Tôi nghe giải thích từ Song Ahrin đang vừa than vãn vừa nằm dài trên giường,
Dường như ngay khi vừa đưa cô ấy đến thì tôi đã cứ thế ngã tại chỗ.
Và những người khác nhìn thấy vậy đều ngạc nhiên như thể sắp ngất xỉu, và khi xem thử, cơ thể của cả tôi và Song Ahrin đều ở trong tình trạng tồi tệ…
“Vậy ra đó là cách chúng ta ở đây”
“Đúng vậy”
Song Ahrin gật đầu.
Điều phải đến thì cũng đã đến rồi nhỉ.
Giờ nghĩ lại, tôi đã phải nhập viện…một lần, hay là là hai lần rồi thì phải?
Nếu làm mấy việc điên rồ như này suốt mà số lần nhập viện chỉ đếm trên đầu ngón tay thì đúng là may mắn đến không tưởng, có khi là kiếp trước tôi đã phải cứu một đất nước ấy chứ.
Nghĩ lại thì tôi đã cứu thế giới trong kiếp này chứ không phải kiếp trước.
Rốt cuộc thì tôi định sẽ trở thành một người vĩ đại đến thế nào vào kiếp sau mà lại làm như này nhỉ.
Với suy nghĩ đó, tôi theo phản xạ cho tay vào trong túi áo,
Để rồi chỉ cảm nhận được cảm giác chạm vào bộ đồ bệnh nhân rộng rãi không có túi.
Bây giờ nghĩ lại, tôi đâu có cầm sổ hướng dẫn.
“Cái người bạn lúc nào cũng than phiền của anh ở đầu giường ấy”
Song Ahrin nhìn hành động của tôi rồi điềm tĩnh nói, và tôi cũng hướng mắt theo lời của cô ấy,
Một quyển sổ hướng dẫn được đặt ở đầu giường tôi.
“Lúc thật sự cần đến thì lại chẳng giúp ích được gì.”
Song Ahrin lắc đầu lẩm bẩm.
“Cũng không phải là lúc nào cũng như vậy mà”
“Nếu lúc tôi cần mà không có thì là không có”
Nói vậy, Song Ahrin khoanh tay lại.
Vốn dĩ thân hình đã nhỏ rồi xong bây giờ lại còn mặt đồ bệnh nhân rộng rãi nữa…
Cô ấy trông thật sự yếu ớt.
“Nhìn cái gì đấy?”
“Không”
Song Ahrin trừng mắt nhìn tôi chằm chằm tôi, và tôi lắc đầu, đáp lại như không có chuyện gì.
“Dù sao đi nữa, ít nhất thì chúng ta đã bằng cách nào đó sống sót ra ngoài rồi”
“Nếu anh không làm mấy thứ kỳ lạ thì việc sống sót ra ngoài còn đã dễ dàng hơn rồi đấy”
“Nhưng nếu tôi đã không sử dụng cái bút ở đó thì tất cả chúng ta đều sẽ chết còn gì”
Nếu không có ai đó điều khiển cái bút thì không phải tất cả chúng tôi sẽ bị xóa hết thông tin về bản thân và sống vui vẻ với nhau như những kẻ ngốc à.
“...”
Song Ahrin quay đầu đi với vẻ mặt bực bội rồi lại nhìn tôi.
“Đủ rồi”
“Cái gì?”
“Dù sao đi nữa, trước mắt thì chuyện đó đã kết thúc rồi”
Mặc cho vẫn còn sót lại chút mệt mỏi, cô ấy vẫn nói với vẻ mặt sảng khoái.
“Sau này vẫn còn nhiều chuyện rác rưởi nữa, nhưng ít nhất thì hôm nay chúng ta đã sống sót rồi”
“Một người như cô Ahrin mà lại nói một lời đầy hy vọng như vậy—Ái! Đau đầu! Đau đầu!”
Song Ahrin, đã đang trừng mắt khiến tôi bị đau đầu, khoanh tay lại.
“Dù sao thì chúng ta cũng đã ngăn chặn bản thân vở kịch rồi mà”
“Nhưng đã không bắt được Trưởng Đoàn kịch”
“Người đàn ông đó ấy à”
Song Ahrin ngoảnh đi với vẻ mặt phức tạp sau khi nghe tôi nói.
“Không thể làm gì khác được. Chúng ta chắc chắn sẽ giải quyết ông ta vào lần tới”
“Được rồi”
Tôi đáp lại lời lẩm bẩm của cô ấy, và hai chúng tôi nhìn nhau rồi lắc đầu.
“Dù sao thì, mọi chuyện cũng đã được giải quyết ổn thỏa rồi…”
Cô ấy lẩm bẩm hệt như vừa nói trước đó rồi nhìn tôi.
“Vì ngoài hai ta ra thì cũng không có ai khác…”
“Không phải chỉ có mỗi hai người đâu”
Và vào khoảnh khắc đó, cánh cửa mở ra và một giọng nói điềm tĩnh vang đến tai tôi.
Song Ahrin và tôi hướng mắt về phía âm thanh phát ra.
“Tôi đến thăm bệnh đây”
Jang Chaeyeon đang nhìn tôi và Song Ahrin trong khi mang theo một hộp cơm khổng lồ.
“...Tôi thật sự đã rất lo lắng”
Cô ấy mỉm cười với tôi,
“...”
“...Nhìn cái gì”
Rồi cô ấy nhìn chằm chằm vào Song Ahrin mà không nói gì.
Và Song Ahrin, dường như đã đọc được gì từ trong ánh mắt đó, chỉ gầm gừ nhìn Jang Chaeyeon.
“Đừng cãi nhau nào”
Không, hai ngươi này chỉ cần nhìn thấy mặt nhau là đã bắt đầu cãi cọ rồi, thật là.
Tôi thở dài nói, và cả hai đều lảng mắt đi.
Những lúc như này thì ước gì có một người tạo bầu không khí nhỉ.
“Anh Jaehun!”
Và rồi, Yu Daon thò đầu vào từ phía sau.
“Anh không sao chứ?”
Cô ấy chạm mắt với tôi và mỉm cười rạng rỡ, và tôi không khỏi mỉm cười khi nhìn cô ấy như vậy.
“Cô Daon. Cô Daon không sao chứ?”
“Tất nhiên rồi!”
Yu Daon đáp lại câu hỏi của tôi với một nụ cười tươi tắn, và ánh mắt của Song Ahrin với Jang Chaeyeon hướng về hai chúng tôi.
“Đã bao nhiêu ngày trôi qua rồi vậy?”
“Hai ngày rồi!”
Ngủ lâu thật đấy.
“Họ bảo là tình trạng cơ thể như nào vậy?”
“Cái đó thì…”
Yu Daon ngập ngừng trước câu hỏi của tôi,
“Trong trường hợp của anh thì nghe bảo là bị nội thương một chút. Còn tôi thì là ở mắt”
Song Ahrin là người trả lời câu hỏi của tôi.
Cô ấy điềm tĩnh lẩm bẩm và chỉ vào mắt mình.
“...Mắt cô bị thương sao?”
Chẳng lẽ là cô ấy bị mù rồi?
“Chưa có thành người mù đâu”
Và ngay khi vừa đọc được biểu cảm của tôi, Song Ahrin liền bật cười.
“Chỉ là thị lực của tôi không được tốt cho lắm trong thời gian này thôi”
“Có cần tôi mua kính cho cô không?”
“Không tệ đến mức đó”
Vừa trả lời, Song Ahrin vừa nhìn tôi.
“Anh mới là vấn đề đấy”
“...”
“Anh nghĩ bị nội thương là dễ chắc? Có bị đau ở đâu không?”
“...”
Tôi đưa tay lên xoa quanh bụng mình trước lời của cô ấy.
Cũng không rõ lắm nhỉ.
“Tôi không biết nữa”
“Vậy thì may rồi”
Trước lời lẩm bẩm của tôi, Song Ahrin điềm tĩnh nói rồi nhìn hai người kia.
“Dù sao đi nữa, người ta bị bệnh nặng thế mà cứ xen vào không chút ý tứ như vậy, hai cái đứa này”
“Được cho phép thăm bệnh rồi nên là không có bệnh nặng đâu”
Và ngay khi cô ấy vừa nói xong, Jang Chaeyeon liền đáp lại dứt khoát và nhìn Song Ahrin.
“Và Cục Quản thúc có hệ thống y tế rất xuất sắc mà”
“Phải, đã nhiệt tình duy trì rồi thì cũng nên sử dụng thôi”
Song Ahrin đáp lại lời lẩm bẩm của Jang Chaeyeon với một tiếng thở dài và vươn vai.
Ánh mắt của tôi hướng về phía Song Ahrin trong khoảnh khắc trước dáng vẻ không phòng bị của cô ấy,
“...Oáp…”
Và khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, cô ấy còn vươn vai hơn nữa, làm cho bộ đồ vốn đã rộng thùng thình lại bị kéo lên, làm cho chỗ này chỗ kia bị lộ ra.
Không có chỗ nào để nhìn cả.
Nghĩ vậy, tôi lảng mắt đi nơi khác.
Nếu đã cảm nhận được ánh mắt của tôi rồi thì không phải cô ấy nên thận trọng hơn sao.
“Ôi, cô Ahrin. Cô thật sự có cơ thể trông trẻ hơn so với tuổi của mình đấy nhỉ”
“Im miệng”
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, bỏ ngoài tai cuộc trò chuyện thân mật giữa Yu Daon và Song Ahrin.
Dù sao thì lần này cũng đã vượt qua được bằng cách nào đó rồi.
Từ Chủ Nghĩa Duy Mỹ cho đến Trưởng Đoàn kịch.
Mấy việc bận rộn cứ thế mà ập đến liên tục.
Tôi hướng mắt đi trong khi nghĩ vậy, và Jang Chaeyeon cất lời.
“Hôm nay tôi cũng ngủ lại nhé?”
“Nếu có ai đó nghe thấy thì họ sẽ tưởng là cô thường xuyên ngủ với tôi đấy”
“Anh đã có bạn gái chưa?”
“Chưa có”
“Vậy thì trong số những người khác giới, tôi đã ngủ với anh nhiều hơn bất cứ ai khác còn gì”
“...”
Càng ngày càng không biết phải nói gì.
Nhìn đi kìa.
Yu Daon và Song Ahrin mặc dù đang nói chuyện hòa thuận cũng đã phải dừng lại nhìn hai chúng tôi rồi.
Tôi suy nghĩ một hồi trước lời của Jang Chaeyeon.
Nếu nghĩ đến khoảng thời gian trong Khối lập phương thì đúng là vậy thật.
“Chuyện gì đấy cũng có thể xảy ra mà”
“Có cô Ahrin rồi thì đâu có gì phải lo”
Ngay từ đầu thì tôi cũng ở đây mà.
Nếu mượn lời của người khác thì, liệu có bao nhiêu người đang tỉnh táo sẽ tấn công Phòng Nhân sự, con bài tẩy của Trưởng Chi nhánh.
“...”
Jang Chaeyeon nhìn tôi sau khi nghe câu trả lời của tôi và đặt hộp cơm xuống.
Thụp. Một âm thanh nặng nề hơn tôi nghĩ vang lên.
“Vậy thì anh nhất định phải ăn cái này”
“Cô không chỉ làm cho mỗi mình tôi đâu nhỉ?”
“Tôi đã mang đến phần ăn cho hai chúng ta”
Jang Chaeyeon mỉm cười nhẹ nhàng trước câu hỏi của tôi.
“Hôm nay tôi không ngủ lại và chỉ đến để chơi thôi”
Nói vậy, cô ấy nhẹ nhàng ngồi xuống.
“...Lúc nãy nói đến đâu rồi ấy nhỉ. Phải, cô nghĩ là mình giỏi giang lắm hả Tóc Đen?”
“Tôi sao?”
Và giọng nói thân mật của Song Ahrin và Yu Daon lại vang lên.
***
Khoảng một tiếng đã trôi qua thì phải.
Bốn người chúng tôi đã trò chuyện đủ thứ không một chủ đề đặc biệt sau một thời gian dài.
Nói qua lại những câu đùa vô nghĩa, trêu chọc nhau, hoặc đôi khi là chỉ trỏ cãi nhau đến mức chẳng biệt là thật hay là giả vờ.
Dường như do những khoảng thời gian như này không có nhiều đến thế nên tâm trạng của tôi lại càng tốt hơn.
Chúng tôi đã nói chuyện ồn ào bao lâu rồi?
“Này, hết giờ rồi thì phắn đi”
Song Ahrin xua tay hạ lệnh đuổi khách với Jang Chaeyeon và Yu Daon.
“Cô Ahrin, nghiêm khắc quá đi…”
“Hình như ở lại lâu thêm chút nữa cũng sao đâu”
Và hai người kia lắc đầu trước lời của cô ấy như thể đó là điều hiển nhiên.
“À mau đi ra nhanh lên đi. Tôi cũng cần phải nghỉ ngơi chút chứ”
“Tôi có nên đi ra luôn không?”
“Thế anh định nghỉ ngơi ở đâu sau khi ra ngoài hả”
Song Ahrin đáp lại câu hỏi của tôi như thể đã đã nghe được lời gì đó ngớ ngẩn, và Yu Daon đang nhìn chúng tôi như vậy liền cất lời.
“Nhưng mà hai người…không, chính xác thì là cô Ahrin…”
“Cái gì.”
Song Ahrin lẩm bẩm như thể khó chịu trước lời của Yu Daon, và Yu Daon mở miệng.
“Phải nói như nào nhỉ, trở nên như này với anh Jaehun ấy…à, ừm. Cảm giác như là cô đã trở nên gần gũi hơn với anh ấy nhỉ?”
“...”
“...”
Song Ahrin im bặt, và tôi tinh ý cũng không nói gì.
“...Ra là vậy”
Và rồi, Jang Chaeyeon đang nhìn chúng tôi như vậy liền chậm rãi cất lời.
“Vậy là, ừm”
“...”
“...”
Jang Chaeyeon nhìn tôi rồi nhìn Song Ahrin.
Song Ahrin lảng tránh ánh mắt của Jang Chaeyeon như thể bản thân đã phạm tội gì đó.
Nhưng vì đã không phạm tội gì cả nên tôi không lảng tránh ánh mắt của cô ấy.
“...Giống tôi”
Và Jang Chaeyeon điềm tĩnh lẩm bẩm nhìn Song Ahrin.
“Cô đã nói gì rồi”
“...”
Song Ahrin lảng tránh ánh mắt của Jang Chaeyeon, và Yu Daon nghiêng đầu.
“Nói gì là sao vậy?”
“...”
“...”
Dù vậy, cả hai đều không đáp lại câu hỏi của Yu Daon mà chỉ im lặng nhìn nhau.
Song Ahrin là người lên tiếng đầu tiên.
“Đừng có mà hiểu nhầm”
Song Ahrin ngẩng lên nhìn Jang Chaeyeon.
“Chỉ vì tỏ tình trước không có nghĩa là cô đã chiếm được quyền chủ động đâu”
“...”
Nghe lời cô ấy nói, Jang Chaeyeon liền nhìn đi nơi khác, và Song Ahrin cắn môi dưới nhìn Jang Chaeyeon.
“Đừng có mà gây áp lực vớ vẩn như vậy trong khi còn chẳng có dũng khí để nghe câu trả lời”
“...Thế còn cô”
Jang Chaeyeon im lặng nghe cô ấy nói rồi cất lời.
“Cô đã nghe câu trả lời chưa?”
“...Chưa”
Song Ahrin lắc đầu rồi nhìn tôi sau khi nghe câu hỏi của cô ấy.
“...Vậy nên tôi đã không nói là mình có chiếm được quyền chủ động”
Cô ấy nhìn Jang Chaeyeon và Yu Daon.
“Có ý kiến gì thứ cứ đến đây mà đánh. Cô, tôi hoặc là cô ta”
“...”
“...”
Ba người họ nhìn nhau,
Còn tôi thì lặng lẽ đi ra khỏi cửa.
