Lạnh lẽo, xóc nảy...
Tiếng “xình xịch” cứ văng vẳng bên tai. Mã Chiêu Địch vẫn còn đang mơ màng, bị mặt đất dằn xóc làm sau gáy đau ê ẩm.
“Sir. (Thưa ngài.)”
Giữa cơn mê tỉnh, dường như có một giọng nói cứ lặp đi lặp lại bên cạnh.
Ai đấy?
“Sir! (Thưa ngài!)”
Tiếng này đang gọi ai?
Mình ư?
“Wake up! Sir! (Tỉnh lại đi! Thưa ngài!)”
Một luồng không khí lạnh lẽo, ẩm mốc xộc thẳng vào khoang mũi Mã Chiêu Địch, dường như còn lẩn khuất chút mùi máu tanh và một cảm giác hiểm nguy kỳ dị.
Thứ mùi ấy như xộc thẳng từ lồng ngực thấu tận linh hồn. Tâm trí Mã Chiêu Địch như bị kéo giật từ vực sâu vạn trượng lên mặt nước, hắn bừng tỉnh ngay tức khắc.
Hắn mở choàng mắt, đập vào mắt là trần nhà lạ lẫm.
Không, không phải trần nhà.
Mặt sàn vẫn rung lắc nhịp nhàng, tiếng “xình xịch” không dứt. Ngoài cửa sổ, những vầng mây âm u đang trôi đi vun vút. Hai bên là từng hàng ghế trống, còn hắn thì đang nằm sõng soài trên lối đi giữa hai hàng ghế đó.
Mình đang trên tàu hỏa.
Nhưng tại sao mình lại ở cái xó này?
Mã Chiêu Địch vừa tỉnh hẳn, vội chống tay ngồi dậy. Chung quanh là những hàng ghế tàu trống không, bên cạnh là một nhân viên phục vụ.
“Sir, are you all right? (Thưa ngài, ngài ổn chứ?)”
Tại sao lại có một tay phục vụ nước ngoài hỏi mình bằng tiếng Anh?
Tổ sư nó, mình leo lên tàu hỏa nước ngoài từ bao giờ?
Không đúng, không đúng, rõ ràng mình đâu có đi tàu...
Mã Chiêu Địch lắc mạnh đầu, cố xác nhận xem mọi thứ trước mắt có phải ảo giác không.
Tiếc thay, mọi thứ đều chân thực đến trần trụi. Không khí se lạnh, sàn tàu bằng thép buốt giá, cho đến từng vết xước và chi tiết hỏng hóc trên toa, cả tiếng máy gầm rú khi tàu chạy,… tất cả đều đang chứng minh tính chân thực của thế giới này.
“Nhưng... mình rành rành đang thức đêm gõ chữ mà?”
Mã Chiêu Địch cố vắt óc nhớ lại ký ức cuối cùng. Hình như là do gõ chữ mệt quá nên gục luôn trên bàn phím.
Chắc là do mình thức khuya cày cuốc mệt quá nên ngủ gật, giờ đang mơ thôi. Hay là có đoàn làm phim gameshow vớ vẩn nào đang chơi khăm mình?
Hắn thầm nhủ.
Trong lúc đăm chiêu, Mã Chiêu Địch đứng dậy, ngồi xuống hàng ghế bên cạnh. Lúc này, gã nhân viên phục vụ vẫn đang đứng cạnh hỏi han tình hình. Thấy vị khách châu Á này vẫn câm như hến, gã không khỏi thấy quan ngại.
Hành khách bình thường thì có gì đáng sợ. Nhưng oái oăm ở chỗ, tàu chỉ còn một trạm duy nhất là trạm cuối.
Mà cái trạm cuối đó, tên là Gotham.
Người bình thường đến Gotham thì có thể. Chứ người đến Gotham mà bình thường thì e là không thể.
Gã nhân viên phục vụ đánh bạo hỏi lại lần nữa, nhưng vị khách kia vẫn không đáp, chỉ dùng một ánh mắt kỳ quái nhìn gã chằm chằm.
Ánh mắt đó rợn cả tóc gáy. Chỉ bị liếc một cái, gã nhân viên không chịu nổi áp lực tâm lý nữa, vội lí nhí xin lỗi rồi vắt giò lên cổ mà chạy.
Mã Chiêu Địch nhìn theo bóng gã nhân viên khuất dạng, rồi quay đầu nhìn ra cửa sổ toa tàu. Lớp kính mờ hơi nước phản chiếu bầu trời xám xịt bên ngoài, và thấp thoáng dưới tầng mây mưa là một thành phố chìm trong bóng tối. Ngọn tháp đồng hồ vươn cao chót vót, những tòa nhà chọc trời san sát, những kiến trúc Gothic kỳ dị, và tít xa là những khu ổ chuột bẩn thỉu, lụp xụp, cùng hằng hà vô số biển hiệu bằng tiếng Anh.
Tháp đồng hồ? Khu ổ chuột? Bảng hiệu tiếng Anh?
Với phong cách kiến trúc này, hiển nhiên thành phố này không thuộc phương Đông.
“Mình bị quẳng đi đâu thế này? Đây có còn là trong nước không?”
Mã Chiêu Địch lẩm bẩm vô thức.
“Tuuuuuu—”
Ngay lúc hắn còn đang tự hỏi tại sao mình lại mơ thấy cảnh nước ngoài mình chưa từng đặt chân đến, thì còi tàu rú lên, rồi bắt đầu giảm tốc, ngay sau đó lướt vào sân ga.
Nhìn kiểu dáng sân ga lạ hoắc, cùng những gương mặt Tây phương tóc vàng mắt xanh, Mã Chiêu Địch ngơ ngác bên cửa sổ.
“Cạch.”
Cửa toa tàu mở ra, từng tốp hành khách xách hành lý, tay xách nách mang lục tục bước xuống, tiến ra sân ga.
Mã Chiêu Địch bị đám đông cuốn đi. Giờ phút này, hắn thấy mình chẳng khác nào một cánh bèo trôi dạt, lững lờ trôi về một phương trời vô định.
“Sao chưa tỉnh, sao giấc mơ này còn chưa tỉnh...”
Hắn hồn xiêu phách lạc bước xuống tàu, đi được vài bước, hắn đột ngột khựng lại, ngây dại nhìn dòng chữ tiếng Anh trên biển hiệu nhà ga.
Gotham City (Thành phố Gotham)
“?”
Mã Chiêu Địch, vốn còn muốn tự lừa mình dối người thêm một lúc nữa, tuyến phòng thủ tâm lý lập tức sụp đổ. Dù vốn liếng tiếng Anh của hắn chẳng đáng là bao, nhưng phim siêu anh hùng ít nhiều cũng xem qua, hắn thừa biết sức nặng của cái tên này.
“Trời đánh thánh đâm! Rốt cuộc là thằng chó thất đức nào đã quẳng tao vào cái xứ quỷ này!”
Mã Chiêu Địch gần như tuyệt vọng, đưa hai tay vò lấy mặt mình. Hắn nghiêm túc hoài nghi liệu mình có bị tội phạm trong con hẻm tối nào lột da róc xương, ăn tươi nuốt sống ngay trong đêm đầu tiên đặt chân đến thành phố này không. Là một trong những thành phố có tỷ lệ tội phạm cao nhất nước Mỹ, người bình thường ở đây có thể xem là của hiếm, còn người trong sạch lương thiện thì e là đã tuyệt chủng.
Nếu một tên trộm vặt vãnh ở thành phố khác, thì hắn không nghi ngờ gì là một tên tội phạm. Nhưng nếu một kẻ ở Gotham chỉ trộm cắp, không cướp giật, không giết người phóng hỏa, thì kẻ đó hoàn toàn có tư cách ứng cử danh hiệu “công dân ưu tú” của Gotham.
Bảy mươi phần trăm dân số thành phố này là dân xã hội đen. Ngoài ra, còn có các tổ chức khủng bố tầm cỡ thế giới, các tập đoàn sát thủ lừng danh. Phần còn lại là một ít trẻ con, giới tài phiệt, tư bản, và vài siêu tội phạm đơn độc, và cuối cùng, là gã tâm thần biến thái bậc nhất toàn cõi Gotham.
À, còn có những kẻ xui xẻo tầm cỡ thế giới, tức là những người qua đường thuần túy không biết gì về thành phố này mà lỡ chân lạc bước vào đây.
Còn cảnh sát ư? Trong sở cảnh sát, không tìm đâu ra gã cớm nào chưa từng bắt tay với xã hội đen hay lũ điên kia. Đây là một thành phố bị bóng tối nhấn chìm. Nếu nói nơi này còn có chỗ nào chưa vấy bẩn, e rằng chỉ còn lại mỗi Mã Chiêu Địch vừa mới tới đây.
“Ting.”
“Hệ thống Tay Trắng Lập Nghiệp đã tải hoàn tất. Đề nghị ngài nỗ lực kiếm tiền, cần cù làm giàu. Người xưa có câu, ‘có tiền mua tiên cũng được’, chỉ cần chưa khánh kiệt, ngài luôn có cơ hội làm lại.”
“Tài sản hiện có: 7 Đô la Mỹ”
“Nhiệm vụ hiện tại: Dựa vào đôi tay của mình, tìm một công việc tại thành phố Gotham, kiếm lấy hũ vàng đầu tiên sau khi xuyên không.”
“Gói phúc lợi tân thủ như sau:
Có thể mua:
Thông Thạo Tiếng Anh Sơ Cấp
Giá: 1 Đô la
Ghi chú: “abandon” đánh vần sao ta?
Thân Phận Người Bản Địa
Giá: 1 Đô la/suất
Ghi chú: Dân Gotham là phải chất. Một ngày không đấu súng thì cũng chém lộn, thế thôi!
Hồi Phục Sinh Mệnh Cấp Tốc
Giá: 1 Đô la
Ghi chú: Dùng tốt thì ghé lại, giảm giá kịch sàn 0.001%
Điểm Lưu (Save Point)
Giá: 1 Đô la
Chú thích: Cát-xê một trăm củ, lần sau không trả nổi đâu.”
“Xin lưu ý, ngài chỉ có thể kiếm tài sản thông qua các phương thức làm việc hợp pháp. Hãy vững bước, cần cù làm giàu.”
Nhìn thấy hệ thống và nội dung của nó, tâm trạng của Mã Chiêu Địch lên xuống như ngồi tàu lượn siêu tốc. Ngàn vạn mối ngổn ngang, cuối cùng chỉ đọng lại thành một tiếng thở dài.
“Rốt cuộc có thằng điên nào lại đi tìm việc hợp pháp ở Gotham cơ chứ...”
