-RẮC!
Cây bút vỡ vụn trong tay của Song Ahrin.
Cô ấy đang làm gì với món đồ vĩ đại đó vậy chứ?
Nó có thể thay đổi hiện thực, và hơn tất cả—
Hơn tất cả?
Ngay khi vừa nhìn thấy cây bút bị bẻ làm đôi, tôi liền cảm giác như thể mình vừa tỉnh dậy từ trong một giấc mơ.
Ngay cả những suy nghĩ trong đầu tôi vừa rồi cũng thật sự kỳ lạ đến ngớ ngẩn.
Thứ đó chỉ là một cái bút, một dị thể quản thúc, vậy thì tại sao tôi lại bận tâm đến vậy cơ chứ?
Không phải.
Ngược lại thì lý do tôi bận tâm đến vậy trong khi thứ đó là một dị thể quản thúc…
-Soạt…
Cái bút đã bị gãy làm đôi rơi xuống đất,
Mãi đến lúc ấy thì ý thức của tôi mới quay trở lại.
“Hà hà…!”
Đầu tôi mơ màng, cảm giác như thể tôi vừa mới tỉnh dậy từ một giấc mơ dài vậy.
Dù cũng không phải là tôi không nhớ được những gì mình đã làm từ đầu đến giờ.
Cùng lúc đó,
Song Ahrin ngã vào lòng tôi.
“Cô Ahrin!”
Tôi vội vã ôm lấy cô ấy và kiểm tra sắc mặt của cô.
Sắc mặt không phải là vấn đề.
Song Ahrin đang chảy máu từ mắt, mũi, và cả những nơi khác.
“Cô Ahrin, xin hãy tỉnh lại đi. Cô Ahrin!”
Tôi vội vã gọi tên cô ấy, và Song Ahrin đang nhắm mắt liền từ từ mở mắt ra như thể nghe thấy giọng của tôi.
Cô ấy mở mắt nhìn tôi rồi khẽ phì cười
“Bộ dạng không nói nên lời luôn nhỉ”
“Đó không phải là lời cô nên nói đâu”
Cả khuôn mặt của cô ấy đã bị bao phủ trong máu.
“Cô còn chẳng nhìn vào trong gương nhỉ. Bây giờ tôi là đang dính đầy máu đấy”
Và Song Ahrin sau khi nghe tôi nói liền khẽ cười rồi cứ thế dựa vào tôi.
“...”
Cô ấy mất ý thức rồi sao?
Song Ahrin cứ thế nhắm mắt lại.
Tôi đỡ cô ấy và nhìn cánh cửa trước mặt mình.
Theo như những gì đã biết khi nãy thì chúng tôi phải đi qua cánh cửa này để có thể đến được lối ra.
“...”
Nhưng vấn đề là cây bút đã chỉ dẫn tôi cho đến lúc nãy đã bị phá hủy.
Song Ahrin đã bẻ gãy nó, và nhờ cô ấy thì tôi cũng đã được cứu một mạng, thế nhưng không có gì đảm bảo là lối ra sẽ ở bên kia cánh cửa cả.
Tôi mở cửa sổ trong suốt.
[Cậu chuyện ta viết lên cùng nhau: 0]
Kỹ năng kết hợp vẫn không biến mất ngay cả khi cái bút đã bị phá hủy.
Nghĩa là vật trung gian của kỹ năng kết hợp này không phải là cái bút sao?
“...”
Mặc dù vẫn còn những điều chưa biết được nhưng.
“Phải làm thôi”
Tôi đá mở cánh cửa trong khi bế Song Ahrin.
Phía bên kia cánh cửa, một bầu trời đen kịt trải ra.
“...Nếu đây mà là lối ra thì đã không còn điều ước gì nữa rồi nhỉ?”
Nghe tôi nói, Song Ahrin mở mắt đầy khó nhọc nhìn khung cảnh trước mặt rồi nhắm mắt và thì thầm với giọng lịm dần.
“Đã khi nào mọi thứ xảy ra đúng như chúng ta muốn đâu…”
“...”
Đúng thật nhỉ.
Tôi vừa ôm Song Ahrin vừa sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
Nếu thất bại thì chúng tôi sẽ phải ở lại đây một tháng.
Bản thân việc ở lại đây một tháng không khó, nhưng với tình trạng cơ thể hiện tại của Song Ahrin, nếu phải sống một tháng tại nơi không có bất cứ cơ sở hạ tầng nào như này thì cô ấy chắc chắn sẽ chết.
Nói thật thì tôi cũng đang không ở trong trạng thái bình thường.
Mắt tôi vẫn đau, và cơ thể tôi thì không ngừng đau nhức như thể đã bị đánh bởi thứ gì đó vậy.
Nhưng hơn cả điều đó, tôi lo cho Song Ahrin.
“...”
Tôi nhìn Song Ahrin đang vừa rên rỉ đầy đau đớn vừa thở nhẹ.
Tôi có chỗ dựa là rào chắn tinh thần nên mới có thể cầm cây bút và chỉ bị ảnh hưởng ở mức độ này, nhưng cơ thể của Song Ahrin thì đã bị hủy hoại đến mức nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được.
“Đi thôi”
Nói vậy, tôi bước đi trong khi ôm Song Ahrin.
Vừa bước đi vừa bế cô ấy, tôi lại tiếp tục suy nghĩ của mình.
Câu chuyện ta viết lên cùng nhau vẫn tiếp tục được kích hoạt ngay cả khi cái bút đã bị phá hủy.
Vậy thì chẳng lẽ cái bút không phải là vật trung gian sao?
Nếu cái bút không phải là vật trung gian thì rốt cuộc cái gì là vật trung gian cơ chứ?
Đau đầu thật đấy.
Tôi miễn cưỡng ép hai bên mày thôi nhíu lại và bắt đầu bước đi dưới bầu trời tối đen.
Mặc dù không phải là cứ đi như này thì sẽ tìm được được phương pháp rõ ràng nào, nhưng đáng tiếc thay, hiện tại tôi chẳng thể làm gì khác ngoài bước đi.
“...”
Đúng lúc đó, Song Ahrin đang được tôi bế đi liền mở mắt cùng với tiếng rên rỉ.
“Đầu…”
“Cô Ahrin. Xin hãy nghỉ ngơi thêm chút nữa đi. Tôi vẫn chưa tìm được lối ra đâu”
“...Ừm…”
Cô ấy gật đầu sau khi nghe tôi nói.
“Được rồi…”
Và ngay khi đang chuẩn bị nhắm mắt, cô ấy lại mở mắt ra nhìn tôi.
Song Ahrin nhìn tôi với sắc mặt xanh xao.
“Sao vậy, cô Ahrin”
“...Chỉ là tôi thấy mình đã làm tốt thôi”
“Việc gì vậy?”
“Việc đã đi theo anh ấy”
“Thật sao?”
Mặc dù không thể nói là Song Ahrin đã có một cuộc đời yên bình, nhưng cuộc đời của cô ấy chắc hẳn phải trở nên rối rắm hơn nữa khi ở cùng tôi chứ nhỉ.
Ít nhất thì tôi đang nếm trải việc cuộc đời mình trở nên rối rắm hơn theo thời gian thực sau sự kiện Giấc mơ của Bươm bướm.
Dù vậy, Song Ahrin nghe được câu hỏi của tôi thì chỉ gật đầu với một nụ cười ngốc nghếch không giống với cô ấy.
“Hoàn toàn, không hối hận chút nào”
“Tại sao?”
Cô ấy là kiểu thích khổ cực sao?
Nhìn thấy biểu cảm của tôi, Song Ahrin liền cứ thế cúi đầu rúc vào lòng tôi.
“Tuy những vất vả đã trải qua cũng quan trọng, nhưng mà…”
Cô ấy hít một hơi sâu rồi lẩm bẩm.
“Điều quan trọng hơn là ta làm cùng với ai”
“...”
Và rồi cô ấy lại nhắm mắt thở dốc.
Cần phải nhanh chóng thoát ra thôi.
Tôi dừng bước.
“...”
Tôi đọc lại phần giải thích của Câu chuyện ta viết lên cùng nhau lần nữa.
[Hai người trở thành một. Một người trở thành mực, một người trở thành bút, và họ tạo nên câu chuyện của nhau. Sau khi sử dụng một lần, kỹ năng này sẽ không thể được sử dụng lại trong vòng một tháng]
Một người trở thành mực, và một người trở thành bút.
Phần giải thích này vẫn không thay đổi ngay cả khi đã không còn cái bút.
“...”
Mực và bút, mực và bút…
Một suy nghĩ chợt lóe qua đầu tôi.
“Cô Ahrin. Xin hãy dậy đi”
“...Tôi là bệnh nhân đấy, cái tên này…”
Song Ahrin lẩm bẩm với giọng giống như sắp tan biến và mở mắt.
“Xin hãy tưởng tượng”
“...Cái gì”
“Dáng vẻ chúng ta cùng thân thiết trở về nhà”
“...Và?”
“...Không phải như vậy là đủ rồi sao? Đằng nào cũng làm rồi cô hãy cho thêm cả một điều ước vào đi”
“...Điều ước…”
Song Ahrin nhắm mắt lại như thể đang nghĩ về điều gì đó sau khi nghe tôi nói rồi lại mở ra.
“Được rồi…Tôi hiểu rồi”
Cô ấy lẩm bẩm đầy khó khăn.
“Tôi làm rồi đấy”
“Tốt lắm”
Tôi nghĩ về kỹ năng kết hợp.
Những kỹ năng kết hợp đã luôn có cảm giác giống như một sự trộn lẫn mơ hồ giữa năng lực của tôi và những người khác.
Xé tọa độ, Khiên của Chronos và Phương thức.
Nói cách khác, kỹ năng kết hợp này cũng sẽ thuộc vào diện đó.
Con đường quay lại, cánh cửa quay về.
Chỉ còn lại một nơi chúng tôi cần phải đi sau khi đã đi qua con đường và cửa đúng chứ?
“Cô đã tưởng tượng xong rồi chứ?”
“Đầu tôi đang ù hết cả lên đây, nên là đừng bắt chuyện nữa…”
Song Ahrin lẩm bẩm với giọng mệt mỏi, và trong khi nhìn cô ấy như vậy, tôi chậm rãi giơ tay lên và bắt đầu viết vào không trung.
<Đường về nhà>
[Hồi 3. Nhà]
Phía trước tỏa sáng rực rỡ.
“Muốn tìm mà không biết là nơi nào thì bất khả thi còn gì!”
“Vậy nên tôi và cô Chaeyeon sẽ đi”
“Hai người mà làm vậy thì ai biết chuyện gì sẽ xảy ra sau đó cơ chứ…!”
Trưởng Chi nhánh và Yu Daon đang lớn tiếng cãi cọ.
Chính xác thì là Trưởng Chi nhánh đang nói chuyện với vẻ bực bội, còn Yu Daon thì đang trả lời như thể đó không phải là việc của mình.
“Vậy thì làm sao có thể cứ tùy ý—”
“Đã nói là tôi sẽ xé toạc rồi đi mà”
Jang Chaeyeon nói vậy như đang bảo cô ấy đừng hỏi thêm gì nữa, và Trưởng Chi nhánh vừa chạm vào trán mình vừa ngẩng đầu lên như thể đang bực bội,
“...”
“...”
Và ánh mắt của chúng tôi chạm nhau.
“Cậu Kim Jaehun?”
Cô ấy lẩm bẩm, và ánh mắt của những người khác cũng nhìn về tôi.
Và rồi, tôi vội vã lên tiếng.
“Xin hãy đưa cô Ahrin đến bệnh viện—”
Đó là lúc ký ức của tôi kết thúc.
***
“...”
Tôi mở mắt.
Hình như là tôi đã ngất thì phải?
Thật sự thì như tôi là cơ thể cũng khỏe mạnh đấy chứ, sao lại ngất được…
“Cậu vẫn còn đang ngất”
Một giọng nói điềm tĩnh vang đến từ sau lưng tôi.
Tôi quay lại và nhìn thấy một cô gái với mái tóc xanh thẫm đang nhìn mình.
Một khoảng lặng ngắn trôi qua giữa hai chúng tôi,
“Tại sao cậu lại làm vậy?”
“Làm gì?”
Tôi không khỏi vô thức trả lời cộc cằn trước câu hỏi của cô ấy.
Bởi vì cô ấy đã bắt ba người khác hy sinh, bảo rằng đó là vì tôi.
“...”
Khuôn mặt của Sổ hướng dẫn thoáng nhăn nhó, rồi cô ấy hít một hơi sâu và mở miệng.
“Cậu đâu cần phải cầm cái bút”
“Vậy thì ai sẽ làm vậy đây”
“Trưởng Đoàn kịch…Song Ahrin…hoặc nếu không thì—”
“Này”
Tôi điềm tĩnh ngắt lời Sổ hướng dẫn.
“Tớ đơn giản là đã làm vậy bởi vì tớ có thể thôi”
“Ngoài cậu ra thì những người khác cũng đã có thể làm được”
Sổ hướng dẫn trả lời câu hỏi của tôi không chút do dự.
“Cậu đã cố tình làm một mình”
“Tớ đã làm cùng với cô Ahrin”
Tôi trả lời Sổ hướng dẫn.
Không, tôi có điều muốn nói bây giờ.
“Tớ hiểu lựa chọn và cảm xúc của cậu. Và tớ tôn trọng điều đó”
Chuyện gì đã xảy ra giữa tôi và cô ấy được nhỉ.
Có lẽ đó là một chuyện lớn đến mức khó có thể tưởng tượng được.
Thế nhưng, bất chấp điều đó.
“...Tớ sẽ không thay đổi. Không…tớ mong là cậu sẽ thấu hiểu tớ thay vì xung đột với tớ”
Cô ấy biết quá rõ lựa chọn của tôi.
Chỉ là cô ấy không hiểu thôi.
Hoặc là cho dù có hiểu thì cô ấy cũng không đồng ý.
“...”
Sổ hướng dẫn nhìn tôi.
Nước mắt trào dâng ở khóe mi của cô ấy,
“...Tớ xin lỗi”
Tôi chỉ có thể nói vậy và vỗ nhẹ vào vai cô ấy.
“...Không sao cả”
Cô ấy điềm tĩnh đáp lại lời nói của tôi, dùng tay áo lau khóe mắt.
“Đó là lỗi của tớ vì đã gặp sai người đàn ông”
“...”
“Tớ sẽ thử cố”
Cô ấy điềm tĩnh trả lời.
“Nhưng nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra, cậu là ưu tiên của tớ. Dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, chỉ riêng điều này là sẽ không thay đổi”
“...”
Tôi không nói gì, và Sổ hướng dẫn vẫy tay.
“Đến lúc phải dậy rồi”
Cùng lúc đó,
“...”
Tôi mở mắt.
Tiếng cót két vang vào tai tôi và mùi cồn bệnh viện xộc vào mũi tôi.
Giường bệnh à, đã bao lâu rồi nhỉ.
Nghĩ vậy, tôi dựng người dậy,
“...”
Và tôi chạm mắt với Song Ahrin đang nhìn tôi trong khi nằm.
“...”
“...”
Để một người đàn ông và một người phụ nữ cùng chung một phòng bệnh có ổn không vậy?
Ngay khoảnh khắc tôi nghĩ vậy.
Song Ahrin cười khẩy.
“Đúng là ngớ ngẩn thật mà”
“Cái gì vậy?”
“Chỉ là,”
Cô ấy nhắm mắt lại.
“Dường như điều ước của tôi đã thật sự trở thành hiện thực rồi nhỉ”
Nói gì vậy?
Dù tôi có nhìn cô ấy thế nào đi nữa, cô ấy vẫn chỉ nở một nụ cười đầy bình yên.
