201-400 - Chương 369: Còn hơn cả nỗi đau

Con người đúng là gian xảo thật mà.

Vốn dĩ tôi đã định sẽ đón nhận cái chết ở đây, hay ngược lại là đối mặt với kết cục sẽ xảy đến, thế nhưng khi Song Ahrin đang ngước nhìn tôi ở bên cạnh như này, tôi liền có một cảm giác mãnh liệt rằng mình không được làm vậy.

Hơn tất cả.

Tôi nhìn dòng chữ [Câu chuyện ta viết lên cùng nhau].

Câu chuyện ta viết lên cùng nhau…

Đây cũng là một kỹ năng kết hợp, và hơn bất cứ điều gì…

Một ai đó thì thầm với tôi.

Rằng tôi không cần phải lo lắng.

Bức tranh tôi về nhà an toàn được vẽ lên.

“...”

Và Song Ahrin nhìn tôi với vẻ mặt xấu hổ dường như đang đè lên khung cảnh đó.

À, tôi thật sự không thể nghĩ được gì khác dù có muốn đi chăng nữa.

Tôi nhớ lại lời mà Song Ahrin đã nói với tôi vừa nãy.

Cô ấy đã hỏi rằng liệu bản thân có còn cơ hội hay không.

“...”

Có vẻ cuối cùng cũng đã đến lúc phải nói ra những gì tôi đã suy nghĩ trong suốt một thời gian rồi.

“...Tạm thời tôi—”

“Khoan đã”

Song Ahrin giơ tay lên chặn tôi lại.

“Phù, hà…”

Song Ahrin hít thở sâu, và không lâu sau, cô ấy mở lời.

“Tôi, không phải là muốn xác nhận cảm xúc của anh đâu”

Cô ấy liền thoắng nói tiếp với tốc độ nhanh đến kỳ lạ.

“Không, đúng là tôi muốn xác nhận, nhưng không, nói vậy thôi chứ cũng không phải là tôi muốn nghe ngay lập tức đâu…”

“...”

Khi tôi nhìn chằm chằm vào Song Ahrin, cô ấy từ từ mở miệng.

“Anh, anh chỉ cần trả lời cho tôi biết là liệu tôi có còn cơ hội hay không thôi…”

“...”

Song Ahrin lẩm bẩm trong khi cúi đầu thấp xuống.

Jang Chaeyeon và Song Ahrin đều như vậy.

Cảm giác như là sau cùng cả hai người họ chỉ nói ra những lời mà bản thân muốn nói thôi vậy.

Nhưng tôi quyết định không cần phải đưa ra ý kiến gì về điều đó.

“Có đấy”

Tôi điềm tĩnh trả lời cô ấy, và Song Ahrin ngước nhìn tôi.

“...Thật sao?”

“Tôi đâu có được gì khi nói dối về một chuyện như này chứ?”

Hoàn toàn chẳng được gì.

Song Ahrin có thể nhận được gì khi tôi nói ra một lời nói dối vô nghĩa như vậy chứ?

Ánh mắt của Song Ahrin và tôi chạm nhau một hồi,

“...Vậy, vậy thì được rồi”

Cô ấy lẩm bẩm, lảng tránh ánh mắt của tôi.

“...”

Được rồi.

Bây giờ không phải là lúc để bận tâm đến chuyện như vậy.

Tôi cúi xuống nhìn cái bút.

Một dị thể quản thúc có thể tùy ý thay đổi thế giới đang ở trong tay tôi mà không có bất cứ tác dụng phụ nào.

Không phải.

Tuyệt đối không thể nào có chuyện không có tác dụng phụ được.

Giống như sổ hướng dẫn đã cảnh báo tôi, chắc chắn phải có tác dụng phụ nào đó mà bây giờ tôi vẫn chưa nhận ra.

Chỉ là bây giờ tôi chưa biết nên mới như vậy thôi.

“...”

Cho dù có thử tìm hiểu về nó thì cũng sẽ không thay đổi điều gì cả.

Trước mắt hãy tập trung vào việc rời khỏi đây đã nào.

Tập trung thôi.

Tôi lẩm bẩm trong lòng và lại nhìn cửa sổ trong suốt trước mắt.

Câu chuyện ta viết lên cùng nhau.

“Trước hết hãy thoát ra đã rồi nói chuyện sau nhỉ”

“À, ừ, ừm”

Song Ahrin lẩm bẩm và lúng túng đứng bên cạnh tôi.

“Tôi, tôi phải làm gì đây?”

“Tôi đang định sẽ tìm ra từ bây giờ”

“Ừm…?”

Song Ahrin lẩm bẩm như thể không biết tôi đang nói gì.

[Câu chuyện ta viết lên cùng nhau - Hai người trở thành một. Một người trở thành mực, một người trở thành bút, và họ tạo nên câu chuyện của nhau. Sau khi sử dụng một lần, kỹ năng này sẽ không thể được sử dụng lại trong vòng một tháng]

Một tháng sao?

Có vẻ là nếu không thành công ngay trong lần đầu tiên thì sẽ loạn lắm đây.

“Xin hãy nghe kỹ đây, cô Ahrin”

“À, ừm”

“Nếu thất bại, cô Ahrin và tôi sẽ phải sống ở đây trong suốt một tháng”

Song Ahrin chớp mắt sau khi nghe tôi nói rồi hạ tầm mắt xuống một lúc như thể đang suy nghĩ gì đó.

“Cô Ahrin?”

Tại sao cô lại bất an không lời vậy? 

“À, ừm. Tôi hiểu rồi. Thế thì phải làm thật tốt thôi”

Song Ahrin cuối cùng cũng gật đầu sau khi tôi vội vã gọi cô ấy.

Được rồi.

Đừng làm gì đáng sợ như vậy chứ.

“Vậy thì chính xác là tôi phải làm gì đây?”

“Chà?”

“Ừm?”

Tôi trả lời như vậy và tập trung tinh thần.

Có lẽ nếu xét đến việc nó đã xuất hiện ngay khi tôi nhận được cây bút, dường như đây đúng là một năng lực liên quan đến bút, vậy thì không phải cứ dùng luôn là được sao?

Tôi nâng cây bút lên để nhìn, nhưng tất nhiên, không có bất cứ lời đáp nào.

Cũng chẳng thể làm gì khác.

[Câu chuyện ta viết lên cùng nhau: 1->0]

[Thời gian còn lại cho đến khi có thể tái sử dụng: 29 ngày 23 giờ 59 giây]

Một cửa sổ trong suốt xuất hiện rồi biến mất, và cây bút trong tay tôi tự mình nổi lên không trung.

“Ồ”

“Chuyện, chuyện gì đây?”

Lạ ghê.

Trái ngược với tiếng lẩm bẩm của tôi, Song Ahrin kinh hãi nhìn tình huống đang xảy ra trước mặt mình.

Cùng lúc đó, cây bút bắt đầu tự viết chữ trên không trung.

<Xin hãy quyết định tiêu đề>

“...”

“Tiêu đề sao?”

Song Ahrin lẩm bẩm rồi nhìn tôi, trong khi đó, thông tin chảy vào trong đầu tôi.

Cảm giác như thể cây bút này đang chỉ tôi phải làm như nào vậy.

Hiểu rồi.

“...Tôi sẽ dùng thứ này làm chỉ dẫn”

“Anh đang nói cái gì vậy?”

“Thì là…”

Tôi từ từ giơ tay lên cầm lấy cây bút và bắt đầu viết.

“Về cơ bản thì cây bút này viết lại tất cả mọi thứ”

“...”

“Nhưng mà nó thường được sử dụng để viết lại con người hơn”

Bởi vì thế giới không phải một vở kịch.

Lý do mà tôi có thể khép lại vở kịch cũng là bởi ngay từ đầu tôi đã ở trong vở kịch.

Nếu có thể thay đổi thực tại dễ như vậy thì thứ đó có còn là con người nữa không?

Khi ấy thì là dị thể quản thúc rồi.

Thật lòng thì ngay cả dị thể quản thúc cũng không thể thay đổi thế giới dễ như vậy đâu nhỉ.

“Nhưng bây giờ thì khác”

Tôi đã hiểu Câu chuyện ta viết lên cùng nhau là gì.

Đó là việc tôi có thể làm được bởi vì đây là một kỹ năng kết hợp tôi sử dụng cùng với Song Ahrin, người có liên quan đến vở kịch.

“Đó là thay đổi một phần của hiện thực giống như vở kịch dù chỉ trong một thời gian ngắn”

Tôi đã có thể làm được việc mà tôi và cây bút không thể làm được với năng lực của Song Ahrin.

Không phải đây là một năng lực rất tốt sao?

Vừa nghĩ vậy, tôi vừa viết xong tiêu đề rồi nhìn nó.

<Đường về nhà.>

[Hồi 1, Đường về nhà]

Cùng lúc đó, cây bút nổi lên không trung và bắt đầu vẽ một con đường.

Một con đường không có gì đặc sắc.

“...”

“Đi thôi”

“Anh, làm sao mà anh biết điều này?”

Trái ngược với lời tôi nói, Song Ahrin nhìn chằm chằm vào tôi, và tôi chỉ nhún vai với cô ấy.

“Cây bút đã chỉ cho tôi nhỉ”

“...”

Tôi cảm giác như là khuôn mặt của Song Ahrin đã trắng bệch hẳn đi.

Con đường bắt đầu ngoằn ngoèo, và tôi bước đi lên đó.

“Đi thôi”

“...”

Song Ahrin đi lên con đường với khuôn mặt vẫn tái nhợt hẳn đi.

“Cô Ahrin?”

“...”

“Cô Ahrin”

“Tôi đang suy nghĩ”

“À, ừm”

Thế thì tôi không có gì để nói nữa cả.

Tôi vừa nghĩ vậy vừa bắt đầu bước đi.

***

Một con đường nhàm chán.

Ngược lại thì nó cũng là một con đường an toàn.

“...Này”

Và, Song Ahrin yên lặng nhìn tôi.

Không như ánh mắt cô ấy đã nhìn tôi khi này, bây giờ vẻ mặt của cô ấy mang một vẻ nghiêm nghị như thể đã quyến tâm điều gì đó.

“Cho tôi thử một việc này được không?”

“Việc gì vậy?”

Việc gì mà biểu cảm phải nghiêm nghị vậy nhỉ?

“...Tôi chỉ muốn chạm thử trán anh một lần thôi”

“Ừm?”

Đột nhiên?

Ở đây sao?

Khi tôi nhìn cô ấy mà không giấu nổi sự bối rối của mình, Song Ahrin vội vã nói tiếp.

“Lúc, lúc nãy, vì tôi có chút bận tâm về những gì mình đã nói với anh nên”

“...”

À, khi cô ấy nói vậy thì tôi cũng không thể nói gì cả.

“Vậy, vậy thì cô cứ làm đi”

Khi tôi lặng lẽ gật đầu cho phép, Song Ahrin liền chậm rãi đặt tay lên trán tôi.

Tôi cảm nhận được một cảm giác ấm áp trên trán trong khoảnh khắc, và cô ấy gật đầu.

“Ừm, được rồi”

“...Có gì sao?”

“Có”

Cô ấy chỉ gật đầu như thể tuyệt đối sẽ không nói cho tôi.

“Ừm, gì chứ”

Vậy thì cũng chẳng làm gì được.

Đằng nào thì con đường này rồi cũng sẽ kết thúc thôi.

Chúng tôi đã đến được cuối con đường, và từ lúc nào, cả hai đã đang đứng dưới bầu trời xanh thẫm.

“Chúng ta đang đi đúng đường rồi nhỉ”

“...Thật sao?”

“Ừm. Tôi có thể biết được”

‘Câu chuyện’ là như vậy.

Song Ahrin nhắm mắt lại rồi mở ra sau khi nghe tôi nói.

“Tôi hiểu rồi. Thế tiếp theo là gì?”

“Chúng ta đã tạo ra con đường rồi nên bây giờ cần phải làm cửa”

Có thể làm đến Hồi 2.

<Đường về nhà>

[Hồi 2. Cánh cửa hướng về nhà]

Một cánh cửa được vẽ lên ngay khi tôi cầm bút và quyết định tiêu đề.

“Tốt”

Dường như chúng tôi có thể quay về với cái này.

Nghĩ vậy, tôi bước lên cầm lấy tay nắm cửa.

“Khoan đã”

Giọng nói của Song Ahrin dừng tôi lại.

“Cô Ahrin?”

Chuyện gì vậy.

Tôi quay đầu nhìn Song Ahrin, và cô ấy hít một hơi sâu rồi nhìn tôi.

“Chúng ta nói chuyện một chút đi”

***

Kỳ lạ.

Mặc dù cô đã cảm thấy kỳ lạ khi nắm lấy cái bút, nhưng điều khiến cô cảm thấy kỳ lạ hơn cả về người đàn ông là sau khi anh ấy nắm lấy cái bút và bắt đầu viết tiêu đề.

“...”

Nó ở mức độ mà chỉ một người đã nhìn người đàn ông trong một khoảng thời gian dài như cô mới biết được.

Không. 

Cả Tóc Trắng và Tóc Đen cũng sẽ nhận ra được.

Nếu là Tóc Trắng thì cô ta sẽ nói rằng bầu không khí đã thay đổi, và nếu là Tóc Đen, cô ta cũng sẽ bảo là mùi hương đã thay đổi.

Nhưng hiện tai thì hai người đó không ở đây.

Đó là vì sao Song Ahrin đã liên tục xem xét dáng vẻ của người đàn ông.

Lời tỏ tình gì gì đó thì để sau đi, bởi vì bây giờ có một chuyện quan trọng hơn nhiều.

Dù có bị từ chối hay không thì người kia phải sống thì mới bị từ chối được chứ.

Với suy nghĩ đó, Song Ahrin nhìn người đàn ông.

“Cô muốn nói chuyện gì à?”

Người đàn ông nhìn chằm chằm vào cô.

Nếu chỉ xét đến cách anh ta nói chuyện và bầu không khí tỏa ra thì không có gì khác biệt cả.

“...”

Cảm giác này khác một cách khó tả.

Cảm giác như là đang nói chuyện với một thứ không phải con người vậy.

Cảm giác như đang nói chuyện với một thứ đã vượt qua nhận thức.

Và nếu có thứ đã thay đổi người đàn ông trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, Song Ahrin chỉ có thể nghĩ đến một thứ.

Ánh mắt của cô nhìn về cái bút.

Có vô số trường hợp mà dị thể quản thúc thay đổi con người.

Không, còn hơn cả nhiều, phần lớn dị thể quản thúc loại dụng cụ là như vậy.

Nếu không thì chúng có phải là dị thể quản thúc không?

Khi ấy thì là linh vật rồi.

Bây giờ thì cô đã biết được tại sao sổ hướng dẫn lại không phải là dị thể quản thúc rồi.

Cùng với suy nghĩ đó, Song Ahrin đưa tay ra.

Vậy thì phương pháp rất đơn giản thôi.

“Này, cho tôi xem thử cái bút đó một chút đi”

“Cây bút sao?”

“Ừm”

“Cây bút có gì à?”

Tuy người đàn ông nói như thể chẳng có chuyện gì, nhưng Song Ahrin đã có thể cảm nhận được sự bất thường từ đó.

Bởi vì nếu là người đàn ông mà cô biết thì anh ấy đã nói là ‘Được thôi, có gì đâu’ và đưa cái bút cho cô rồi.

Và làm sao thì cô mới có thể lấy được cây bút đây?

“Trời ạ, cho tôi xem một chút đi. Chẳng lẽ tôi viết cái là nó mòn hết chắc?”

Vẫn như mọi khi, cô chỉ trừng mắt nhìn người đàn ông với vẻ bực bội.

Và rồi, như thể đã hứa, người đàn ông—

“...Hà. Biết rồi mà”

Đương nhiên sẽ đưa cây bút cho cô như thể đã chịu thua.

Nhưng vừa rồi anh ấy đã do dự.

“...”

Cô thật sự phải tự mình làm việc này à?

Song Ahrin bắt đầu than vãn hết mức ở trong lòng.

Dường như hôm nay là ngày đầu tiên trong đời mà cô thấy nhớ Tóc Trắng và Tóc Đen đến vậy.

Nếu là hai người đó thì cho dù có dùng mọi thứ mình có thì họ cũng đã sẽ giúp Song Ahrin rồi.

Không, nếu là Tóc Đen thì cô ta dù chết cũng sẽ sống lại và hành động vì người đàn ông.

Còn Tóc Trắng sẽ chế ngự người đàn ông hoặc giải quyết tình hình trong khi còn chẳng cần phải chạm tay.

Tuy nhiên cô không có những năng lực như vậy.

Nếu phát điên thì cô sẽ chỉ phát điên, nếu chết thì cũng sẽ chỉ chết, và cô không sở hữu món sức mạnh vô đối.

Nhưng đây là việc mà cô phải làm.

Dù vậy nếu cứ tiếp tục như này, cảm giác như là người đàn ông sắp hoàn toàn không đưa cho cô cây bút luôn.

Song Ahrin từ từ xem xét tâm trí của người đàn ông.

Cô đã luôn có cảm giác như là tâm trí của người đàn ông bị chặn lại bởi một thứ gì đó giống như một bức tường trong suốt, nhưng lần này thì khác.

Cảm giác như thể cô đang tấn công tinh thần của một thứ hoàn toàn không phải là con người vậy.

“...”

Song Ahrin khẽ thở dài và nhanh chóng giật lấy cây bút.

“Hở?”

Người đàn ông phát ra giọng nói ngớ ngẩn trong giây lát,

“Cô Ahrin!”

Khuôn mặt của anh ấy tràn ngập bối rối và tức giận.

Cô phải làm gì đây?

Nghĩ vậy, Song Ahrin nắm lấy cây bút,

“...!”

Một lượng thông tin vô lý bắt đầu đi vào trong đầu cô.

Thật sự là một lượng thông tin quá đỗi bạo lực.

Và, toàn bộ thông tin đó là những thứ người bình thường không được biết hoặc không thể biết.

Cách để điều khiển con người, cách để viết lại con người, và đủ mọi loại thông tin ở đó.

“...Khư…”

Giống như người đàn ông đã làm, mắt của Song Ahrin bắt đầu bị nhuộm màu đỏ rực.

Không chỉ có vậy, tâm trí cô bị rối loạn như thể bên trong đầu đã nhão nhoét.

Nhưng cô phải làm gì đây?

“...!”

Người đàn ông vừa nói gì đó vừa đưa tay ra với Song Ahrin, và cơ thể của Song Ahrin loạng choạng.

Không thể nào có chuyện cô, một người bình thường biết điều khiển tâm trí của con người, có thể chịu đựng được điều này.

Nếu cứ như này thì bản thân cô sẽ chỉ—

‘Không!’

-Phựt!

Cô thè lưỡi ra rồi cắn mạnh xuống và dùng chân đá người đàn ông đi.

Người đàn ông lùi lại về sau, và ngay khi Song Ahrin vung tay, những sợi chỉ liền quấn lấy người đàn ông.

Người đàn ông hét lên gì đó.

Không phải là việc cô cần biết.

Cùng lúc khi máu bắn ra từ lưỡi của cô, Song Ahrin siết chặt tay nắm lấy cây bút.

Cô không thể sử dụng thôi miên hay điều khiển, và dù có thử dùng thì cũng sẽ vô nghĩa thôi, nhưng đó không phải là điều cô cần biết.

-Rắc!

Song Ahrin cầm cây bút bằng cả hai tay, nhắm mắt và dùng hết toàn bộ sức lực của mình.

Sau cùng thì độ bền của thứ này cũng chỉ là của một cái bút thôi mà.

-Rắc!

Mắt của Song Ahrin bị nhuộm màu đỏ tươi cùng với âm thanh cây bút nứt vỡ.

Bây giờ thì cô đã không thể cảm nhận được gì nữa rồi.

Cơ thể và tâm trí của cô đã đang gào thét, và cô cũng đã biết.

Rằng nếu cứ tiếp tục như này thì sẽ rất nguy hiểm.

Nhưng cô có thể làm gì được chứ?

Vừa lẩm bẩm như vậy, Song Ahrin vừa dồn lực vào tay hơn nữa.

-Rắc!

Tất cả những đau đớn đó, tất cả những thông tin đó,

-Rắc!

Vết nứt xuất hiện trên thân bút.

Song Ahrin nhắm mắt lại và dồn thêm nhiều lực hơn nữa.

Đó là bởi vì cô không thể ngăn cản trái tim của mình.

-RẮC!

Cây bút bị gãy làm đôi.