nhiên cũng có hàng chục câu chuyện. Nói là thử rượu, chi bằng nói là thử người. Nhớ hết ngần ấy, lại còn giới thiệu trôi chảy cho khách, đó mới là bản lĩnh của một bồi bàn lão luyện.
Về phần quan sát và ứng đối với khách, Mã Chiêu Địch vốn định dựa vào “khí chất” để lấp liếm, nhưng hôm nay đụng trúng Harvey, ngược lại đỡ phải mệt. Phần lớn thời gian, đều là gã mượn cớ nói chuyện với Mã Chiêu Địch để khiêu khích mấy tay xã hội đen khác.
Mã Chiêu Địch nơm nớp lo sợ bưng từng món ăn lên. Không dưới vài lần hắn thấy đồng nghiệp mình thò tay vào bên dưới áo vest, chỗ giắt súng, rồi lại bị người khác ấn tay xuống.
“Reng reng reng—”
Điện thoại bỗng reo vang. Harvey, đang lúc tâm trạng phơi phới, bị cắt ngang. Gã vội vàng bắt máy, nói vài câu, rồi lập tức tính tiền rời khỏi nhà hàng.
Mã Chiêu Địch ngơ ngác, chẳng hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Nhưng khoản tiền boa đầu tiên, kèm theo điểm tài sản, đã thực sự về tay. Điều này khiến hắn khá vui.
Các nhân viên trong nhà hàng dường như cũng thở phào. Nếu Harvey Dent còn ở lại, chưa chắc họ đã kiềm chế được cơn giận.
Cũng không biết Harvey Dent này sao lại canh me chuẩn thế. Gã đặt bàn từ mấy ngày trước, hẹn đúng hôm nay, mà đám đàn em của Maroni thì lại vừa hay bị tóm vào đồn hôm qua.
Nếu đây là trùng hợp, là vô tình đụng độ, thì Mã Chiêu Địch đúng là trúng số độc đắc rồi.
Điều may mắn là, những vị khách tiếp theo đều là người bình thường. Và nhận định của gã quản lý về Mã Chiêu Địch cũng không sai. Vẻ ngoài và khí chất của hắn quả nhiên đã che lấp được rất nhiều sự non nớt của một lính mới.
Thượng khách ra vào nhà hàng, đủ mọi hạng người. Mã Chiêu Địch tiếp hết người này đến người khác, thực sự được mở mang tầm mắt.
Dù là giới tinh hoa khó tính, hay là một bà cô thời kỳ mãn kinh nóng nảy, một kẻ hợm hĩnh tự cho mình là cái rốn vũ trụ, hay một gã ngu xuẩn vênh váo... đám đồng nghiệp của hắn đều xử lý gọn ghẽ. Mà nghề chính của họ lại là xã hội đen, bồi bàn chỉ là nghề tay trái. Điều này khiến Mã Chiêu Địch không khỏi thốt lên “chuyên nghiệp vãi”.
Cơ mà hắn cũng không phải là vô dụng. Bà cô mãn kinh nóng nảy kia chính là do hắn tiếp. Hắn vừa mới ló mặt ra, cơn thịnh nộ của bà ta đã bay biến đâu mất.
Có lẽ, hắn sinh ra để làm cái nghề này thật.
