Sword of the Demon Hunter: Kijin Gentosho

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

146 3120

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

28 354

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

17 36

Hội nghị Thanh lọc Tình yêu

(Đang ra)

Hội nghị Thanh lọc Tình yêu

Y Nguy Giải

Tác phẩm còn có tên gọi khác: 《Cuộc chiến Chén Thánh tại Lân Môn, nhưng tôi lại là cái Chén》

268 201

Kho Báu Của Nanana

(Đang ra)

Kho Báu Của Nanana

Ootorino Kazuma

Juugo cùng các thành viên của Câu lạc bộ Mạo hiểm đã dấn thân vào cuộc chiến săn tìm kho báu trên đảo nhằm thu thập "Bộ sưu tập Nanana", những món bảo vật ẩn chứa sức mạnh bí ẩn.

84 160

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

398 16717

Quyển 11: The Taisho Arc - Tâm Sự Loài Hoa (1)

PHẦN BỐN: NANAO, CON GÁI CỦA MAGATSUME

Hotaru vừa cảm kích chàng trai trẻ, vừa thấy có phần áy náy vì anh đã làm quá nhiều cho cô. Anh không chỉ giúp hóa giải rạn nứt giữa cô và người bạn trai cũ, mà còn chi ra một khoản tiền không nhỏ. Dù anh làm tất cả những điều đó một cách tự nguyện, cô vẫn không mặt dày đến mức dửng dưng không đáp lại.

Đó là lý do cô nằng nặc đòi ít nhất cũng phải bầu bạn với anh cho xứng với số tiền bỏ ra. Hiểu rằng nếu không làm vậy cô sẽ cảm thấy mắc nợ, anh đã chấp nhận lời đề nghị của cô. Có lẽ còn có những cảm xúc khác len lỏi vào, nhưng cả hai đều không thể gọi tên chúng là gì.

“Tôi đã ngỡ rằng da của cô sẽ lạnh lắm,” chàng trai trẻ nói, đoạn uống cạn ly nước để trên bàn phụ cho đỡ khát.

Họ đang ở trên tầng hai của Quán Sữa Sakuraba, trong căn phòng có ban công—vừa là phòng làm việc, vừa là phòng ngủ riêng của Hotaru. Cô đã qua đêm ở đây trong vòng tay của những người đàn ông khác vì công việc của mình. Căn phòng mờ tối, chỉ được thắp sáng bằng ánh lửa leo lét của một ngọn đèn.

Thoạt đầu Hotaru không hiểu ý anh, nhưng cô nhanh chóng chắp nối được mọi chuyện. Anh ít nhiều đã biết cô là gì. Người chết làm gì có hơi ấm, nên việc cô ấm áp là một điều kỳ lạ.

“Ồ. Có lẽ lời tôi nói hơi bất lịch sự?” anh nói thêm.

“Không, tôi không phiền đâu. Anh thấy tôi ấm áp, phải không?” cô trầm ngâm.

“Đúng vậy.”

“Ừm. Tốt quá.” Với tấm ga trải giường quấn quanh người, cô mỉm cười. Cô biết anh không có ý xúc phạm. Một người đàn ông có tâm địa xấu xa ngay từ đầu đã chẳng dính dáng gì đến một người phụ nữ kỳ lạ như cô. Anh chỉ đơn thuần đưa ra một lời nhận xét thoáng qua và tin rằng cô sẽ không suy diễn gì thêm.

Dẫu vậy, niềm tin của anh chủ yếu là dành cho Hotaru trên phương diện một người bán hoa. Việc điều đó làm cô bận lòng đã chứng tỏ trái tim cô đang có phần thay đổi.

“Tôi cũng thấy anh ấm áp,” cô thì thầm, cúi đầu thở dài khe khẽ. Anh ấm áp, không giống những khách hàng khác của cô, không phải vì anh có gì đặc biệt khác biệt mà vì chính cô đã thay đổi. Những luyến tiếc vương vấn trong tim đã phai nhạt, và giờ đây, cô có thể cho phép bản thân tự do đắm chìm trong hơi ấm của người khác.

Cô nói, “Hơi ấm nào anh cảm nhận được nơi tôi hẳn là của chính anh mà thôi.”

Chàng trai trẻ mỉm cười nhạt. Cô đã trò chuyện thân mật hơn với anh, bỏ đi những lối nói trang trọng cứng nhắc như một cách thể hiện tình cảm. Cô xét cho cùng cũng chỉ là một người bầu bạn được mua bằng tiền. Dù có tô vẽ thế nào đi nữa, những lời đường mật của cô rồi cũng sẽ kết thúc như một giấc mơ thoáng qua; tình cảm của cô sẽ tan biến khi đêm tàn nhường chỗ cho ngày. Nhưng điều đó chẳng có gì sai cả. Có những thứ đẹp đẽ chính vì chúng chỉ là phù du.

“Tôi rất hân hạnh.” Chàng trai trẻ, dù biết rõ tình yêu của cô không phải là thật, vẫn cho phép mình sa vào lưới tình. Cả hai không dành cho nhau tình cảm đặc biệt nào, nhưng trong những khoảnh khắc ngắn ngủi này, họ đang yêu.

“Tôi nghĩ mình sẽ rời đi tại đây.” Anh bắt đầu mặc lại quần áo.

Mặt trời vẫn chưa mọc, và bầu trời vẫn mang màu chạng vạng. Anh có thể ngủ lại cho đến sáng nếu muốn, nhưng anh không hề tỏ ra mệt mỏi dù vừa mới thức dậy và chuẩn bị rời đi.

“Sớm vậy sao?”

“Ừm. Dù sao cũng cảm ơn vì đêm nay. Tôi đã rất vui.” Anh mỉm cười, và cô có thể nhận ra đó là nụ cười chân thành.

Cô miễn cưỡng phải chia tay anh, nhưng níu kéo anh ở lại sẽ là một hành động thiếu tinh tế. Cô cũng nhanh chóng mặc lại bộ đồ Tây của mình, rồi khoác tay anh và dẫn anh xuống lại lối vào. Sau khi cô buông tay anh ra, họ lại trở về làm người xa lạ.

“Cảm ơn quý khách đã chiếu cố,” cô nói khi tiễn anh.

Nhưng sau vài bước, anh dừng lại.

“Có chuyện gì sao?” cô hỏi. Cô không biết gì về quá khứ của anh nhưng có thể thấy anh đã căng thẳng như thế nào.

“Chỉ là nhớ lại một chút chuyện cũ thôi.” Không giải thích gì thêm, anh rời đi.

(~*~)

Jinya thoáng dừng bước vì mải nghĩ về ngôi nhà xưa của mình. Cuộc tình một đêm đã khơi lại ký ức về một người thương trong quá khứ. Ký ức về tình yêu xa xăm này rất quý giá đối với anh, nhưng nó không phải là một luyến tiếc còn vương vấn trong lòng. Anh có thể tự hào nói rằng mình đã nói lời từ biệt với Shirayuki, và vì vậy, lý do anh lang thang đến Khu Phố Bồ Câu hẳn phải nằm ở một nơi nào khác.

“Mình không thể cứ chôn chân một chỗ mãi được…” Anh trút ra một hơi dài, cố gắng trấn an trái tim đang xao động.

Không thể nào tất cả chỉ là sự trùng hợp. Con gái của kẻ thù không đội trời chung với anh chắc hẳn cũng ở đây vì cùng một mục đích.

Những con phố của khu đèn đỏ đã trở nên yên ắng, sức sống độc đáo của chúng không còn thấy đâu nữa. Số lượng phụ nữ tìm cách mời khách vào quán và cả số lượng đàn ông lang thang cũng ít hơn trước rõ rệt. Nhìn đâu Jinya cũng thấy những nhà thổ đã tắt đèn. Khu phố hào nhoáng này cảm thấy trống rỗng khi không có con người.

Khu Phố Bồ Câu đang dần trở nên hoang vắng, tương tự như những gì đã xảy ra khi Đạo luật Phòng chống Mại dâm được thi hành. Không khí của khu phố đang chết dần này ngày càng trở nên tù đọng, giống như không khí trong một tòa nhà bỏ hoang. Nơi này cuối cùng sẽ đi đến hồi kết nếu cứ bị bỏ mặc.

Chỉ cần thời gian là đủ để những luyến tiếc còn vương vấn bị ký ức chôn vùi; những tiếc nuối sẽ phai nhạt một cách tự nhiên khi người ta sống hết những tháng ngày của mình. Nhưng có một điều anh cần phải làm trước khi thời điểm đó đến.

Jinya đến Ichikawa vào đầu buổi tối, thời điểm trước khi hầu hết khách hàng lui tới. Những người phụ nữ ở đây giờ đã quen mặt anh và ngay lập tức dẫn anh vào trong để gặp người anh muốn tìm.

“Ồ, cậu đến rồi à.” Chờ anh ở phía cuối phòng là một người phụ nữ uể oải mặc đồ Tây—Nanao, con gái của Magatsume. “Ngồi đi. Tôi cũng vừa nghĩ đã đến lúc cậu xuất hiện rồi.”

Anh ngồi xuống theo yêu cầu của cô, điều này khiến cô khúc khích cười. Trong giọng nói của cô có sự trêu chọc, và cả sự mệt mỏi và cam chịu nữa, nhưng tất cả đều tan biến trong phút chốc. Cô nhìn Jinya một cách đánh giá, tự gật đầu, rồi sửa lại tư thế ngồi.

“Thế hôm nay cậu đến đây có việc gì? Hay là cuối cùng cậu cũng đổi ý muốn mua dịch vụ của tôi rồi?” cô hỏi.

“Bớt đùa đi. Cô biết tôi ở đây vì lý do gì mà. Đó là điều cô theo đuổi suốt thời gian qua.”

“Chà, thô lỗ thật. Cậu nói cứ như tôi đang âm mưu gì đó, dù chúng ta đang theo đuổi cùng một thứ.”

“Hừm. Tôi cho là cô nói đúng.”

Cả hai khóa chặt ánh mắt vào nhau. Không có sự thù địch hay đam mê nào trong ánh nhìn của họ. Chúng quá căng thẳng để có thể gọi là hòa bình. Jinya cố gắng hành động như bình thường, nhưng sự cứng nhắc vẫn còn đó. Tuy nhiên, anh không cảm thấy khó chịu, có lẽ vì mục tiêu của anh giờ đã rõ ràng.

“Mọi người đều đang bắt đầu bước tiếp,” anh nói. “Đã đến lúc tôi cũng phải làm vậy.”

“Và tôi cũng vậy. Sớm muộn gì chúng ta cũng phải làm điều này, nếu không nó sẽ chẳng bao giờ kết thúc, phải không?”

Công việc mà Nanao giao cho anh là giải quyết bí ẩn của Khu Phố Bồ Câu vốn không nên tồn tại. Cô biết nơi này hoạt động như thế nào nhưng không hề tự mình làm bất cứ điều gì. Có lẽ cô không quan tâm điều gì sẽ xảy ra với nơi này. Cô là con gái của Magatsume, một phần bị ruồng bỏ của chính Suzune. Dù tốt hay xấu, điều đó có nghĩa là động cơ của cô hẳn phải không liên quan đến ai khác ngoài chính Jinya.

Điều tương tự cũng đúng với Jinya—động cơ anh đến Khu Phố Bồ Câu nằm ở cô. Luyến tiếc của họ có liên quan đến nhau.

“Tôi đã nuốt chửng người phụ nữ tên Nanao và bước vào nơi này. Tôi không có mục tiêu cụ thể nào; đó chỉ là một sự trùng hợp đơn thuần. Tôi bị mẹ bỏ rơi và tình cờ trôi dạt đến đây. Nhưng dù cuộc sống ở đây khá tốt, xét cho cùng, tôi vẫn là con gái của mẹ tôi.”

Cô nhìn thẳng vào mắt Jinya, không một lần quay đi. Cô biết rằng nếu cô lùi bước ở đây, cô sẽ phải hối hận.

“Luyến tiếc của tôi chính là cậu. Đến giờ thì tôi chẳng quan tâm đến việc làm gì cho mẹ mình nữa, nhưng tôi vẫn là một mảnh vỡ của bà ấy. Một mảnh vỡ của Suzune đã từng yêu cậu từ rất lâu về trước.”

Anh nhớ lại hành trình trăm năm của mình cho đến nay, một hành trình vừa ngắn lại vừa dài. Anh đã tìm thấy nhiều thứ quý giá trên đường đi, nhưng lòng căm thù của anh vẫn là người bạn đồng hành không đổi trong suốt thời gian đó.

“Tôi cũng vậy. Sớm muộn gì tôi cũng phải đối mặt với cảm xúc của mình đối với tất cả các cô,” anh nói.

Giọng anh yếu ớt một cách lạ thường. Anh thực sự có ý như vậy khi nói những lời tàn nhẫn với Magatsume sau khi mất Nomari. Anh đã trở nên căm ghét bà, không phải vì anh phải làm thế với tư cách là một con quỷ, mà bằng cả trái tim mình. Anh đã trì hoãn việc quyết định phải làm gì với bà, tin rằng một ngày nào đó anh có thể tìm thấy trong mình sự tha thứ, và đó là kết quả của việc đó.

“Tôi khinh miệt bà ta. Tôi vẫn yêu quý bà ấy và tôi đã sống cả trăm năm, nhưng tôi không thể từ bỏ lòng căm hận trong tim mình. Bà ấy cũng không còn là Suzune mà tôi biết nữa, mà giờ là Magatsume. Hai chúng tôi từ lâu đã vượt qua điểm không thể quay đầu.”

Luyến tiếc của Jinya là một phần trái tim anh đã đủ ngây thơ để vẫn nghĩ rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn. Anh tin rằng cuối cùng anh có thể tìm thấy trong mình sự tha thứ cho bà và bà cũng có thể thay đổi suy nghĩ. Anh đã trì hoãn việc quyết định mình sẽ làm gì, không thể từ bỏ một kết thúc có hậu.

Nhưng Suzune đã trở thành Magatsume, và lòng căm thù của anh dành cho bà vẫn còn đó. Số phận đã được báo trước cho hai anh em dường như là không thể tránh khỏi vào thời điểm này.

“Đó là lý do tôi cần đối mặt với bà ấy và những cảm xúc bà ấy từng dành cho tôi.”

Kadono Jinya cần phải xác định câu trả lời của mình: Vào cuối cuộc hành trình, anh sẽ chọn điều gì? Ngày để định hình vững chắc cho trái tim đang dao động của anh đã đến.

“Nói cách khác, cậu muốn hiểu chúng tôi, những mảnh vỡ bị ruồng bỏ trong trái tim của mẹ chúng tôi, trước khi cậu quyết định giết hay tha cho bà ấy? Cậu đúng là một người đàn ông khá ngốc nghếch. Giết bà ấy sẽ dễ dàng hơn rất nhiều nếu cậu biết càng ít.”

Cô đã đúng. Tuy nhiên, anh không muốn đi con đường dễ dàng.

“Nếu tôi giết bà ấy, đó là khi đã thấu tỏ mọi cảm xúc của bà. Nếu tôi chấp nhận bà ấy, đó là khi đã chấp nhận cả lòng căm hận của mình. Đó mới chính là ý nghĩa của việc đối mặt.”

“Cậu đúng là một người đàn ông mệt mỏi.”

“Xin lỗi. Bản tính của tôi là vậy.”

Cô thở dài ngao ngán, nhưng trên nét mặt cô có chút vui vẻ. Ít nhất, Jinya là một người đàn ông sẽ không giết mẹ cô mà không suy nghĩ. Biết được điều đó khiến cô bớt căng thẳng hơn. “Cậu chắc chắn sẽ kết thúc bằng một trận chiến sinh tử, nhưng dù sao cậu vẫn muốn hiểu bà ấy. Tôi hiểu đúng không?”

“Tôi cho là gần như vậy.”

“Tôi hiểu rồi. Mục tiêu của riêng tôi là đối mặt với cậu, hay nói một cách đơn giản hơn, tôi muốn làm cho cậu hiểu một phần nhỏ cảm xúc của mẹ tôi. Tôi thật là một cô gái may mắn khi cả hai chúng ta đều cùng chung chí hướng.”

Theo một nghĩa nào đó, họ đã cùng chung chí hướng kể từ cuộc gặp gỡ đầu tiên. Dù biết Khu Phố Bồ Câu sẽ tự đi đến hồi kết, cô vẫn yêu cầu anh giải quyết bí ẩn của nó để mọi chuyện kết thúc theo ý của cả hai. Anh đồng ý với yêu cầu của cô để cho thấy anh chấp nhận điều đó. Họ không nói ra trực tiếp, nhưng cả hai đều đã hy vọng được đối mặt với nhau như thế này.

“Vậy thì, sao chúng ta không đi thẳng vào vấn đề nhỉ… là điều tôi muốn nói. Nhưng một người chuyên nghiệp thì cái gì cũng có giá của nó, kể cả chỉ là nói chuyện,” cô nói.

Jinya cau mày có phần thất vọng. Anh đã nghĩ họ đang theo đuổi cùng một thứ, vậy tại sao cô lại chần chừ ở đây?

“Thế này thì sao?” cô nói. “Hãy mang quà đến cho tôi. Với mỗi món quà làm tôi hài lòng, tôi sẽ cho cậu biết một điều cậu muốn biết.”

“…Quà?”

“Đúng vậy, phụ nữ yêu quà lắm. Cậu không phiền chứ?”

“Đây là gì? Phiên bản ‘Năm Yêu cầu Bất khả thi’ của cô à?”

“Ha ha ha, tôi đâu phải công chúa. Cứ coi như đây là đứa cháu gái dễ thương của cậu đang nhờ cậu chơi cùng thôi.”

Anh không khỏi cảm thấy khó chịu. Cả hai đều muốn cùng một thứ, vậy tại sao cô lại làm khó anh như vậy? Nhưng cô không hề nao núng trước ánh mắt lạnh lùng của anh; thay vào đó, cô phá lên cười. Cô dường như đang coi tất cả chuyện này như một trò đùa, nhưng cô cũng là một con quỷ. Cô sẽ không đề nghị một điều như vậy rồi lại dễ dàng nuốt lời, nên anh thấy không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chơi cùng.

“Được thôi.”

“Ồ? Dễ dàng hơn tôi tưởng. Tôi cho là cậu quá cứng đầu để có thể dọa giết tôi.”

Việc cô gọi anh là cứng đầu, chứ không phải ngây thơ, đã chứng tỏ cô đang đánh giá anh một cách chính xác. Anh đã giết nhiều người cho đến nay và không hề do dự khi giết người khác, nhưng anh không có ý định giết cô ở đây. Anh đã chọn đối mặt với cô và những cảm xúc của Suzune mà cô mang trong mình, và anh sẽ không rút lại quyết định đó.

“Tôi đã nói rồi, phải không? Tôi định đối mặt với tất cả các cô. Hơn nữa, tôi không nghĩ cô là loại phụ nữ hay gây rối vô cớ.”

“Ha ha, tôi rất hân hạnh. Dĩ nhiên là cậu nói đúng.”

Như vậy là đủ với anh.

“Tôi sẽ quay lại sau.” Anh đứng dậy và định rời đi, cảm nhận được ánh mắt của cô dõi theo khi anh đi.

Anh không một lần ngoảnh lại.

Cuộc trò chuyện của họ đã kéo dài khá lâu. Khi anh bước ra khỏi nhà thổ, bầu trời đã chuyển sang màu chàm. Anh đã thực hiện bước đầu tiên, nhưng anh không hề vui mừng. Nanao đã nói rằng cô sẽ nói chuyện nếu nhận được những món quà làm cô hài lòng. Nói cách khác, cô sẽ không hé răng nửa lời nếu quà của anh không vừa ý cô.

Trong “Nàng tiên trong ống tre”, năm người đàn ông đến cầu hôn Công chúa Kaguya, và nàng yêu cầu mỗi người phải có được một báu vật. Đó là Năm Yêu cầu Bất khả thi: chiếc bát đá khất thực của Đức Phật, một nhánh cây bằng ngọc từ vùng đất thần thoại Horai, một chiếc áo choàng làm từ da chuột lửa, viên ngọc từ cổ rồng, và chiếc vỏ sò được sinh ra từ một con én.

Chúng đều là những báu vật không thể có được, vì vậy, dĩ nhiên, không có người cầu hôn nào thành công.

So với Năm Yêu cầu Bất khả thi, yêu cầu của Nanao về việc mang cho cô thứ gì đó làm cô hài lòng là vô cùng bình thường. Anh nghi ngờ có thể có điều gì đó ẩn sau việc này, nhưng anh nghĩ rằng mình cũng nên làm theo ý cô vào thời điểm này. Tuy nhiên, anh cảm thấy có chút mệt mỏi và thở dài.