-Cạch!
Tôi đóng cửa lại và rời đi, không kìm được tiếng thở dài tự nhiên thoát ra.
Mệt quá đi mất.
Mặc dù họ dường như có mối quan hệ tốt với nhau nhưng cứ rời mắt đi một cái là như này là lại cãi nhau rồi.
Phải đi đâu đó nghỉ ngơi chút thôi…
“Anh trai?”
“Anh đang làm gì ở đây vậy?”
Cùng lúc đó, những giọng nói quen thuộc vang vào tai tôi, và tôi quay lại rồi thấy Park Yeeun và Aileen đang nhìn mình.
“Yeeun, cô Aileen”
“Sao anh lại ra khỏi phòng?”
“Chuyện đó…”
Khi tôi ngập ngừng, Park Yeeun liền nheo mắt và kéo vào tay áo của Aileen.
“Chị ơi, chúng ta đi ra ngoài trời nhé?”
“Ngoài trời sao?”
“Vâng ạ. Ba người chúng ta, dẫn cả anh trai theo nữa”
“...Chắc là được thôi”
Aileen bình thản gật đầu, và Park Yeeun dẫn trước.
Đúng vậy, may là không đi vào.
Nếu không thì ai mà biết được sẽ có chuyện gì xảy ra nếu có một cuộc cãi nhau khác chứ.
Cứ như vậy, ba người chúng tôi lặng lẽ bước đi.
Chúng tôi đã di chuyển bao lâu rồi nhỉ.
Không lâu sau, một nơi được làm giống như một khu vườn yên tĩnh hiện ra trước mắt tôi.
“Còn có một nơi như này à”
“Không có gì mà em không biết cả đâu!”
Park Yeeun ưỡn ngực cười trước lời lẩm bẩm của tôi, và Aileen nhìn con bé với vẻ mặt hài lòng rồi quay sang tôi.
“Cơ thể của anh thế nào?”
“Cũng phần nào ổn rồi. Nói thật thì tôi phải nói là may mắn khi có thể giải quyết xong chuyện này mà chỉ nhập viện thôi ấy chứ”
“Ra vậy”
Aileen điềm tĩnh lẩm bẩm trước lời của tôi rồi hướng mắt đi chỗ khác.
“Lúc ấy tôi đáng lẽ ra đã nên đi cũng nhưng lại không được”
“Tất cả đi chung với nhau rồi bị nhốt vào bệnh viện hết thì có ích gì cơ chứ?”
Có nhất thiết phải tự rước khổ vào thân như vậy không chứ.
Song Ahrin và tôi phải nhập viện thôi cũng đã là chuyện lớn rồi.
“Dù vậy…”
“Bởi vì chị đã giúp em ạ!”
Và Park Yeeun mỉm cười trong khi xoa lưng Aileen.
“Nếu khi ấy chị không giúp thì có lẽ em đã không thể tìm được rồi! À, và cả chị Daon nữa!”
“...Cô Daon nữa sao?”
Tôi đâu có nhờ Yu Daon chuyện đó nhỉ.
Dường như bối rối trước ánh mắt của tôi, Park Yeeun đảo mắt xung quanh rồi gật đầu.
“Vâng, vâng ạ. Chị Daon đã giúp em mà?”
“Cô ấy đã nói gì?”
“Ưm, chị ấy nói là anh cần cái này ạ…”
“...”
Aileen chỉ khoanh tay mà không nói gì.
“...”
Không biết nữa.
Lát nữa phải hỏi cô ấy thôi.
“Thế, tại sao anh lại không đi vào ạ?”
Và rồi, như thể đang cố thay đổi bầu không khí, Park Yeeun hỏi tôi bằng giọng đầy ẩn ý và chọc cùi chỏ vào bên sườn tôi.
“Không được tùy tiện chọc vào bên sườn của người bệnh”
“Anh đâu có bị đau ở đấy”
Chỉ được cái nhạy bén không cần thiết.
“Ừm”
“Chắc là mấy người đó chắc đang cãi nhau chứ gì”
Khi tôi ngậm chặt miệng mà không nói gì, Aileen liền thản nhiên lẩm bẩm.
“Mấy người đó cãi nhau khi có anh ở đấy mà”
“Họ cãi nhau vì có tôi ở đó sao?”
Vậy là nếu không có mặt tôi thì họ không cãi nhau à?
Khi tôi mở to mắt nhìn Aileen, Park Yeeun liền vội vã lắc đầu.
“Không, không phải đâu ạ! Có lẽ các chị vì nói chuyện nhiều hơn khi có anh ở đấy nên mới cãi nhau chăng?”
“À, vậy là bọn họ không nói chuyện nhiều nếu anh không có mặt à?”
Không phải nói vậy cũng chẳng khác gì bảo rằng nếu không có tôi ở đó thì họ không nói chuyện với nhau luôn sao?
Tôi nhíu mày lại với cảm giác chua chát, và Aileen nói tiếp vẫn bằng giọng nói bình thản.
“Cũng đâu thể làm gì được”
“...”
“Anh cứ coi như vậy và chấp nhận thôi chứ nghĩ quá làm gì. Không phải như vậy là được sao?”
“Gì chứ, dù đúng là như vậy thật”
“Đó là lỗi của anh”
“Đột nhiên?”
Tôi nhìn Aileen với vẻ mặt oan ức, và Aileen khoanh tay lại nở một nụ cười châm chọc.
Mái tóc vàng tro của cô ấy sáng lên dưới ánh mặt trời.
“Dù sao đi nữa, vì là lỗi của anh nên là nói xin lỗi đi”
“Ơ…”
“Ngay cả em cũng thấy đó là lỗi của anh ạ”
“Hiểu rồi, xin lỗi mà”
Tôi xin lỗi trong khi thở dài thườn thượt.
Gì chứ, chẳng thể nghỉ ngơi ở đâu cả.
“Cằn nhằn đến đây thôi”
Và rồi, Park Yeeun đáp lại bằng giọng nói đầy vẻ đùa cợt và nhìn tôi.
“Theo như em nghe được là chị Chaeyeon đã tỏ tình rồi sao ạ?”
“...”
Tôi lảng tránh ánh mắt của Aileen.
“Quả nhiên là bầu không khí có hơi kỳ lạ”
“Kỳ lạ sao?”
Aileen nhìn chằm chằm vào tôi trước câu hỏi của tôi, và tôi lại ngậm miệng.
“Ừm. Thì đó đúng không phải là việc đáng để cãi nhau như thế mà”
Cô ấy lẩm bẩm và đung đưa chân trong khi nhắm mắt.
“Ra vậy”
“...”
“...”
Sau một lúc im lặng, Aileen lại cất lời.
“Hiểu rồi”
Rồi cô ấy đưa tôi một giỏ trái cây.
“Trước hết thì nhận cái này đi”
“...Cảm ơn cô”
Khi tôi nhận lấy giỏ trái cây mà cô ấy đưa cho và hơi cúi đầu, Aileen liền mỉm cười.
“Nghỉ ngơi thật tốt vào đấy, và nếu thấy chán thì liên lạc với tôi. Khi nào thì anh định xuất viện ấy nhỉ?”
“Cái đó thì, tôi cũng không có ý định ở lại lâu đâu”
“Thế thì tôi cũng phải đến thăm thường xuyên hơn rồi”
“Cô không có việc gì sao?”
“Phòng Ứng phó có nhiều việc nghĩa là thế giới đang hỗn loạn còn gì, vậy thì tôi không có việc để làm chẳng phải tốt hơn à?”
Đúng thật nhưng mà…
“Em thật sự không có việc gì hết ạ!”
Park Yeeun mỉm cười giơ tay, và tôi lườm con bé.
“Em để Trưởng phòng ở đâu rồi mà lại đến đây chơi hả?”
“Trưởng phòng sử dụng ngày nghỉ phép của mình rồi mà ạ? Ông ấy đi chơi rồi”
Đúng là đồ phản bội.
“À, phải rồi”
Park Yeeun à một cái như thể đã quên gì đó rồi nói.
“Anh, anh có nhớ không ạ?”
“Cái gì?”
“Hộp vui nhộn Trưởng Chi nhánh cho chúng ta ấy ạ”
“...Em không định nói là cô ấy đã gửi một Hộp vui nhộn đến bệnh viện đâu nhỉ?”
Nếu đúng thật là như vậy thì tôi sẽ đi gặp trực tiếp và nói chuyện với cô ấy.
Nên nói gì đây nhỉ?
Không.
Tôi phải đi tìm Trưởng Bộ phận và năn nỉ rằng Trưởng Chi nhánh đang bắt nạt mình.
“Không ạ, không phải cái đó đâu”
May mắn thay, ngược lại với lo lắng của tôi, có vẻ là Trưởng Chi nhánh không gửi Hộp vui nhộn cho tôi.
“Cái đó, anh có nhớ tấm vé Cửa hàng văn phòng phẩm không ạ?”
“...À, ừm. Anh có nhớ”
Tôi đã quên luôn rằng nó có tồn tại rồi.
“Nhưng mà cái đó thì sao?”
“Không ạ, chỉ là em có nhận được một email”
Park Yeeun giơ điện thoại của mình ra cho tôi xem.
<Thông báo về vấn đề chưa sử dụng Vé Ghé thăm Cửa hàng văn phòng phẩm>
<Thật sự quá đáng tiếc khi bạn đã không sử dụng Vé Cửa hàng văn phòng phẩm mặc dù đã nhận nó. Chúng tôi không chút nghi ngờ là Cửa hàng văn phòng phẩm này, nơi tràn đầy những món đồ vui vẻ và thú vị, sẽ có thể lấp đầy niềm vui của bạn.>
<Vì niềm vui của bạn, chúng tôi xin được gửi trước một món đồ!>
“Thông thường nếu bảo là gửi thứ như này thì sẽ gửi đến vũ khí hủy diệt hàng loạt nhỉ”
“Cô cũng có cùng suy nghĩ giống tôi nhỉ”
Khi tôi thò đầu vào đọc email, Aileen điềm tĩnh lẩm bẩm đáp lại, và tôi gật đầu đồng tình với cô ấy.
Nếu làm như kia thì khả năng cao là sẽ có biến cố xảy ra.
“Ưm, nhưng mà thứ được gửi đến thật sự không có gì đặc biệt đâu ạ?”
“Chẳng lẽ là em có mang nó đến sao?”
“Vâng ạ”
Nói vậy, Park Yeeun lấy thứ gì đó ra từ trong túi, và tôi cùng Aileen đồng thời nhảy bật về sau rồi vào tư thế.
“Cô Aileen, chuẩn bị đi!”
“Không có súng. Đây là bệnh viện mà”
“Khốn nạn…”
“Không, em đã bảo là không phải thứ gì đặc biệt rồi mà!”
Nhìn thấy phản ứng của tôi và Aileen, Park Yeeun lẩm bẩm bằng giọng bối rối và lấy một thứ gì đó ra.
“...”
“...”
Ánh mắt của Aileen và tôi hướng về vật nhỏ mà Park Yeeun đã lấy ra.
“Là kẹo”
“Chẳng phải nếu ăn vào thì sẽ chết sao?”
Aileen lẩm bẩm với vẻ hoài nghi trước lời của tôi, và tôi cũng gật đầu đáp lại vì suy đoán của cô ấy cũng có lý.
“Đúng vậy. Xin hãy đợi một chút”
Nếu nhìn thì có lẽ sẽ biết được thôi.
Và không ngoài dự đoán, một cửa sổ trong suốt xuất hiện.

“...”
“...”
“...Cái gì vậy?”
Khi tôi chăm chú nhìn vào viên kẹo, Aileen nhíu mày nhìn tôi.
“Nguy hiểm sao?”
“Không, không phải vậy…”
Phải nói như nào đây nhỉ?
“Dường như nếu ăn cái này thì vận may sẽ tốt hơn thì phải?”
“Vận mắn kiểu nào? Vận may mà một trận động đất nhân tạo đột nhiên xảy ra, tất cả mọi người đều chết và chỉ có mình tôi sống sót sao?”
Vận may kiểu vậy có tồn tại trên đời không thế?
Không, cũng có thể đấy chứ.
“Dù gì đi nữa, tôi không nghĩ là nên ăn nó đâu”
“Dù có bị nhét vào miệng ép ăn thì tôi cũng không định ăn đâu”
“Ừm, vậy thì em—”
Park Yeeun đưa tay lên miệng và tôi nắm lấy cổ tay con bé.
“Tịch thu”
“Ơ, anh trai! Làm vậy là quá đáng lắm đấy!”
“Anh đã bao giờ nói em được tùy tiện nhặt mấy thứ kỳ lạ và nguy hiểm lên rồi ăn chưa? Không được”
“Đừng mà…”
Park Yeeun mè nheo đưa tay ra, nhưng tôi không có ý định đưa cho con bé.
“Tịch thu. Cô Aileen có phản đối gì không?”
“Không có”
“Tốt. Tịch thu với với sự đồng thuận của cả hai người giám hộ”
“Không, hai người đâu phải bố mẹ em!”
Park Yeeun hét lên như thể cảm thấy bất công, và tôi cạn lời nhìn con bé.
“Em với cô Aileen có chênh lệch bao nhiêu tuổi đâu mà lại gọi là bố mẹ chứ? Phải gọi là chị và anh”
“Giữa em và anh thì chênh tuổi hơi bị nhiều đấy ạ! Anh là ông chú rồi còn gì!”
“Xin chào, Trưởng Chi nhánh nhỉ. Vâng. Kim Jaehun từ Phòng Nhân sự đây. Lý do tôi gọi điện lần này là vì muốn nhờ cô thay đổi vị trí của thực tập sinh Park Yeeun từ phòng chúng tôi sang Phòng Kế toán…”
“Ôi thật là!”
Tôi hạ điện thoại xuống, né tránh Park Yeeun đang định đá mình.
“Dù sao đi nữa, không được là không được”
“Ah, vậy thì em chỉ cần ăn thử để chứng minh rằng nó an toàn là được còn gì?”
“Anh giữ cái này để em không ăn còn gì, đúng chứ cô Aileen?”
Khi tôi nhìn Aileen, cô ấy liền giật mình gật đầu như thế đang nghĩ đến chuyện gì khác.
“À, ừm. Đúng vậy”
“...Có chuyện gì sao?”
“Không, chỉ là”
Cô ấy chậm rãi lắc đầu trước câu hỏi của tôi rồi nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm trọng.
Gì vậy.
“Chênh nhau sáu tuổi thì sao?”
“Làm ơn đừng nói linh tinh nữa”
Nói vậy, tôi nhìn viên kẹo.
Một viên kẹo màu đỏ.
Thậm chí còn chẳng có một lớp giấy gói.
Tạm thời hãy cứ giữ nó nào.
Khi tôi vừa nghĩ vậy vừa chuẩn bị bỏ viên kẹo vào túi,
“Đây rồi!”
Song Ahrin đạp cửa xông rồi nhìn Aileen và Park Yeeun.
Yu Daon và Jang Chaeyeon cũng đi vào theo sau đó.
“Anh bị bắt cóc sao?”
“Tôi tự đi ra bằng chân của mình mà”
Tôi trả lời trong khi nhìn Song Ahrin, và cô ấy nhíu mày nhìn tôi.
“Cơ mà, viên kẹo đó là cái gì?”
“À. Đây là dị thể quản thúc”
“Lại nói cái gì nữa vậy? Thứ đó đang sống à?”
“Không có”
“...”
Song Ahrin bước về phía tôi trong khi cau mày.
“Này, trước hết thì cùng tôi—”
“Nói là muốn ở lại đây một chút đi”
Aileen dang tay ra ngăn cô ấy lại.
“Cô là cái gì mà…”
“Thế cô cũng là cái gì đâu”
Aileen và Song Ahrin chạm mắt với nhau, và trước khi mọi thứ có thể trở nên gay gắt hơn,
“Hở?”
-Bụp thụp!
Mặc dù dưới đất không có gì, Park Yeeun vẫn ngã về trước và đập vào tay tôi,
-Bộp!
Viên kẹo bay lên không trung,
“Khặc!”
Rồi chui tọt vào cổ họng của tôi.
