Tháng Tám, năm 2009.
Ngôi đền Jinta nơi Miyaka sinh sống có một lễ hội thường niên vào ngày rằm tháng Tám. Lễ hội vốn rất nổi tiếng, năm nào cũng có vài gian hàng được dựng lên, nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc lần nào kết thúc cũng để lại một bãi chiến trường cần dọn dẹp. Dù các gian hàng ít nhất cũng tự thu dọn rác của mình, nhưng vẫn luôn có những thứ bị bỏ sót lại, và việc đi vòng quanh nhặt nhạnh chúng đã trở thành một thông lệ hàng năm.
Cái nắng giữa tháng Tám chói chang đến quay cuồng, dù mới chỉ gần trưa. Cái nóng hầm hập quả thực chẳng khiến công việc nhặt rác thêm phần thú vị.
"Tớ dọn xong bên này rồi."
"Chúng ta dùng hết khá nhiều túi rác rồi. Tớ đi lấy thêm đây."
Ít nhất thì năm nay Miyaka cũng có người đỡ đần. Một người quen cùng trường đã ngỏ lời muốn giúp. Ban đầu cô đã từ chối vì ngại, nhưng bố mẹ cô lại khăng khăng rằng từ chối lòng tốt của người ta thì thật lãng phí, thành ra cô đành phải chấp nhận trong thế nửa bị ép buộc.
Cô biết ơn vì có người giúp đỡ, nhưng lại có cảm giác mình luôn là người nhận về mọi thứ từ Kadono Jinya. Dù vậy, cậu ấy dường như chẳng hề bận tâm. Cậu quả quyết rằng mình quen biết bố mẹ cô và đằng nào cũng muốn ghé qua chào hỏi. Chẳng rõ đó là sự thật hay chỉ là lời cậu nói để cô khỏi áy náy, nhưng dù sao đi nữa, có vẻ cậu không muốn cô để bụng, nên cô cũng cố không nghĩ ngợi nhiều.
"Cảm ơn cậu đã giúp. Mọi thứ trông sạch sẽ hơn hẳn," cô nói.
"Không có gì đâu. Có vẻ chúng ta cũng sắp xong rồi."
"Ừ. Hay là mình nghỉ một lát trước khi xử lý nốt phần còn lại?"
Sau hai tiếng đồng hồ, họ đã thu dọn được một lượng rác kha khá và di chuyển vào dưới mái hiên của ngôi đền để nghỉ lấy hơi. Hơi nóng dịu đi khi họ bước vào bóng râm, khiến cô bất giác thở phào một hơi.
Ngay cả sau khi làm việc dưới trời nắng như thiêu đốt hàng giờ liền, Jinya trông không có vẻ gì là mệt mỏi—thậm chí không một giọt mồ hôi. Thể lực của cậu khiến cô kinh ngạc, nhưng khi nghĩ kỹ lại, công việc chân tay này có lẽ còn nhẹ nhàng chán so với những màn bay nhảy múa kiếm mà cậu vẫn làm.
Lúc đó cô mới nhận ra sẽ thật bất lịch sự nếu không có gì để cảm ơn cậu, nên cô bảo cậu đợi trong khi mình vào nhà lục lọi tủ lạnh. Họ đã hết nước trái cây và chỉ còn trà lúa mạch, nhưng mời món đó thì có hơi suồng sã. Cô kiểm tra ngăn đá, đinh ninh rằng phải có kem ở đó, nhưng chỉ tìm thấy vài que kem soda rẻ tiền. Cô nhớ ra bố mình đã chén sạch hộp kem đắt tiền từ hôm qua.
Dù vậy, có còn hơn không, nên cô lấy hai que rồi quay trở ra.
Mặt trời vẫn đang gay gắt khi cô bước ra ngoài. Cô nghe tiếng ve kêu inh ỏi và ngửi thấy mùi cây cỏ đậm đặc. Không khí ẩm đến độ dường như đang rung lên. Mùa hạ đang ở đỉnh điểm tại ngôi đền, và hôm nay là một ngày oi ả.
Cô rảo bước nhanh hơn để quay lại chỗ bóng râm nơi Jinya đang đợi, rồi đưa cho cậu một que kem.
"Cậu thông cảm nhé, nhà tớ chỉ còn thứ này thôi."
"Tớ không phiền đâu. Cảm ơn cậu."
"Cậu giúp tớ thế này, chút quà mọn này có đáng gì đâu."
Hai người ngồi ăn kem giữa cái nóng ngột ngạt, và món quà vặt mát lạnh làm họ dễ chịu hẳn. Vẻ mặt của Jinya không hề thay đổi, nhưng có lẽ cậu cũng đang tận hưởng. Cậu thở ra một hơi dài khoan khoái, như thể để đẩy hết hơi nóng trong người ra ngoài.
"Những thứ thế này ăn vào mùa hè đúng là ngon hơn hẳn."
"Công nhận. Ồ, nhưng tớ cá là cậu vẫn thích ăn isobe mochi hơn, đúng không?"
"Ha. Tớ đúng là thích mochi, nhưng đó đâu phải là thứ duy nhất tớ ăn."
Cậu mà nói thế thì ai tin, cô thầm nghĩ. Cậu ấy mê mẩn isobe mochi đến độ còn mang cả đến trường ăn trưa. Thật nhẹ nhõm khi thấy được một khía cạnh trẻ con như vậy ở một con người vốn quá đỗi nghiêm túc.
Cậu ngượng ngùng gãi má, khiến cô bật cười khúc khích.
"Thế còn cậu thì sao? Món cậu thích ăn nhất là gì?" cậu hỏi.
"Hả? Tớ á? Ừm... Chẳng có gì bật ra trong đầu tớ ngay lúc này cả. Tớ không kén chọn đồ ăn lắm."
Tất nhiên, nếu được mời một món như châu chấu rang thì cô sẽ phải đắn đo, nhưng cô có thể ăn bất cứ thứ gì xuất hiện trên một mâm cơm bình thường mà không vấn đề gì. Cô không ghét loại rau củ nào như một số người, và cô còn thích cả hương vị nồng của thịt cừu lẫn cá trắm đen. Có rất ít món cô không ăn được, nhưng cũng chẳng có mấy món cô nhớ là mình đặc biệt ưa thích.
"Gyuudon thì sao?" cậu hỏi.
"Ừm, thỉnh thoảng tớ cũng thèm ăn, nhưng không gọi là món yêu thích được. À mà nghĩ lại, chúng ta mới ăn gyuudon cách đây không lâu, đúng không?"
"Ừ. Tớ đã tưởng đó là món khoái khẩu của cậu hay gì đó."
"Không đâu. Chắc tớ có thể nói món Nhật là món yêu thích của mình? Hay đúng hơn, chỉ là cơm thôi. Không có cơm là tớ chẳng thấy ngon miệng."
"Tớ cũng vậy. Bánh mì ngon thật, nhưng ăn không chắc bụng."
"Lại là vấn đề no bụng à? Cậu đúng là con trai chính hiệu."
Họ tiếp tục cuộc trò chuyện phiếm. Miyaka không phải kiểu người quảng giao, nhưng cô thích nói chuyện với Jinya. Người duy nhất khác mà cô có thể trò chuyện thoải mái như thế này là cô bạn thân từ hồi cấp hai, Azusaya Kaoru.
"A..." Rồi cô chợt nhớ ra có một món mình thích ăn, dù không hẳn là món khoái khẩu.
Thấy cô đột nhiên sững người, Jinya nhìn cô với ánh mắt dò hỏi. Cảm thấy ngượng vì bị nhìn chằm chằm, cô vội mỉm cười và nói: "À, xin lỗi. Quay lại chuyện lúc nãy, đúng là có một món tớ nhớ mình từng rất thích ăn, dù không nhất thiết phải gọi là món yêu thích."
"Ồ?"
Cô có chút do dự. Các bạn nữ trong lớp từng bảo cô thật kỳ quặc khi thích một món như vậy lúc cô nhắc đến nó—có lẽ đó là lý do nó không hiện ra trong đầu cô sớm hơn.
ỏ vẻ hứng thú, Jinya kiên nhẫn chờ đợi. Cô hoàn toàn có thể đổi chủ đề nếu muốn. Dù chỉ mới quen cậu một thời gian, cô biết cậu đủ tinh tế để cho qua chuyện đó.
Nhưng cô vẫn quyết định nói ra, dẫu có hơi xấu hổ.
"Ừm, nó gọi là..."
(~*~)
"Rất vui được gặp lại anh," quản lý Quán Sữa Sakuraba nói.
Vì Jinya gần như đêm nào cũng ghé quán, lời chào của người quản lý dần trở nên thân tình hơn.
Hotaru cũng ở trong quán, nhưng cô chỉ khẽ cúi đầu chào anh. Dù sao thì, họ cũng chỉ là người dưng nước lã. Dù vậy, việc cô vẫn nhớ chào anh như một khách quen cho thấy cô là một quý bà của màn đêm chuyên nghiệp.
"Hôm nay anh dùng gì ạ?" người quản lý hỏi, tay đã với lấy một chiếc ly.
Dạo này Jinya chủ yếu uống whiskey, nhưng hôm nay anh đến đây vì một việc khác.
"Hôm nay tôi không uống, xin lỗi. Akemi có ở đây không?"
Miệng người quản lý há hốc. Ngay cả Hotaru cũng có vẻ hơi sững sờ, chiếc mặt nạ của một cô gái làng chơi khẽ rạn nứt.
Như thể chỉ chờ đúng khoảnh khắc đó để xuất hiện, Akemi bước tới với nụ cười rạng rỡ.
"Chà, anh đến thật này," cô nói.
"Tôi không phải loại người thô lỗ đến mức nuốt lời."
"Cứ thành thật đi: Anh nhớ tôi chứ gì."
Cuộc đối đáp của họ tràn ngập sự thân mật. Những người khác dường như bị sốc, nhưng ai mà trách họ được? Một người đàn ông chưa từng liếc nhìn các cô hầu bàn và chỉ đến đây để uống rượu giờ lại thân thiết với một người phụ nữ mà trước đây anh đã từ chối.
"Em ra ngoài một lát nhé," Akemi nói.
"Được rồi, đi... cẩn thận?" người quản lý đáp, vẫn còn choáng váng.
Thích thú trước phản ứng của ông chủ, Akemi phá lên cười. "A ha ha ha. Mọi người đều sững sờ! Chị Hotaru-san thậm chí còn làm một vẻ mặt mà tôi chưa bao giờ thấy. Đáng đời chị ta!"
Rõ ràng, quan hệ giữa cô và Hotaru không được tốt đẹp cho lắm.
Cô tiếp tục cười ngặt nghẽo sau khi họ rời quán, nhớ lại phản ứng của mọi người. Dù vậy, Jinya không cảm thấy khó chịu. Dù Akemi là một cô gái quá thẳng thắn, cô không có ác ý và chỉ đang thành thật với cảm xúc của mình. Anh chắc chắn sẽ không hùa theo để cười nhạo mọi người, nhưng anh không ghét cái cách cô ruột để ngoài da như vậy.
"Ồ, xin lỗi, xin lỗi. Anh thân với chị Hotaru-san lắm phải không?" cô hỏi sau một hồi cười. Cô có vẻ lo mình đã làm anh phật lòng. Dù không mấy chân thành, đó vẫn là một lời xin lỗi.
"Không, không hẳn. Dù sao thì, cô ấy là một người phụ nữ của màn đêm từ trong ra ngoài."
Những lời thì thầm ngọt ngào và một vòng tay nồng ấm của người tình với cô ấy cũng chẳng hơn gì một giấc mộng—tất cả sẽ tan biến khi đêm tàn. Đó là kiểu gái bán hoa mà Hotaru là. Để thực sự thân thiết với một người phụ nữ như vậy quả là một chuyện không tưởng.
Jinya nghĩ về người bạn của mình, người bằng cách nào đó đã chiếm được trái tim của Nàng Kỹ Nữ, và cảm thấy một chút ấm áp trong lòng.
"Em cho là vậy. Trong mắt anh, chị Hotaru-san là người thế nào?" Akemi hỏi.
"Một người thông minh và có trách nhiệm. Cô ấy duyên dáng mà vẫn quyến rũ đến tận cốt lõi."
"Thế à? Đàn ông các anh đúng là ngốc, lại đi mê mệt mấy trò rẻ tiền của chị ta."
Akemi lè lưỡi lầm bầm, hành động thật trẻ con so với tuổi. Đến lúc này, Jinya đã quen với việc thấy cô hành động theo cách không hợp với một cô gái bán hoa.
"Cô có vẻ không ưa cô ấy nhỉ."
"Tôi..." Cô ngập ngừng. "Tôi đoán vậy."
"Hay có lẽ cô chỉ không hợp với kiểu người như cô ấy?"
"Tôi đúng là như một cuốn sách mở đối với anh nhỉ?" Cô bĩu môi và chấm dứt chủ đề ở đó.
Ánh sáng từ những chiếc đèn lồng của các cửa tiệm khẽ lay động trên con phố tối, và điểm đến của họ dần hiện ra.
"Chỗ đó đấy. Tôi nghe nói soba ở đó ngon lắm," Jinya nói.
"Khoan, ý anh 'nghe nói' là sao?"
"Là người ta kể cho tôi nghe."
"Cái quái gì vậy? Nếu anh mời một cô gái đi ăn, ít nhất anh cũng phải thử quán đó trước chứ!"
Cô cằn nhằn, nhưng một nụ cười rạng rỡ lại nở trên môi.
Bữa ăn được chia sẻ bởi cặp đôi chẳng mấy ăn nhập này cuối cùng lại vui vẻ theo một cách rất riêng.
(~*~)
Lớp vỏ của những chiếc bánh croquette ở tiệm thịt gần nhà luôn quá dày, và chúng lúc nào cũng nguội ngắt vào giờ cơm của gia đình Akemi, nên chúng chẳng ngon lành gì.
Dù vậy, họ vẫn thường xuyên ăn chúng. Bố cô là một người đàn ông nghiêm khắc, nhưng ông chưa bao giờ phàn nàn về tài nấu nướng của mẹ cô—ngay cả khi bà chỉ đơn giản dọn ra những món mua sẵn.
Akemi ghét món croquette trong bữa tối, nhưng cô còn ghét mẹ mình hơn.
Bố của Akemi là một nhân viên văn phòng bình thường, nhưng ông xuất thân từ một gia đình danh giá. Bà nội cô lúc nào cũng nói rằng mọi chuyện đã khác đi rất nhiều nếu không có chiến tranh. Mẹ của Akemi lại xuất thân từ một gia đình thường dân. Gia đình bên nội đã phản đối cuộc hôn nhân của họ vì sự khác biệt về địa vị xã hội.
Trong mắt Akemi, mẹ cô là một người phụ nữ tẻ nhạt, lúc nào cũng răm rắp nghe theo lời chồng và mẹ chồng.
Khi còn nhỏ, Akemi không mấy để tâm, nhưng khi lớn lên, cô hiểu rằng mẹ mình không phải là người khúm núm—bà chỉ đang cam chịu vị trí của mình. Địa vị của bà đè nặng lên vai. Bà phụ thuộc tài chính vào chồng và luôn ý thức rằng mình là người ngoài được chấp nhận vào một gia đình cao quý hơn nhiều so với gia đình mình. Việc gia đình bà kết hôn vào chỉ còn là cái bóng của chính nó trước đây không quan trọng; cảm giác tự ti của bà vẫn còn đó. Đó là lý do tại sao bà cố gắng đóng vai một người vợ, người mẹ tốt hết mức có thể.
Kết quả là, Akemi có rất ít ký ức về việc mẹ từng nổi giận với cô, nhưng cô cũng thiếu vắng những ký ức về việc mẹ từng thể hiện sự dịu dàng thực sự. Bà luôn đặt con gái lên trước bản thân, nên theo nghĩa đó, bà là một người mẹ tốt. Nhưng dù rất phục tùng những mong muốn của mẹ chồng, bà lại nghiêm khắc với Akemi, luôn nhắc nhở cô phải học việc nhà để sau này còn lo cho chồng.
Akemi lúc nhỏ cho rằng điều đó có nghĩa là mẹ cô là một người phụ nữ đáng thương, chỉ dám cứng rắn với những người yếu thế hơn mình.
Akemi muốn tự mình kiếm tiền, kể cả khi phải trở thành một cô gái bán hoa. Có lẽ cô phải cảm ơn mẹ mình vì điều đó. Cô không muốn kết thúc trong cảnh phụ thuộc tài chính và bị cầm tù như bà.
Đó là lý do Akemi quyết định rời nhà.
Cô đã nói với mẹ như vậy, và đó là lần đầu tiên bà nổi giận với cô. Mẹ cô lần đầu tiên cao giọng, nói rằng cô đang ăn nói hồ đồ. Mất kiên nhẫn, Akemi cãi lại.
Tại sao bây giờ bà mới tức giận trong khi trước đây bà chưa bao giờ quan tâm đủ để làm vậy?
Cô không còn là trẻ con nữa; cô có thể tự đứng trên đôi chân của mình.
Cô không muốn sống cả đời phải đeo mặt nạ để cố gắng giữ được sự ưu ái của ai đó.
Con không muốn kết thúc giống như mẹ!
Cô đã trút ra tất cả những gì mình nghĩ, làm tổn thương mẹ mình trong quá trình đó, rồi bỏ đi không một lần ngoảnh lại.
Cô ổn định cuộc sống ở Khu Phố Bồ Câu, nơi cô sống một cuộc đời tự tại. Đàn ông trả hậu hĩnh để ngủ với cô ở đó. Cô tự kiếm tiền ăn, tiền mặc, điều mà mẹ cô không bao giờ làm được.
Chỉ riêng điều đó đã khiến mọi thứ trở nên đáng giá.
Nhưng đôi khi, Akemi lại nhớ đến khuôn mặt của người mẹ mà cô căm ghét.
À... Nghĩ lại thì, họ cũng đã ăn croquette vào bữa tối ngày cô rời đi.
(~*~)
"Đôi khi anh cũng ác ý thật đấy, Jin-san," Aoba nói với vẻ mặt hờn dỗi.
Dạo này Jinya thường xuyên ra ngoài ăn tối với Akemi. Hôm thì họ đi ăn soba, hôm sau lại ăn yakitori, và họ thậm chí còn thử một quán ăn kiểu Tây trông khá sang trọng. Người đã mách cho anh tất cả những nơi này chính là hướng dẫn viên tự phong của Jinya, Aoba.
"Em không thể tin được. Em chỉ lơ đi một lúc thôi mà anh đã đi tìm cho mình một người phụ nữ rồi."
"Không có chuyện đó đâu. Thật đấy," Jinya khăng khăng.
"Dù vậy, anh hãy nghĩ đến cảm giác của em khi là người đưa ra ý tưởng cho những buổi hẹn hò của hai người đi." Aoba giả vờ mếu máo.
Cô có lẽ không thực sự tức giận, nhưng đúng là gần đây anh đã không dành thời gian cho cô. Anh vẫn đảm bảo nấu ăn cho cô trước khi đi, nhưng đó chỉ là điều tối thiểu anh nên làm với tư cách là một kẻ ăn nhờ ở đậu.
"Em nói đúng. Vậy thì tại sao chúng ta không đi đâu đó cùng nhau nhỉ?" Jinya đề nghị.
"Hay là anh làm lại món kitsune soba của anh đi? Lần trước ăn khá ngon đấy."
"Chỉ cần thế thôi là em vui rồi à?"
"Vâng. Lúc đầu em thấy nước dùng hơi nhạt, nhưng giờ em đã quen rồi."
Sự khác biệt trong nước dùng là do đặc trưng vùng miền. Vì từng có một nhà hàng ở Kyoto, Jinya chủ yếu nấu ăn với shoyu trắng và nước dùng dashi. Vị của nó thanh hơn so với nước dùng udon và soba đậm màu của vùng Kanto, nơi Tokyo thuộc về.
Kitsune soba là một món ăn thân thương với Jinya, nên anh thực sự vui mừng khi nghe Aoba thích nó.
"Được rồi. Anh sẽ làm lại nó vào một lúc nào đó."
"Cảm ơn anh. Nhân tiện, em có thể hỏi tại sao anh lại dành nhiều thời gian cho người phụ nữ này không? Anh đã phải lòng cô ta hay sao?"
Anh lắc đầu và mỉm cười, thích thú với ý nghĩ đó. Anh hoàn toàn không có tình ý gì với Akemi. Nhưng nếu nơi này thực sự được tạo nên từ những luyến tiếc còn vương vấn, thì, với tư cách là một tâm hồn đồng điệu, anh muốn giúp cô bằng cách cho cô một cú hích nhỏ.
"Không. Anh ở bên cô ấy vì anh cũng bị mắc kẹt ở nơi này."
"Cái gì? Thật khó hiểu. Đây có phải là một câu đố không?"
"Không có gì phức tạp đến thế đâu."
Anh muốn giúp đỡ chủ yếu vì lòng trắc ẩn, nhưng không chỉ Akemi là người anh muốn giúp. Đó còn là những cư dân khác như Aoba—và ngay cả Nanao nữa. Mọi người ở Khu Phố Bồ Câu đều có điều gì đó mà họ không thể dứt bỏ được. Vì anh cũng không khác gì, Jinya không thể làm ngơ trước những phiền muộn của họ. Chỉ có vậy thôi.
"Em không thực sự hiểu, nhưng đừng làm gì quá liều lĩnh hay gì đó nhé," Aoba nói một cách thờ ơ.
"Anh cảm kích vì sự thiếu quan tâm của em."
"Hì hì."
Anh thực sự biết ơn vì cô đã không tọc mạch quá sâu. Anh nghĩ mình nên đền bù cho cô bằng một thứ gì đó đặc biệt vào một lúc nào đó; cô dường như không bận tâm nhiều, nhưng việc anh đang gặp một người phụ nữ khác trong khi đang ăn bám cô vẫn là sự thật.
Lên kế hoạch làm gì đó để xin lỗi, anh rời đi và hướng đến Quán Sữa Sakuraba.
(~*~)
Tại nhà hàng soba họ ăn tenzaru soba, tại quán yakitori họ thử những món khác nhau, và tại nhà hàng kiểu Tây họ ăn cơm trứng cuộn.
Akemi đã ăn cùng Jinya ở nhiều nơi, và hôm nay họ cũng đến một nơi mới. Cô gọi món giống như anh, và họ trò chuyện vui vẻ trong bữa ăn.
Chẳng mấy chốc, bữa ăn của họ đã kết thúc, và đã đến giờ làm việc. Cô quay trở lại quán sữa để tìm khách.
Cô tận hưởng thói quen hàng ngày mới của mình. Đó có lẽ là lý do tại sao gần đây cô trở nên hòa nhã hơn nhiều và được khách chọn nhiều hơn.
"Chúng ta lại đi ăn đồ Tây à?" cô hỏi.
"Ừ. Nơi này có hơi tồi tàn hơn nơi chúng ta đến lần trước, nhưng nghe nói đồ chiên của họ ngon tuyệt."
"Lại một nơi khác mà anh nghe người khác kể, hử?"
Dù không muốn thừa nhận, cô có lẽ phải cảm ơn Jinya vì sự thành công mới tìm thấy của mình. Cô chỉ xem đàn ông là nguồn tiền kể từ khi đến Khu Phố Bồ Câu, nhưng mối quan hệ bất ngờ, phi tình dục mà cô chia sẻ với anh đã cho phép cô buông lỏng cảnh giác và thư giãn hơn—và cô biết điều đó liên quan trực tiếp đến hiệu suất công việc của mình.
Cuộc sống đang thuận buồm xuôi gió, nhưng thỉnh thoảng khuôn mặt bà ấy lại hiện lên trong tâm trí cô vào những khoảnh khắc ngẫu nhiên, và những khoảnh khắc đó chỉ trở nên thường xuyên hơn kể từ khi cô bắt đầu ăn uống với Jinya như thế này.
"Tôi lấy món này," Jinya nói với nhân viên.
"...Ồ, xin lỗi. Tôi sẽ lấy món giống anh ấy." Bị bắt gặp đang lơ đãng, Akemi bối rối và chỉ gọi món giống Jinya.
Anh dường như không nghĩ gì về điều đó, vì cô thường gọi món giống anh.
Anh nhấp một ngụm nước trong khi họ chờ đợi bữa ăn.
"Dạo này có rất nhiều nhà hàng kiểu Tây như thế này," anh nói.
"Vâng. Tôi đoán chúng đang phổ biến. Người Nhật thích những xu hướng mới, anh biết ý tôi mà?"
Cà ri, bít tết hamburger, mì spaghetti Napolitan, cơm trứng cuộn. Không món ăn nào trong số này hoàn toàn là của phương Tây, nhưng chúng chắc chắn cũng không phải của Nhật Bản. Thay vào đó, chúng là sự kết hợp độc đáo của các hương vị. Chúng xuất hiện ở khắp mọi nơi sau chiến tranh và là những thứ mà người dân thường có thể thỉnh thoảng chi tiêu xa xỉ. Đến thời điểm này, người Nhật không còn xa lạ với những loại thực phẩm mới này.
"Thực ra, lịch sử của ẩm thực phương Tây ở Nhật Bản đã có từ rất lâu rồi," Jinya nói. "Cà ri đã có từ thời Meiji."
"Không đời nào? Xa đến thế á? Tôi cứ tưởng nó là một thứ mới."
"Cảm giác vậy là vì ngày xưa cô không thấy nó xuất hiện nhiều, và cũng khó để tự làm cà ri ở nhà. Nó không thực sự phổ biến cho đến khi cà ri ăn liền ra đời."
"Thú vị thật. Anh biết rất nhiều thứ linh tinh nhỉ?"
Họ tiếp tục trò chuyện về những điều không quan trọng cho đến khi thức ăn của họ được mang ra, do một nhân viên bưng đến.
"Đây là đơn hàng của quý khách: hai suất ăn mencoro."
Một mùi thơm từ đồ chiên tỏa ra, kích thích vị giác của họ. Bữa ăn đi kèm với cơm trắng, súp miso, và một ít rau củ muối. Món chính là thịt băm chiên xù với bắp cải thái sợi, cũng như một đĩa croquette đáng sợ của Akemi.
"Hả...?"
"Ăn thôi nào," anh nói. "Ồ, nghĩ lại thì, chẳng phải cô đã nói là cô không thích croquette sao?"
Anh thậm chí không cố gắng che giấu ý định của mình. Rõ ràng với cô rằng đây chính là mục tiêu của anh khi đi đến tất cả những nhà hàng này từ trước đến nay.
Nhưng cô không đề cập đến điều đó, thay vào đó cô cứng đờ người. Vẻ mặt cô nhăn lại với những ký ức mà cô không muốn nhớ lại.
"Vâng... tôi ghét croquette."
"Hay là đổi chúng lấy thứ khác nhé?"
"Không, không sao đâu..."
Cô không muốn quá khăng khăng khi anh là người đãi cô, nên cô ngập ngừng đưa đũa ra gắp một miếng croquette, cắt một miếng vừa ăn, và ăn thử.
"Trước đây tôi không thể ăn chúng chút nào, nhưng tôi không còn là trẻ con nữa. Tôi ít nhất có thể chịu đựng chúng ngay cả khi tôi không thích vị của chúng."
Cô đã nói như vậy, nhưng cô dừng lại sau một miếng và cúi đầu.
Jinya không ăn cũng không nói một lời nào mà kiên nhẫn chờ đợi.
Akemi ít nhiều biết anh đang chờ nghe điều gì.
"Tôi đã ghét croquette từ khi còn nhỏ, vì mẹ tôi luôn mua chúng."
Như thể cố gắng thoát khỏi sự im lặng khó xử, cô tiếp tục, giọng cô chỉ còn là một tiếng thì thầm yếu ớt. "Bà không bao giờ cãi lại bà nội tôi, ngay cả khi bà phàn nàn về kỹ năng làm vợ của bà hay về việc bà là một người bình dân. Bà để bà nội tôi chà đạp lên mình và tiếp tục đóng vai một người vợ, người mẹ ngoan ngoãn, vâng lời. Tôi ghét điều đó ở bà. Bà có thể nấu ăn ngon hơn hầu hết mọi người vì điều đó, nhưng bà vẫn luôn mua những chiếc croquette làm sẵn này."
Akemi vẫn nhớ những chiếc croquette đó, được mua ở tiệm thịt địa phương và đã nguội từ lâu trước khi được đặt lên bàn. Bố và bà nội cô ăn chúng mà không một lời phàn nàn, nhưng Akemi ghét chúng. Cô luôn thấy lạ là bà nội cô chưa bao giờ nói gì về việc mẹ cô mua croquette làm sẵn, dù bà rất nghiêm khắc với mẹ cô.
"Tiệm thịt ở chỗ chúng tôi chiên chúng, nhưng lớp vỏ luôn quá dày và chúng không bao giờ ngon. Tôi nói với mẹ rằng tôi muốn ăn thứ khác, nhưng bà luôn chỉ nói 'Mẹ xin lỗi con yêu' và mua chúng với một nụ cười. Tôi ghét điều đó. Cảm giác như bà không lắng nghe tôi."
Akemi ghét những chiếc croquette và lớp vỏ quá dày của chúng, nhưng cô cũng ghét cả nụ cười mà mẹ cô nở ra khi mua chúng.
Sau khi cô rời nhà, croquette trở thành một loại biểu tượng gắn cô với mẹ và những ký ức khó chịu của tuổi trẻ. Đó là lý do tại sao cô không thể thưởng thức chúng ngay cả ở những nhà hàng như thế này.
"Nhưng dù tôi ghét chúng đến thế, tôi đã bắt đầu có thể ăn chúng vào một thời điểm nào đó."
Cô với tay gắp một miếng croquette khác. Cô không thích vị của nó, như cô đã đoán. Cô ghét lớp vỏ chiên giòn. "Tôi vẫn không thích chúng. Tôi không thích, nhưng... khi tôi ăn chúng bây giờ, dù chúng có vị hoàn toàn khác, tôi cảm thấy... hoài niệm."
Ngực cô thắt lại khi cô nuốt xuống.
Mẹ cô nấu ăn ngon, nhưng bà chưa bao giờ tự làm croquette. Có phải bà chỉ lười biếng không? Nếu vậy, tại sao bà nội của Akemi không bao giờ nói gì? Tại sao bố cô, về vấn đề đó, cũng không nói gì?
Tuổi thơ của Akemi đã ở rất, rất xa phía sau, và cô vẫn ghét croquette, mặc dù bây giờ cô đã có thể ăn chúng.
Vậy cảm giác hoài niệm này đến từ đâu?
"Bố mẹ cô chắc cũng đã ở độ tuổi bốn mươi rồi, phải không?" Jinya hỏi, cuối cùng cũng lên tiếng.
Câu hỏi dường như ngẫu nhiên của anh được hỏi với sự bình tĩnh tuyệt vời, điều đó khiến anh đột nhiên cảm thấy thật từng trải.
"Croquette bây giờ là một món ăn rẻ tiền, nhưng ngày xưa chúng khá đắt đỏ. Chúng là một món sang trọng chỉ được ăn trong các nhà hàng phương Tây, ngang hàng với thịt lợn cốt lết và bít tết hamburger."
"Thật sao?"
"Thật. Tôi nghĩ là vào khoảng đầu thời Showa thì chúng trở thành một món ăn kèm phổ biến. Thậm chí còn có một cửa hàng nổi tiếng có khách hàng xếp hàng dài ngoài cửa để mua croquette của họ. Tôi và Kimiko, một người quen của tôi, muốn thử nó, nên chúng tôi cũng đã từng xếp hàng một lần. Tôi chắc rằng bố mẹ cô nhớ thời đại đó, mặc dù tôi chưa bao giờ gặp họ," Jinya nói thêm với một nụ cười.
"Đối với cô nó có thể là một món ăn kèm nhạt nhẽo, nhưng bố mẹ cô có lẽ nghĩ về nó như một món ăn hoài niệm. Ai biết được, có thể họ thậm chí đã từng cùng nhau đứng xếp hàng vì nó từ rất lâu rồi."
"...Anh nghĩ vậy sao?"
"Tôi không biết. Một lần nữa, tôi không biết bố mẹ cô; tôi chỉ đang nói về những giả thuyết ở đây thôi. Nhưng cũng như cô có câu chuyện của riêng mình, mẹ cô cũng có một câu chuyện. Có thể có điều gì đó ẩn sau thái độ mà cô ghét ở bà. Một điều gì đó cô không thể thấy khi còn trẻ."
Có một giới hạn cho những gì một người có thể biết. Dù một người có khôn ngoan hay uyên bác đến đâu, họ cũng chỉ có thể nhìn thấy thế giới mà họ nhìn thấy. Có lẽ có điều gì đó hơn thế nữa trong cách mẹ của Akemi luôn cố gắng đóng vai một người vợ, người mẹ tốt. Có lẽ có điều gì đó hơn thế nữa trong những chiếc croquette mà họ luôn ăn. Ai có thể nói được chứ?
"Tất nhiên, có thể tôi sai và bà ấy chỉ mua croquette làm sẵn để tiết kiệm thời gian," anh nói.
"Cái quái gì vậy?" Akemi có chút bực bội trước kết luận không dứt khoát của anh.
Sau đó, anh bắt đầu ăn, rưới đẫm nước sốt lên những chiếc croquette của mình và nhồi đầy má với nó và cơm. Mặc dù vẻ mặt của anh vẫn phẳng lặng như mọi khi, anh dường như đang rất tận hưởng.
"Pfft, ha ha. Anh không dùng hơi nhiều sốt sao?" cô nói.
"Cô nghĩ vậy à? Con trai của người quen mà tôi đã đề cập nói rằng croquette ăn như thế này ngon hơn. Cậu ấy quả quyết rằng nó đặc biệt hợp với cơm theo cách này."
"Cái gì chứ? Thật là ngớ ngẩn."
"Đừng nói vậy. Đối với cô nó có thể ngớ ngẩn, nhưng đối với tôi nó là một ký ức hoài niệm."
Cô nhìn cách anh ăn hết những chiếc croquette giờ đã mềm nhũn và tự nghĩ: Ồ, ra là vậy.
Ngay cả một thứ dường như tầm thường như thế này cũng có một điều gì đó thân thương đằng sau nó.
Nhưng cô thậm chí còn chưa cố gắng hiểu điều đó có thể là gì đối với mẹ mình trước khi cô bỏ nhà ra đi.
Akemi thở ra một hơi và lẩm bẩm. "Một ký ức hoài niệm, hử... Có lẽ mẹ tôi cũng có những ký ức của riêng mình từ trước khi bà trở thành mẹ của tôi."
Jinya không ngừng ăn và trả lời như thể anh chỉ đang nói chuyện phiếm.
"Tôi chắc chắn là có. Những ký ức về sự lo lắng khi bà còn trẻ, những ký ức về hạnh phúc trong những ngày quá đỗi bình thường, và cả những ký ức về việc yêu, tôi chắc chắn vậy. Hầu hết các bà mẹ đều từng là những cô gái bình thường, và việc trở thành cha mẹ không thay đổi sự thật đó."
"Tôi chưa bao giờ nghĩ đến điều đó khi còn trẻ. Đó là lý do tại sao tôi chỉ có thể đổ lỗi cho bà vì cách bà đã sống. Tôi thậm chí còn bỏ nhà đi để trở thành một cô gái bán hoa. A... Tôi thật là một đứa con gái tồi tệ."
Sự thật là, Akemi biết mẹ cô chỉ tức giận với cô vì muốn trở thành một cô gái bán hoa là vì bà lo lắng. Nhưng vì muốn nổi loạn chống lại mẹ, cô đã bỏ đi và trở thành một người như vậy. Nếu lúc đó cô chỉ dừng lại và lắng nghe mẹ một chút, có lẽ cô đã không bao giờ đến Khu Phố Bồ Câu.
"Tôi không đồng ý," Jinya nói. "Cô đã ăn được chiếc croquette mà cô nói cô ghét, phải không? Trẻ con ghét một số loại rau nào đó rồi một ngày lớn lên và phát hiện ra chúng có thể ăn được chúng. Một số thậm chí còn bắt đầu thích vị cay nồng của những thứ như wasabi và gừng. Khẩu vị thay đổi khi một người trưởng thành, nhưng không phải tất cả sự thay đổi đều phải đột ngột. Cần có thời gian để chấp nhận những thứ mình ghét."
Trẻ con trở nên bớt kén ăn theo thời gian. Tương tự, một ngày nào đó có thể sẽ đến khi một người tìm thấy thứ gì đó quý giá đã bị bỏ qua, và quá khứ không thể chịu đựng được trở nên có thể chịu đựng được.
"Cô chỉ cần thêm một chút thời gian để ăn croquette và đối mặt với điều cô đã bỏ qua trong quá khứ của mình. Tôi chắc chắn rằng, một ngày nào đó, cô cũng sẽ nhìn lại tất cả những điều này như một ký ức dễ chịu."
Thời gian của cô ở nơi này là cần thiết, và vì vậy cô không cần phải ghét bản thân vì những gì cô đã trở thành.
Akemi cúi đầu sau khi nghe những lời an ủi bình thường của Jinya.
Anh tiếp tục ăn như không có chuyện gì xảy ra, nên cô cũng làm theo và dè dặt gắp thêm một miếng nữa.
"Sao? Thế nào?" anh hỏi, có chút ác ý.
Đây chỉ là những lời nói vu vơ trong một bữa ăn. Không có gì trong số này sẽ thay đổi bất cứ điều gì. Cô vẫn ghét croquette. Cô vẫn đã làm tổn thương mẹ mình. Cô vẫn trở thành một cô gái bán hoa.
Cô không biết liệu mình có thể chấp nhận mẹ mình hay không ngay cả khi cô đối mặt với quá khứ của mình—cô thậm chí còn không biết liệu gia đình có chấp nhận cô hay không.
Dẫu vậy, cô cảm thấy những luyến tiếc còn vương vấn trong lòng dường như đã vơi đi đôi chút.
"Dở tệ," cô trả lời, một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt.
Jinya thở phào nhẹ nhõm; anh đã hy vọng chính xác phản ứng đó.
(~*~)
Ngày hôm sau, Jinya lại đến Quán Sữa Sakuraba và thấy người quản lý đang ở quầy lau ly như thường lệ.
"Rất vui được gặp lại anh." Người quản lý chào Jinya bằng lời chào thân thiện thường lệ của mình.
Có thể thấy Hotaru ở gần đó. Jinya hỏi cô, "Xin lỗi, Akemi có ở đây không?"
Mặc dù anh gần như ngày nào cũng đi ăn với Akemi, Hotaru trả lời với sự bối rối. "Xin lỗi?"
Sự bối rối trên khuôn mặt cô nói lên ngàn lời: Không có người phụ nữ nào như vậy làm việc ở đây. Hotaru không có ký ức gì về Akemi.
Jinya đã phần nào đoán trước được điều này. Khi những luyến tiếc còn vương vấn của cô đã tan biến, Akemi không thể ở lại Khu Phố Bồ Câu. Cú hích nhỏ mà anh đã cho cô là đủ.
"Nếu anh đang tìm Akemi-chan, cô ấy đã đi rồi," người quản lý nói.
Jinya lúc đầu ngạc nhiên, nhưng anh nghĩ điều đó cũng hợp lý. Dù sao thì đây cũng là quán của ông. Nếu có ai nhớ những người làm việc ở đây, thì đó chính là ông.
"Tôi hiểu rồi. Ông nhớ."
"Tất nhiên. Tôi đã hứa sẽ đối xử tốt với cả khách hàng và các cô gái của mình cho đến cuối cùng."
Với một cái nhún vai nhỏ, người quản lý buồn bã nói thêm: "Dù vậy, tôi không thể nhớ lại khuôn mặt của cô ấy nữa."
Khu Phố Bồ Câu là một nơi lẽ ra không nên tồn tại. Dù có chuyện gì xảy ra ở đó, tất cả rồi cũng sẽ chỉ là một giấc mơ.
Giống như người quản lý, Jinya cũng vẫn nhớ Akemi. Nhưng khi đến lúc nơi này phải kết thúc, ký ức của anh về giấc mơ này chắc chắn sẽ phai nhạt cùng với nó.
"Không biết cô ấy đã đi đâu," người quản lý trầm ngâm.
"Tôi cho là về với gia đình của cô ấy."
"Gia đình của cô ấy?"
Jinya gật đầu. Anh không thể biết chắc, nhưng anh muốn điều đó là sự thật.
Anh nghĩ về người phụ nữ trẻ mà anh tình cờ gặp ở Khu Phố Bồ Câu không thể tồn tại này.
Ngay cả khi tất cả rồi sẽ chỉ là một giấc mơ, anh muốn cầu nguyện cho hạnh phúc của cô.
"Chúng ta cùng uống một ly nhé?" Jinya đề nghị. "Tôi đang có chút phấn chấn hiếm hoi."
"Ồ, tôi khá thích ý tưởng đó. Chúng ta hãy nâng ly nhé?"
Trong tay cả hai là một ly whiskey màu hổ phách. Không cần phải nói lời chúc mừng này dành cho ai. Nói thẳng ra sẽ làm mất đi một nửa niềm vui và cũng thật xấu hổ.
Nhưng họ chắc chắn có cùng một người trong tâm trí khi họ cụng ly với nhau.
"Chúc mừng."
Anh tự hỏi liệu mình có bao giờ tình cờ gặp lại cô ấy không.
Nếu có, và nếu anh vẫn còn nhớ cô, anh muốn tinh nghịch một chút và hỏi cô một câu hỏi hơi ác ý: "Món ăn yêu thích của cô là gì?"
Sẽ thật tuyệt nếu cô trả lời là croquette.
Với những suy nghĩ đó trong đầu, anh nhấp một ngụm từ ly của mình.
Ly whiskey hôm đó có vị ngon hơn hẳn mọi khi.
(~*~)
Tháng Tám, năm 2009.
"Ừm, đó là một món gọi là yakisoba sốt cà chua." Thứ mà Miyaka nhớ lại khi họ nói về những món ăn yêu thích là món yakisoba sốt cà chua cô đã ăn hồi cấp hai.
Jinya làm một vẻ mặt cho thấy cậu không hiểu, nên cô tiếp tục: "Đó là hồi tớ còn học cấp hai. Tớ nghĩ đó là một ngày Chủ nhật. Kaoru và tớ đang cùng nhau học bài kiểm tra. Trưa đến, nhưng chúng tớ quá lười để đi đâu đó, nên chúng tớ lấy một ít mì gói từ tủ lạnh và xào chúng lên để làm yakisoba."
Họ đã thêm bắp cải, chả cá, thịt lợn và trứng. Đến đó thì cũng bình thường, nhưng khi đến lúc thêm gia vị, họ nhận ra mình đã hết sốt. Họ đã lục tung nhà bếp hết sức có thể nhưng không tìm thấy gì.
"Đó là lúc chúng tớ nảy ra ý tưởng dùng sốt cà chua. Chúng tớ nghĩ rằng mì spaghetti sốt cà chua là một món ăn có thật, nên yakisoba sốt cà chua chắc cũng không tệ hơn là bao."
"Thú vị thật. Nó thế nào?"
"Nó thật không thể tin được. Chúng tớ gọi nhau là thiên tài và ăn sạch đĩa của mình."
Cô vẫn còn nhớ sự phấn khích mà cô cảm thấy lúc đó. Đó chỉ là một bữa trưa bình thường, nhưng ký ức về nó vẫn còn sống động trong tâm trí cô.
"Đó vẫn là thứ ngon nhất mà tớ từng ăn. Thỉnh thoảng tớ vẫn cố làm lại, nhưng tớ không thể làm cho nó có vị ngon như hồi đó được."
Nhận ra mình đang nói nhiều hơn bình thường, cô đỏ mặt.
Cô cười gượng và cố gắng lảng đi, có lẽ vì các bạn cùng lớp đã gọi món yakisoba sốt cà chua của cô là kỳ quặc trước đây. Cô nhìn cậu, sợ hãi trước cách cậu có thể phản ứng.
"A ha ha, xin lỗi. Hơi kỳ quặc phải không?"
"Kỳ quặc? Không hề."
"Thật sao? Ý tớ là, mọi người thường nói nó nghe có vẻ kinh khủng và các thứ."
Mặc dù đó là thứ cô thích, cô không nghĩ hầu hết mọi người sẽ thích nó.
Jinya mỉm cười và nhìn xa xăm. "Cả cha ruột và cha nuôi của tớ thỉnh thoảng đều nướng isobe mochi."
"Hả?"
"Tớ vẫn còn nhớ cảm giác ở quanh bếp nướng, háo hức chờ đợi cùng cả gia đình. Nhưng thức ăn ngày đó không giữ được lâu như bây giờ, và những chiếc mochi chúng tớ nướng đều cứng và dai. Thành thật mà nói, nó không phải là một món ăn ngon lắm."
Cậu khẽ thở dài, nói với sự dịu dàng. "Nhưng nó có vị tuyệt vời. Tớ vẫn còn nhớ ngày hôm đó ba đứa trẻ chúng tớ cùng nhau ăn mochi, cười toe toét. Nhưng, cậu biết đấy, những chiếc isobe mochi mà Chitose làm cho tớ có lẽ còn ngon hơn."
Miyaka không thể nhìn thấy những gì Jinya nhớ lại vào lúc đó, nhưng cô hiểu được những cảm xúc mà cậu cảm nhận.
"Chắc hẳn nó cũng giống như vậy. Ngay cả khi nó không thực sự tuyệt vời đến thế, chúng ta vẫn nhớ những hương vị chạm đến trái tim mình."
Và đối với Miyaka, đó là món yakisoba sốt cà chua mà cô đã ăn vào ngày hôm đó.
Cô cảm thấy một nụ cười nở trên môi. Cô rất vui vì cậu đã hiểu được bữa ăn tầm thường đó, thứ xuất hiện vì những lý do ngớ ngẩn, lại là một điều thân thương đối với cô.
"Tớ hiểu rồi... Ừm, cảm ơn cậu," cô nói.
"Không có gì. Tớ nghĩ chúng ta đã nghỉ đủ rồi. Chúng ta dọn dẹp nốt nhé?"
"Được rồi. Cậu có muốn đi ăn gì đó khi chúng ta xong việc không?"
Ăn xong những que kem vị soda, cả hai đứng dậy. Vẫn còn một ít rác nữa cần dọn, và bữa ăn của họ chắc chắn sẽ ngon hơn nhiều sau khi họ xong việc và đổ mồ hôi.
"Nghe hay đấy."
"Vậy quyết định nhé. Lần này cậu có thể chọn món chúng ta ăn."
"Thật sao? Nếu vậy thì..." Jinya suy nghĩ một chút và nhanh chóng nghĩ ra một thứ, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Thời gian không chờ đợi một ai. Mặc dù anh đã có được nhiều thứ, anh cũng đã mất đi rất nhiều trong quá trình đó.
Đó là một sự thật đáng buồn mà anh bất lực trước nó.
"Hôm nay tớ đang có hứng ăn croquette."
Nhưng có lẽ anh sẽ không bao giờ quên những hương vị đã chạm đến trái tim mình cho đến hết cuộc đời.
