201-400 - Chương 368: Câu chuyện ta viết lên cùng nhau

Song Ahrin nhìn chằm chằm vào vẻ mặt của người đàn ông trong khi nắm lấy cổ áo của anh ấy.

“...Đừng lo, cô Ahrin. Chúng ta phải thoát ra chứ”

“Anh không sợ chết à?”

“Ai mà không sợ chết cơ chứ?”

“Nhưng tại sao vẻ mặt của anh lại điềm tĩnh đến vậy?”

“Cái đó thì…”

Người đàn ông lẩm bẩm như thể khó xử và lảng tránh ánh mắt của cô.

Bất cứ khi nào cô nhìn thấy dáng vẻ này, một cảm xúc không rõ lại trào lên trong lòng Song Ahrin.

Không phải là sự tức giận.

Nếu phải nói thì đó sẽ là nỗi buồn.

Một biểu cảm bình thản.

Khuôn mặt của anh ấy cảm giác như là của một người bệnh đã chấp nhận cái chết của mình vậy.

“...”

Song Ahrin cắn chặt môi.

Cô không muốn nhìn thấy khuôn mặt như này.

Khuôn mặt hơi khó xử mà anh ấy đã luôn làm khi hỏi những câu hỏi nhạy cảm.

Cô cảm giác là mình đã nói tất cả với anh theo cách của riêng mình.

Tất nhiên, cũng có những thứ cô đã thốt ra mặc cho ý định của bản thân, nhưng dù gì đi nữa, Song Ahrin đôi lúc lại cảm thấy bất an mỗi khi nhìn người đàn ông như này.

Bất chấp điều đó,

“Đừng lo”

Người đàn ông giữ vững tư thế.

“Chúng ta phải thoát khỏi đây chứ”

Khác với dáng vẻ bình thản anh đã thể hiện ra trước đó, dường như anh ấy đã củng cố ý chí một lần nữa.

Thật may là cô đã đến.

Nếu không thì người đàn ông đã không tự mình nghĩ cách để thoát ra mà sẽ chỉ nghĩ đến việc chết ở đây rồi.

Cô nhớ lại.

Về những gì cô đã phải trải qua để có thể đến được đây.

***

“Này!”

Song Ahrin gọi người đàn ông.

Người đàn ông vung cây bút và cứ thế biến mất khỏi hiện thực.

Không, người đàn ông không biến mất.

Là họ đã biến mất.

“Hở?”

Song Ahrin chớp mắt với vẻ mặt bối rối.

“...Chuyện gì đây?”

Jang Chaeyeon đang ở cách cô một khoảng cũng nhìn xung quanh với vẻ mặt bối rối.

Mới đây thôi tất cả mọi người còn đang chảy máu ở trong một nơi nửa đổ nát, thế tại sao họ lại đang ở đây?

Và hơn tất cả, người đàn ông đã đi đâu rồi?

“Gì chứ. Anh ta đi đâu rồi?”

Chính xác thì dường như cô đã biết, nhưng trong thâm tâm cô lại không muốn biết.

Song Ahrin lẩm bẩm với giọng run rẩy và nhìn xung quanh.

Tất cả mọi người đều đang ở đó.

Ngoại trừ người đàn ông.

“Anh Jaehun?”

Và rồi, giọng nói bối rối của một người phụ nữ vang đến từ phía sau cô.

Khi Song Ahrin quay lại, mái tóc đen đang tung bay trong gió.

Yu Daon đang ở đó.

“...Cô Ahrin, anh Jaehun đâu rồi?”

Cô ấy nhìn Song Ahrin trong khi lẩm bẩm bằng giọng điềm tĩnh, và Song Ahrin thoáng im bặt khi nhìn cô ấy như vậy.

Cô phải nói gì khi cô cũng chẳng biết chứ.

Không, dường như cô biết, thế nhưng cô không thể nói rằng mình biết bởi vì cảm giác là điều đó sẽ được xác nhận ngay khi cô làm thế vậy.

Chính vì điều đó mà Song Ahrin đã nói một lời khác.

“Cô đã đi đâu mà bây giờ mới đến hả?”

“Vì được anh Jaehun nhờ nên tôi đã tìm và mang người đến”

Khi Yu Daon chỉ ra sau lưng mình, Trưởng Chi nhánh ở đó đang nhìn chằm chằm vào Song Ahrin với vẻ mặt bối rối.

“Ta tưởng mọi người nói là đã có chuyện gì đó xảy ra mà?”

“...”

Mặc dù Song Ahrin muốn ngồi xuống và hét lên ngay lập tức, cô vẫn tuyệt vọng kìm lại tiếng gào thét đang trực trào.

Bởi vì nếu là người đàn ông, anh ấy sẽ không hét lên trong tình huống này.

Có lẽ anh ấy sẽ bằng cách nào đó nghĩ ra cách để vượt qua được tình huống này.

“Cô Ahrin, cô có thể cho tôi biết là anh Jaehun đang ở đâu không?”

Song Ahrin nhắm mắt lại rồi mở ra trước giọng nói vô cảm của Yu Daon và cất lời.

“Anh ta ở lại rồi”

“Vâng?”

“Tôi nói là anh ta ở lại rồi”

Đúng như lời cô nói.

Người đàn ông đã sử dụng cây bút để làm một điều gì đó không thể hiểu được và biến mất ngay trước mặt cô và những người khác.

“Vậy thì cô Ahrin—”

“Đúng rồi đấy. Tôi chỉ có thể đứng nhìn mà không thể làm bất cứ điều gì đấy. Hài lòng chưa?”

Song Ahrin nói bằng giọng đầy gai góc.

“...”

Yu Daon im bặt, và Song Ahrin nhắm mắt.

Không.

Nghĩ đi, cô cần phải suy nghĩ.

Cô không thể cứ từ bỏ người đàn ông như này mà về được.

Đó là một lựa chọn không tồn tại, và Song Ahrin cũng không có ý định làm vậy.

“Kim Jaehun đi đâu rồi?”

Và Jang Chaeyeon, người đã xuất hiện bên cạnh cô, cũng đóng góp một phần vào việc làm phân tán sự tập trung của cô.

“Này—”

“Cô Chaeyeon”

“...”

“Tôi có nghe được là anh Jaehun hiện đang không ở đây”

“Tôi cũng đã nhìn thấy điều đó. Dù là khi ấy cô không có ở đây”

“...”

Yu Daon và Jang Chaeyeon nhìn nhau, và Song Ahrin đang nhìn dáng vẻ đó của hai người rồi hướng mắt về phía khác.

Phải giữ bình tĩnh.

Cô có thể làm những gì?

Cô không thể vượt qua chiều không gian, cũng không thể hồi sinh người đã chết, và cho dù có chịu đựng được nỗi đau khi đi lại giữa các chiếu không gian thì sau đó cơ thể của cô cũng sẽ chẳng còn.

Bản thân cô có thể làm gì với thể xác con người yếu đuối không có gì và tâm trí con người bị làm cho lung lay trước những thứ nằm ngoài nhận thức đây?

-Chát!

Song Ahrin dùng hai tay đánh mạnh vào má mình, và những người khác nhìn cô.

Trong khi nắm lấy bờ má đang nóng bừng, cô lắc đầu.

Hãy nghĩ về chuyện đó sau nào.

Trước mắt thì việc cô có thể làm—

“Em đến rồi đây!”

Và rồi giọng nói của Park Yeeun vang đến bên tai cô.

Park Yeeun mỉm cười xuất hiện cùng với một cái balo để rồi im bặt sau khi nhìn bầu không khí.

“Có, có chuyện gì sao ạ?”

“Em đã mang cái gì đến?”

Jang Chaeyeon hối thúc Park Yeeun bằng giọng khẩn trương, và Park Yeeun mở balo ra với vẻ mặt bối rối.

“Không, không có gì đặc biệt đâu ạ, chị Ahrin trông đáng sợ đó đã nhờ em mang cái này đến…”

“...”

Park Yeeun lấy ra một vật nhỏ từ trong balo.

“...Tay cầm điều khiển rối?”

Jang Chaeyeon lẩm bẩm như thể thấy ngớ ngẩn, và Yu Daon nhắm chặt mắt lại.

“Cái gì đây?”

“Ah, em chỉ được nhờ mang đến thôi ạ…”

“Đó là thứ tôi đã nhờ con bé mang đến để định dùng khi đánh với Trưởng Đoàn kịch”

Trưởng Đoàn kịch giơ tay lên nói bằng giọng điềm tĩnh.

“Nhưng bây giờ thì không còn cần đến nữa rồi”

“...”

“Tôi đã định kết nối thứ này với Trưởng Đoàn kịch rồi truy vết hoặc bám theo ông ta gì đó”

“Bằng cách nào?”

“Nếu kết nối thứ này, tôi có thể điều khiển được người bị kết nối đến một mức nào đấy theo ý muốn”

Trưởng Đoàn kịch vẫn lẩm bẩm với giọng điềm tĩnh.

“Nhưng mà sẽ không được đâu nhỉ. Bởi vì đã kết thúc rồi mà”

“...Chính là nó”

Và, sau khi nghe được điều đó, Song Ahrin liền lẩm bẩm.

“Này, Trưởng Đoàn kịch”

“...Sao?”

“Kết nối cái đó với tôi”

“Để làm gì?”

“Còn để làm gì nữa? Tôi sẽ tìm tên đó”

Trưởng Đoàn kịch nhìn cô với vẻ bối rối trước giọng nói điềm tĩnh của Song Ahrin.

“Bằng cách nào?”

“Tôi chỉ cần trở thành tên đó là được mà”

Song Ahrin điềm tĩnh nói và nhìn trưởng Đoàn kịch, và Trưởng Đoàn kịch nhìn cô như thể đang nhìn một kẻ điên.

“Nếu làm vậy thì cô sẽ phát điên đấy”

“Không phát điên được đâu”

Song Ahrin điềm tĩnh đáp lại và thả lỏng cơ thể.

“Và dù có phát điên thì tôi mới là người phát điên chứ không phải cô nên là đừng bận tâm chuyện đó nữa”

“...”

Trưởng Đoàn kịch nhìn chằm chằm vào Song Ahrin rồi nhìn vào cái tay cầm điều khiển rối mình đang giữ.

“Chúng ta ra nói chuyện riêng một lúc đi”

Trước lời của Trưởng Đoàn kịch, Song Ahrin quay lại nhìn những người khác.

“Cô ta nói vậy đấy”

“...”

“...”

Yu Daon và Jang Chaeyeon nhìn chằm chằm vào cô, nhưng cả hai không nói gì mà chỉ ngoảnh mặt đi.

Nhìn theo một cách nào đó thì đây có thể được coi là sự đồng ý ngầm.

Trưởng Đoàn kịch đi ra chỗ khác, và Song Ahrin cũng đi theo cô ấy ra góc.

“...”

Trưởng Đoàn kịch nâng tay cầm điều khiển rối lên, và ngay lập tức cơ thể của Song Ahrin cứng lại như thể bị cố định bởi những sợi chỉ.

Trưởng Đoàn kịch hỏi Song Ahrin bằng giọng vô cảm.

“Cô. Làm sao mà cô biết được là tôi có thể tìm người đàn ông đó”

“Làm sao mà tôi biết được ấy hả?”

Song Ahrin trả lời câu hỏi của cô ta trong khi cười khẩy.

“Không nhớ à? Cái lần đầu tiên cô xuất hiện ấy?”

“...”

“Do là cô đã có thể xuất hiện khi ấy, cô cũng có thể tìm tên đó đúng chứ?”

Giống như người đàn ông, cô cũng đang cố để không quên từng chi tiết nhỏ nhặt nhất.

“...Suy nghĩ của cô thật sự đang trở nên rất giống với người đàn ông đó mà”

“Tôi đang cố gắng đấy”

Đó là lời khen đấy.

Song Ahrin lẩm bẩm trong khi nhìn Trưởng Đoàn kịch, và Trưởng Đoàn kịch cũng nhìn Song Ahrin.

“Khi ấy cô đã nói với tôi”

Trưởng Đoàn kịch điềm tĩnh lẩm bẩm.

“Vào lần đầu cô gặp tôi ấy”

“...”

“Cô còn nhớ điều mình đã nói gì chứ?”

“Vẫn nhớ”

Trưởng Đoàn kịch vừa vung tay vừa điềm tĩnh nói tiếp, và Song Ahrin trả lời bằng giọng đầy quyết tâm.

Cảm nhận cơ thể của mình đang ngày càng cứng lại, Song Ahrin nhìn Trưởng Đoàn kịch.

“Sao?”

“Bởi vì kỳ lạ”

Trưởng Đoàn kịch lẩm bẩm trong khi vung tay.

“Tôi chưa từng hét lên rằng mình yêu một ai đó với vẻ mặt đáng xấu hổ đến vậy”

“...Có hơi đáng tiếc nhỉ”

Mặc dù cảm thấy mặt của mình đang đỏ bừng lên trong khoảnh khắc khi nhớ lại lúc đó, Song Ahrin nói tiếp mà không để lộ ra ngoài.

“Cô thật sự đáng thương khi không thể cảm nhận được cảm xúc đó. Phải trải qua tình yêu thì con người mới có thể trưởng thành được một chút chứ. Về mặt tinh thần thì có khi tôi là chị của cô đấy”

“Bởi vì xấu hổ nên nói hết tất cả những lời nên nói và không nên nói luôn nhỉ”

Trưởng Đoàn kịch lắc đầu như thể cô đang nói nhảm sau khi nghe được câu trả lời đó.

“...”

“Bởi vì cả cô và tôi đều suy nghĩ như nhau mà”

“Khốn nạn”

Cô vừa lẩm bẩm lời chửi thề người đàn ông đôi khi lại nói vừa lườm Trưởng Đoàn kịch, và cùng lúc đó, Trưởng Đoàn kịch lại cất lời.

“Chuẩn bị xong rồi đấy. Bây giờ cô chỉ cần đi bắt chước người đàn ông đó thôi”

“Phù…”

Cùng với một tiếng thở dài, Song Ahrin nhắm mắt rồi mở ra, và ngay lập tức cất lời.

“Chuẩn bị xong rồi”

“Được thôi”

Và Trưởng Đoàn kịch vươn tay ra, điều khiển cô như một con rối.

“...”

Đồng thời, tiếng kèn đồng vui tươi vang lên trong đầu Song Ahrin,

Và cô đã đang đứng trước mặt người đàn ông.

***

“Cô đang nghĩ gì vậy?”

“Chỉ là, dường như tôi và anh đã trở nên giống nhau rất nhiều thôi”

“Tôi ấy hả?”

“Ừm”

Song Ahrin nhìn tôi với một nụ cười tinh nghịch.

“Anh không nghĩ vậy à?”

“...Mấy chuyện khác thì tôi không biết như nào, nhưng khi liên quan đến bàn bạc chiến lược thì đúng là không có ai bằng được cô Ahrin cả”

“Ừm ừm. Đúng chứ?”

Cô ấy cười toe toét nhìn tôi.

“Thế, chúng ta thoát khỏi đây kiểu gì?”

“...”

Hãy suy nghĩ nào.

Cách để thoát ra à.

Thật lòng thì tôi chẳng nghĩ được cách nào cả.

Chính xác hơn thì tôi còn chẳng thèm nghĩ đến nó cho đến vừa nãy.

“...Dùng cây bút thì sao?”

“Hừm…”

Tôi nhìn cây bút sau khi nghe Song Ahrin nói.

Giờ đây cây bút này đã có thể được sử dụng như là tay chân của tôi.

Vấn đề là tôi tự hỏi liệu mình có thể sử dụng nó như vậy không…

“...Chắc là cứ thử một lần đi nhỉ?”

Tôi nâng cây bút lên.

Song Ahrin nắm lấy tay tôi và trong khi cả hai bắt đầu cùng nhau vẽ nên quỹ đạo của cây bút, cô ấy lẩm bẩm.

“Tóc, Tóc Trắng ấy”

“Ừm”

“Cô ta đã nói là mình thích anh nhỉ”

“...”

Tại sao lại đột nhiên nhắc đến chuyện đó ở đây vậy?

Tôi nhìn cô ấy với vẻ mặt bối rối, và Song Ahrin ngoảnh mặt đi chỗ khác trước ánh mắt của tôi.

“Và, và anh vẫn chưa trả lời nhỉ”

“...Đúng vậy”

“Thế, thế thì”

Song Ahrin vừa nhìn tôi vừa uốn ngọn tóc của mình.

“Tôi vẫn, còn cơ hội nhỉ?”

6ecf23c1-1bec-44f4-adc7-d75cc3be1e02.jpg

Một cửa sổ trong suốt hiện ra trước mặt tôi.

Có lẽ đang nói đến Chương 263