Tay Trắng Lập Nghiệp, Batman Đập Nát Giấc Mộng Làm Giàu Của Tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3114

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2401

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6692

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 499

Tập 1: Kẻ Làm Thuê Trời Chọn - Chương 017: Khách “sộp” khai trương, về sau còn không “phất”?

Mã Chiêu Địch không nói khoác. Dân đi học thì lạ gì cái trò ôn thi nước rút. Kiến thức cả học kỳ đều dồn vào mấy ngày trước thi, học thuộc xong là thi, thi xong là quên. Mặc dù cuốn cẩm nang này khá dày, lại không có ai gạch chân ý chính, nhưng hắn cũng thuộc được bảy tám phần.

Để cho chắc, nãy trên xe, hắn đã đặc biệt chi một điểm tài sản để “lưu” nội dung vào “Bảng ghi chép hệ thống”, cần là tra được ngay.

Quản lý hỏi vặn vẹo vài câu, xác định hắn không bốc phét, bèn dẫn hắn vào phòng thay đồ, lấy ra một bộ vest bồi bàn vừa vặn, bảo hắn thay.

Phải nói rằng, đây là lần đầu tiên Mã Chiêu Địch mặc vest.

“Ưm... cũng không tệ, không tệ.”

Quản lý ngắm nghía Mã Chiêu Địch trong bộ vest thẳng thớm. Dáng người cao ráo cân đối, mặt mũi sáng sủa, ngũ quan tuấn tú. Nhìn chung là ổn… ngoại trừ nét âm hiểm, ranh mãnh và xíu dã tính hung tợn còn vương lại nơi đầu mày cuối mắt.

“Nhưng cậu làm ca ngày, không phải ca đêm. Gương mặt này vẫn còn dữ quá.”

Mã Chiêu Địch nghe vậy, bèn nhếch mép cười thử một cái. Nụ cười này, đặt trong tổng thể khí chất của hắn, lại càng trở nên kỳ quặc. Trông hắn cứ như một con mãnh thú bị trói buộc trong bộ vest, đang nhe răng cười gằn với con mồi. Nếu đổi sang một bộ vest Ý may đo vừa vặn, người thường nhìn vào, mười mươi sẽ lầm tưởng hắn là một ông trùm sừng sỏ nào đó trong giới giang hồ.

“...Có nghĩ đến việc gia nhập băng đảng nào không? Tôi thấy cái mặt của cậu rất hợp để lăn lộn trong giới đấy.”

Quản lý vừa châm chọc, vừa xoay người rời đi. Một lát sau, gã cầm một cặp kính gọng vàng không độ quay lại.

“Đeo vào đi. Nhưng tốt nhất là đừng có làm rơi nó vào người hay vào đĩa thức ăn của khách.”

Mã Chiêu Địch nhận lấy và đeo lên. Nét âm hiểm và dã tính trên mặt lập tức bị khí chất thư sinh của cặp kính trung hòa đi ít nhiều.

“Giờ trông ổn hơn nhiều rồi.”

Quản lý lại cho hắn diễn tập vài lần quy trình đón khách, gọi món, bưng bê, dọn bàn. Thần thái và động tác của Mã Chiêu Địch về cơ bản đều đạt chuẩn, các chi tiết lễ nghi ít khi sơ sót, câu hỏi cần trả lời đều trơn tru. Hay nói đúng hơn, phần lớn lỗi vặt của hắn đều bị gương mặt và khí chất điềm tĩnh kia "lấp liếm" cho qua.

“Tốt, tốt, cậu học nhanh đấy. Đã vậy thì mười giờ bắt đầu làm chính thức.”

Mã Chiêu Địch nhìn quản lý ngáp ngắn ngáp dài biến mất, đoán là gã về ngủ bù. Ca tối qua chắc hẳn rất bận rộn, nếu không gã cũng chẳng thức trắng đến tận bây giờ.

Bữa sáng đã ăn rồi, hắn cũng không muốn ăn thêm, bèn tháo kính ra, ra sạp báo bên đường mua một tờ, xem thử Gotham có biến gì lớn không.

“Hai vụ cướp có nổ súng, chậc, Gotham lắm súc sinh thật. Một đám ‘tổ lái’ bị tài xế xe tải ‘nóng máu’ tông chết. Xui xẻo, nhưng không đáng thương. Vài nhân viên công ty dược bị đóng băng thành tượng một cách kỳ lạ, rõ ràng là Mr. Freeze làm. Vài thành viên băng Maroni bị đánh gãy hết xương, nhập viện, bằng chứng phạm tội bị giao nộp cho Sở Cảnh sát Gotham. Đã chơi thì phải chịu...”

Khoan đã? Đánh gãy hết xương?

Mã Chiêu Địch cảnh giác lật lại trang đó, xem xét kỹ thảm trạng của mấy tên gang gang.

Chân tay bị đập gãy, xương sườn gãy nát, đồng thời bị tình nghi là hung thủ của hai vụ cướp nổ súng kia.

Làm tốt lắm, hắn thầm nghĩ, tuy là một kẻ tâm thần biến thái, nhưng ít nhất cũng là một kẻ biến thái làm việc tốt.

Chỉ là, nhà Maroni là thuộc hạ của nhà Falcone, mà nhà Falcone hiện vẫn là băng đảng số một Gotham. Hèn gì gã quản lý phải thức trắng đêm, chắc chắn hôm qua có không ít tai to mặt lớn đến đây.

Nhưng mấy chuyện này thì mắc mớ gì đến một thằng bồi bàn quèn như mình chứ.

Hắn nhún vai, tiếp tục lật báo. Phần còn lại cũng chẳng có gì ngoài mười mấy tên du côn cướp vặt bị đấm vỡ quai hàm, vài ba tên buôn ma túy bị trói quăng trước cửa Sở Cảnh sát Gotham. Bỏ qua mấy vụ động trời không được lên báo...

Hôm qua cũng được coi là một ngày bình yên của Gotham.

“Hửm?”

Mã Chiêu Địch vừa gấp tờ báo lại, đột nhiên phát hiện mấy người đồng nghiệp cũng đã thay vest xong đang đứng sau lưng mình, nhìn chằm chằm vào tin tức trên báo. Nét mặt họ thoáng vẻ hả hê.

“Chào... các anh?”

“Chào, tôi là Santos, Claude Santos.”

“Lloyd Rick.”

“Tôi là Bridgette Castro.”

“Chào, chào, tôi là Mã Chiêu Địch. Các anh muốn đọc báo à?”

“Cảm ơn.”

Santos nhận lấy tờ báo, chăm chú đọc. Mã Chiêu Địch đứng dậy, phát hiện hắn và mấy đồng nghiệp kia đều đang dán mắt vào tin tức đám lâu la của Maroni bị tống vào sở cảnh sát. Hắn chợt ngộ ra vài điều.

Quá hợp lý. Drake từng nói, kẻ chống lưng cho Donald rất lợi hại. Cộng thêm việc Donald làm lúc nghe điện thoại, làm sao có thể không dính dáng đến gia tộc mafia lớn nhất Gotham, nhà Falcone, cho được?

Nhưng hắn thực không ngờ, ngay cả bồi bàn trong quán cũng là người của “gia tộc”. Mối liên hệ này sâu hơn hắn tưởng nhiều.

“Người nhà Maroni, hừ.”

Santos lên tiếng trước, giọng đầy mỉa mai.

Rick lắc đầu: “Nhục thật, còn bị quẳng vào Sở Cảnh sát.”

Castro hỏi: “Cứ thế trơ mắt thôi à? Thể diện của Bố Già để đâu?”

“Thể diện của Maroni thì liên quan gì đến Bố Già. Huống hồ, vác súng đi đấu với sư tử, hổ, hay con người, ít ra còn có cửa thắng. Chứ ai đời lại đi đấu với oan hồn, ác mộng, hay là... hiện thân của Nỗi Sợ?”

Santos gập tờ báo lại, lắc đầu: “Không liên quan đến chúng ta. Chúng ta chỉ là bồi bàn quèn thôi. Báo hôm nay đọc cũng vui phết.”

Hắn đứng dậy, cười cười trêu chọc: “Mà này Mã Chiêu Địch, trông cậu giống đại ca xã hội đen thật đấy. Không phải là người của nhà Falcone đấy chứ?”

“Không, không, tôi không có trong băng đảng nào, chỉ là tướng mạo hơi dữ thôi.” Mã Chiêu Địch vội xua tay, thuận thế đeo cặp kính gọng vàng lên: “Thấy chưa, thế này trông hiền hơn rồi.”

Biểu cảm của ba người lập tức có thay đổi tinh vi. Nụ cười của Santos càng rạng rỡ hơn: "Ha ha, đùa chơi thôi, đừng để bụng nhé."

Rick và Castro thì liếc trộm cổ tay và cổ của Mã Chiêu Địch, thấy đúng là không có hình xăm của gia tộc.

Ngài Donald cũng thật là, sao không bảo quản lý nói trước một tiếng, suýt thì nhận nhầm người nhà.

Cả bọn không biết rằng, chuyện của gia tộc hôm qua còn cấp bách hơn trên báo. Quản lý và Donald đã thức trắng đêm, quên bẵng mất cái việc vặt vãnh này.

“Sắp đến giờ làm rồi. Bếp trưởng cũng đến rồi. Chúng ta chuẩn bị thôi nhỉ?”

“Ok, tôi người mới, vừa hay học hỏi các anh.”

Họ không phải đợi lâu. Một người đàn ông mặc vest chỉnh tề bước vào nhà hàng.

Mã Chiêu Địch đứng im, muốn xem lính cũ xử lý thế nào. Kết quả, cả ba người kia và các đồng nghiệp khác sững mặt ra trong giây lát, rồi... đồng loạt đẩy hắn ra trước.

“?”

“Xin chào quý ngài, ngài có đặt bàn trước không ạ?”

“Một người.”

“Tên của ngài là?”

“Dent. Harvey Dent.”