“Nhổ ra! Nhổ ra!”
“Khụ! Khụ!”
Jang Chaeyeon và Aileen đang không ngừng vỗ vào lưng tôi, còn Yu Daon thì đang liên tục ấn vào bụng của tôi.
Cảm giác như là cô ấy đang đấm hơn là ấn, nhưng dù sao thì cô ấy vẫn đang ấn vào bụng tôi.
Song Ahrin và Park Yeeun đã đi gọi y tá.
Và,
“Khư!”
Tôi thì chỉ đang thốt ra những âm thanh khó coi với viên kẹo mắc kẹt ở trong họng.
“Khư! Khụ!”
“Người ta sắp chết rồi kia! Cô không thể dùng niệm động lực để lấy ra à?”
“Rồi sau đó có thể giật cả thanh quản ra luôn đấy!”
Cái việc đó nghe có khả thi không vậy?
Jang Chaeyeon đáp lại tiếng hét vội vã của Aileen, và tôi cảm nhận được khuôn mặt của mình trở nên tái nhợt khi nghe cô ấy nói vậy.
Tất nhiên, đúng thật là mặt tôi cũng đang trở nên tái nhợt vì tôi không thể thở được đàng hoàng.
“Khụ!”
Cùng lúc khi Aileen vỗ vào lưng tôi,
Ực.
Viên kẹo đang mắc kẹt ở cổ họng của tôi bị nuốt xuống.
“Khụ khụ…!”
Tôi bắt đầu ho.
Khi tôi liên tục ho và khuỵu xuống, chỉ khi ấy thì những người khác mới bắt đầu xoa lưng tôi.
“Không sao chứ?”
“Anh còn sống nhỉ?”
“Anh Jaehun, anh thật sự không sao chứ?”
“Vừa rồi, cô không phải là đã đấm vào bụng tôi đâu nhỉ, cô Daon…?”
“Hở?”
Trước lời lẩm bẩm của tôi, Yu Daon mở to hai mắt như thể cảm thấy oan ức, và tôi liên tục ấn vào bụng mình.
Rõ ràng là Yu Daon đã đang ấn vào bụng tôi, nhưng tại sao lại có cảm giác như là mình bị đánh vậy nhỉ?
“Tuyệt, tuyệt đối không có chuyện đó đâu!”
“...”
Tôi rên rỉ và cứ thế ngồi bệt xuống đất, rồi không lâu sau đó, Song Ahrin và Park Yeeun quay trở lại với y tá.
Tất nhiên, giờ đây khi tôi đã ổn, tất cả chúng tôi đều ngồi thành vòng tròn dưới cái liếc nhìn của người y tá.
Chỉ là nếu có điều gì khác biệt thi,
“...”
“...”
“...”
“...”
“...”
“...”
Đó là tất cả những người khác ngoại trừ Yu Daon đang nhìn tôi như thể đang nhìn một quả bom.
“Trước hết—”
“Đừng có mà mở miệng. Ai mà biết được chuyện gì sẽ đột nhiên xảy ra cơ chứ”
“Cô đang bảo là tôi sẽ phun lửa ra từ miệng đấy à”
“Tôi đã nói là anh im lặng đi rồi cơ mà. Đã bảo là không biết chuyện gì có thể xảy ra rồi”
Song Ahrin vừa lắc đầu với vẻ mặt nghiêm túc vừa đáp lại lời của tôi như thể đã nghe được điều gì đó ngớ ngẩn.
“Trước hết thì anh im lặng đi”
“...”
“Nhóc”
“Vâng, vâng ạ…”
Song Ahrin trừng mắt nhìn Park Yeeun, và Park Yeeun lảng tránh ánh mắt của Song Ahrin.
“Chuyện gì vậy hả?”
“Vâng?”
“Việc nhóc vừa làm quá bất thường”
Song Ahrin khoanh tay nhìn Park Yeeun, và Aileen đang lắng nghe liền ‘À…’ một tiếng rồi nhìn Park Yeeun như thể đã nhận ra điều gì đó.
“Ra vậy”
“Em…chị đang nói chuyện gì vậy ạ…”
“Khi mà nhóc di chuyển vừa nãy”
Song Ahrin ngắt lời Park Yeeun và cất lời.
“Tình huống khi ấy quá là cố tình”
“...”
“Nhóc nghĩ việc trong khi xung quanh không có bất cứ thứ gì đủ để làm vướng chân mà lại đột nhiên vấp ngã khiến cho viên kẹo bay lên rồi rơi thẳng vào mõm…không, vào miệng của tên kia là có thể sao?”
“...”
Park Yeeun cúi đầu sâu xuống trước lời của Song Ahrin.
“Khai thật đi. Cô đến từ tổ chức—”
“Không đến mức đấy”
Và Aileen bước ra, ngăn cô ấy lại bằng giọng điềm tĩnh.
“Yeeun à”
“Vâng, vâng ạ. Chị”
“Em đã ăn kẹo rồi sao?”
Aileen mỉm cười nhìn Park Yeeun và nói bằng giọng dịu dàng.
Park Yeeun cứng đờ lại trước ánh mắt của cô ấy, và rồi con bé cũng ngay lập tức chậm rãi gật đầu.
“Em đã ăn rồi ạ”
“Ra vậy”
“Nhưng mà, em thật sự không biết nó là loại kẹo như vậy! Nó chỉ nói là cho vận may tốt thôi! Thực chất em cũng đã mua vé số sau khi ăn nhưng mà không có gì thay đổi cả…!”
“Sao trẻ vị thành niên lại mua được vé số?”
“Trưởng phòng đã mua cho em ạ”
Trưởng phòng…
“Dù sao đi nữa, thật sự đấy ạ…em không biết gì hết…và việc đó, em thật sự không thuộc tổ chức khác đâu ạ!”
“Ừm, chị không nghĩ là có lý do đó đâu”
Nói vậy, Aileen nhìn chằm chằm vào Song Ahrin, và Song Ahrin khoanh tay ngoảnh đi trước ánh mắt của cô ấy.
“Cần phải có ai đó nghi ngờ”
“Đấy không phải là lý do để nghi ngờ một đứa trẻ”
“...”
Song Ahrin không nói gì, và trong lúc đó, tôi đi đến chỗ Park Yeeun.
“Phải rồi, Yeeun à”
“Vâng…”
“Em vừa nói là không có gì thay đổi cả nhỉ?”
“Vâng…”
Park Yeeun gật đầu trước lời của tôi.
Không phải đó là viên kẹo mang đến may mắn sao?
Hay là việc cho tôi ăn cái này là điều may mắn?
Hoặc nếu không thì chỉ gọi là may mắn và tùy tiện ký sinh giống như Giấc mơ của Bươm bướm sao?
“Trước hết thì cô Ahrin, xin hãy nhanh chóng kiểm tra tinh thần của Yeeun và mau chóng đưa con bé đi chụp X-quang đi”
“Còn anh?”
“Nếu Yeeun ổn thì tôi cũng sẽ ổn thôi. Nhanh lên nào!”
Trước lời của tôi, những người khác bắt đầu đồng thời di chuyển, và sau đấy Park Yeeun cũng cúi đầu xin lỗi tôi.
“Em xin lỗi anh ạ…”
“Có gì đâu mà phải xin lỗi. Chuyện cũng hiểu được mà”
Thật lòng thì tôi cũng không có ý định nói gì với một đứa trẻ vị thành niên đâu.
Khi còn trẻ thì ai cũng có thể như vậy mà.
“Nhưng tại sao em lại không nói là mình đã ăn?”
“Việc đó…vì em sợ là sẽ bị mắng ạ”
“Lần sau đừng làm vậy mà phải nói ngay đấy. Vậy thì chúng ta mới có thể giải quyết được vấn đề chứ”
“...Vâng ạ”
Park Yeeun chậm rãi gật đầu trước lời của tôi, và tôi dỗ dành con bé trong khi chờ y tá đến.
***
“Không có vấn đề gì đâu”
Không lâu sau, người y tá đến dẫn Park Yeeun vào Phòng chụp X-quang, và sau khi đã chụp xong, y tá bình thản nói và nhìn chúng tôi.
“À, thật sao?”
“Vâng. Không thấy gì kỳ lạ bên trong cả”
“Chắc chắn là như vậy nhỉ?”
“Bệnh viện của Cục Quản thúc có lẽ đã nhìn thấy bên trong cơ thể con người nhiều nhất rồi đấy”
Người y tá trừng mắt nhìn tôi trước câu hỏi của tôi, và sau cùng, tôi chỉ có thể nghe theo lời cô ấy.
Khi tôi dẫn Park Yeeun ra ngoài, những người khác liền nhìn tôi với vẻ tò mò.
“Họ nói sao?”
“Ừm, họ nói là không có vấn đề gì cả”
“Hừm”
“Nên chắc là tôi cũng sẽ không bị gì đặc biệt đâu”
“...”
Những người khác nhìn tôi với vẻ mặt đầy lo lắng.
“Đừng lo lắng quá. Dù sao đi nữa, cô Ahrin sẽ…không bảo vệ tôi đâu, nhưng mà cô ấy sẽ chú ý đến tôi ở bên cạnh”
“Hừ, thật là. Đúng là nực cười. Tôi cũng có thể bảo vệ anh tốt mà?”
“Đúng như anh nói, cô ta sẽ không thể bảo vệ anh đâu”
Jang Chaeyeon điềm tĩnh lắc đầu, đồng tình với lời của tôi.
Thì đúng là như vậy mà.
Thật lòng thì Song Ahrin sẽ bảo vệ tôi bằng cách nào chứ.
“Nên là chúng tôi sẽ ngủ lại đây một đêm rồi đi sau”
“Nhưng không phải làm vậy sẽ bất tiện lắm sao?”
Do về cơ bản đây là phòng bệnh hai người, người nằm bên cạnh sẽ phải ngồi trên ghế kiểu sofa khá là không thoải mái.
Ngủ ở đấy thì có khi lại hỏng hết cả lưng…
Như thể lo lắng của tôi là không cần thiết, Jang Chaeyeon và Yu Daon lắc đầu.
“Không có vấn đề”
“Dù có không thoải mái đến mức vẹo cả lưng thì tôi vẫn sẽ trở về như ban đầu thôi!”
Tôi đã biết là việc thuyết phục sẽ không có tác dụng với hai người họ mà.
“...Tôi hiểu rồi. Vậy thì cô Aileen. Xin cô hãy trông Yeeun một chút…Nếu có chuyện gì, không. Chỉ là hôm nay xin hãy ngủ với Yeeun một chút”
“Ừm”
“Xin hãy liên lạc với tôi nếu có chuyện gì xảy ra”
“Đừng lo”
Aileen chậm rãi gật đầu trước lời của tôi, và một cảm xúc mơ hồ thoáng lướt qua khuôn mặt của Park Yeeun.
“Sao vậy?”
“...Không ạ, chỉ là…”
Hừm, Park Yeeun ậm ừ một lúc.
“Em chỉ nghĩ rằng đây đúng là kẹo mang lại may mắn mà thôi”
“...”
Ánh mắt của Park Yeeun hướng về Aileen, và tôi cũng nhìn Aileen theo con bé rồi chọc vào sau gáy Park Yeeun một cái.
“Em không phải đã nhắm đến việc này nên mới ăn đâu nhỉ”
“Tất nhiên rồi!”
“Không còn kẹo nữa đâu phải không?”
“Chắc chắn không còn cái nào nữa ạ! Em thề trên bố mẹ mình!”
“...”
Nếu con bé đã nói vậy rồi thì tôi cũng chẳng thể nói gì thêm.
“Dù sao đi nữa, cứ làm vậy đi”
Nói thế, tôi tiễn Aileen và Park Yeeun về.
“...Đi thôi”
“Ừm”
“Vâng!”
“...liệu điều ước có được thực hiện hay không”
Jang Chaeyeon và Yu Daon gật đầu mỉm cười, còn Song Ahrin thì lẩm bẩm gì đó không rõ và hướng về phòng chúng tôi.
***
Đêm đến.
“...”
“...”
“...”
Ngạc nhiên là không có bất cứ chuyện gì xảy ra cả.
Không có chuyện gì may mắn xảy ra, và cũng không có chuyện gì xui xẻo xảy ra.
Không, ngược lại thì phải nói là may mắn vì không có chuyện gì xảy ra bây giờ nhỉ?
Chẳng lẽ bây giờ mới thật sự có chuyện gì đó xảy ra sao?
“Anh Jaehun, anh lại đang nghĩ gì đó xui xẻo nữa rồi đấy à?”
“Bị phát hiện mất rồi”
“Đừng lo lắng quá!”
Yu Daon mỉm cười trước lời đáp của tôi và giơ hai tay lên.
“Nếu có chuyện gì xảy ra thì tôi sẽ chịu trách nhiệm giúp anh!”
“Đặt cơ thể vào chỗ chết không được gọi là chịu trách nhiệm giúp đỡ đâu”
“Nhưng cô Ahrin chẳng phải điều đó cũng không làm được sao?”
“Chúng ta dừng cãi nhau một chút được không?”
Hay là không phải nhỉ?
Chẳng lẽ tôi đang không tinh ý mà xen vào cuộc trò chuyện thân mật của hai người họ sao?
Dù gì đi nữa, hai người họ liền im bặt trước lời của tôi.
“Tôi sẽ chịu trách nhiệm và mắng thật tốt”
“Cô Chaeyeon cũng cãi nhau với họ mà”
“...”
Jang Chaeyeon im bặt trước lời của tôi.
Cứ thế, đêm xuống.
Yu Daon quyết định ngủ ở bên cạnh tôi, và Jang Chaeyeon quyết định ngủ ở bên cạnh Song Ahrin.
Jang Chaeyeon đã liên tục nói rằng sẽ tốt hơn nếu cô ấy ngủ ở bên cạnh tôi, nhưng tôi thì chắc sẽ không thiếp đi được nếu ngủ với cô ấy đâu.
Tất nhiên, đó cũng không phải là nói rằng tôi sẽ dễ dàng thiếp đi chỉ vì ngủ với Yu Daon.
“...Như này lại khiến tôi nhớ về ngày xưa”
Khi tôi đang ngồi ở chỗ của Song Ahrin rồi kéo rèm và thẫn thờ nhìn lên trần, Yu Daon thì thầm với tôi.
“Nhớ về ngày xưa sao?”
“Vâng. Thỉnh thoảng…thật sự là thỉnh thoảng, đã có những ngày không có bất kỳ sự cố nào”
Yu Daon lẩm bẩm và nhìn lên trần.
Cảm giác như có mùi vani đang tỏa ra.
“Khi ấy thì mọi người thường tụ tập lại cùng nhau như này, nhìn lên trần và nói chuyện”
“Nếu đi ra ngoài kia thì sẽ làm gì. Muốn gặp ai…mấy chuyện kiểu vậy”
“Ra thế”
“Và tôi thì ngay cả một điều cũng không biết…”
Ngay cả trong bóng tối, tôi vẫn có thể nhìn thấy Yu Daon đang mỉm cười cay đắng.
“Mỗi lần như vậy thì những người xung quanh đều nói cho tôi biết”
“Vậy thì cô Daon đã có điều gì muốn làm chưa?”
“Tôi sao? Hừm…”
Yu Daon nhắm mắt lại như thể đang suy nghĩ gì đó trước câu hỏi của tôi.
“Tôi thì…”
“...”
Sau khi nhắm mắt suy nghĩ một hồi, Yu Daon mỉm cười.
“Bây giờ tôi cũng không biết nữa”
“Ừm?”
“Bất ngờ là tôi thấy mình đã làm được rất nhiều điều rồi. Cùng với anh Jaehun”
Cô ấy khẽ cười.
“Đi dạo ngoài trời trong khi ngửi mùi cỏ tươi mát, ngửi mùi của biển cả trong khi đi thuyền. Và cũng đã xem phim hoặc kịch nữa”
“...Ra vậy”
“Nên là nếu ở bên cạnh anh Jaehun trong tương lai, tôi sẽ có thể thấy thêm nhiều điều hơn nữa chứ?”
“Không chỉ có vậy thôi đâu”
“Vâng?”
Yu Daon quay người nằm nhìn tôi, và tôi cũng mỉm cười nhìn cô ấy.
“Từ nay về sau tôi sẽ cho cô thấy nhiều điều tuyệt vời và ấn tượng hơn nữa”
“...”
Yu Daon mỉm cười trước lời của tôi,
-Cốc cốc.
Một ai đó gõ cửa từ xa.
<Xin mọi người hãy giữ im lặng.>
Một giọng nói u ám đến kỳ lạ vang đến từ bên ngoài.
“Được rồi, ngủ chút thôi nào”
“Ừm”
Song Ahrin và Jang Chaeyeon cũng nói thêm từ bên cạnh.
“Mọi người đúng là quá đáng thật nhỉ?”
“Ahaha…”
“Tôi có thể nghe được đấy”
Yu Daon bật cười trước lời của tôi, và Song Ahrin nói bằng giọng đầy bực bội.
“Dù sao đi nữa, vậy thì…đi ngủ thôi”
“Vâng”
Yu Daon mỉm cười và nhắm mắt lại, và tôi cũng nhắm mắt.
Nếu như đây là may mắn thì đúng là may mắn nhỉ.
Tôi nhắm mắt với suy nghĩ đó,
***
-...mà.
-...đó.
-...này.
Tôi mở mắt trước âm thanh vang đến từ xa.
Ba giọng nói đang vang lên.
“...Sao thế”
Tại sao lại cãi nhau nữa rồi, tại sao vậy.
Tôi kéo chăn xuống nhìn về phía ba người kia, và bọn họ đang lớn tiếng chỉ trỏ lẫn nhau.
Mặt trời còn chưa mọc mà lại có chuyện gì nữa đây?
“Ah! Anh Jaehun!”
Và rồi, Jang Chaeyeon cất lời với vẻ mừng rỡ khi nhìn thấy tôi.
“...Ừm?”
“Anh Jaehun!”
Jang Chaeyeon chạy về phía tôi,
“Làm ơn đừng có mà chạy với cái cơ thể đó”
Yu Daon đặt tay lên trán và thở dài não nề,
“...”
Song Ahrin thì chỉ vô cảm nhìn tôi.
“Trưởng, Trưởng Chi nhánh”
“Anh Jaehun. Là tôi nè! Yu Daon đây!”
“Trưởng Chi nhánh. Làm ơn cứu tôi với!”
Một nỗi kinh hoàng tôi chưa từng cảm nhận được trong đời đã ập đến.
