201-400 - Chương 367: Người ở trong cỗ máy

Ngòi bút còn mạnh hơn lưỡi gươm. 

Câu nói này thường được sử dụng như một cách diễn đạt ẩn dụ nhiều hơn. 

Bây giờ thì nó chủ yếu cho nghĩa là vũ lực không thể thắng được sức mạnh của báo chí hay văn học. 

Dù vậy, cây bút tôi đang cầm vào bây giờ cảm giác như đã đảo ngược lý lẽ đó vậy.

Nó thật sự là ngòi bút mạnh hơn lưỡi gươm theo đúng nghĩa đen. 

Một cây bút có thể viết lại con người ấy hả. 

Nếu cái đó không mạnh hơn lưỡi gươm thì là cái gì mạnh hơn cơ chứ? 

Lý do mà tôi có suy nghĩ như vậy,

“Gư ư…!”

Là bởi cơn đau đầu kinh khủng giống như đang bị ấn chặt đầu xuống vậy.

Nếu không suy nghĩ về điều này thì có lẽ tôi đã phát điên vì đau đầu rồi. 

“Anh, anh bị điên đấy à…!”

Và cuối cùng là cả cảnh tượng Trưởng Đoàn kịch lẩm bẩm gì đó giống Song Ahrin và dậm mạnh chân.

Thái dương của tôi đang nhói lên như thể sắp nổ tung, và cơn đau đầu kinh khủng đến mức đầu tôi tưởng như sẽ nứt đôi vậy.

Tầm nhìn của tôi chuyển sang màu đỏ tươi, và khi cảm nhận được máu đang chảy ra, và tôi dùng bàn tay đang không cầm bút sờ lên má. 

Từ cảm giác ẩm ướt thì có thể thấy là máu đỏ đang trào ra. 

Thật sự là đang khóc ra máu nhỉ.

Tôi nhìn đống máu đang chảy ra từ mắt mình rồi lại sớm cảm nhận được ở mũi nên đã đưa tay lên kiểm tra, và tôi bây giờ cũng đang chảy cả máu mũi.

Hình như tiếng hét của những người khác đang vang đến từ xa thì phải, cơ mà tôi không biết chính xác là họ đang nói gì.

Nhưng không sao. 

Suy nghĩ rằng bản thân có thể làm được này lên trong đầu tôi. 

Đó là một sự tự tin chẳng có chút cơ sở nào nhưng mà kệ đi.

Tôi giơ cây bút lên, và cây bút đã từng không ngừng cố gạch ngang tên tôi liền ngừng di chuyển ngay khi bị tay tôi nắm lấy.

Chỉ có cơn đau đầu kinh khủng hơn đang hành hạ tôi mà thôi. 

“Khụ…!”

Tôi khuỵu gối xuống và tập trung tinh thần để bằng cách nào đó điều khiển cây bút này. 

Việc điều khiển cây bút thật sự đặc biệt đến vậy sao? 

Chỉ là thay vì một cây bút tự động di chuyển kia, tôi chỉ cần phải vung cây bút bằng cách nào đó thôi mà.

Tôi nắm chặt cây bút và đặt nó lên ô tên của mình. 

Ngay lập tức, cơn đau đầu trở nên còn dữ dội hơn nữa. 

“...Khư…”

Giờ đây mắt tôi đã đỏ đến mức tôi còn chẳng thể sử dụng cây bút một cách đáng hoàng. 

Cứ như này thì không được. 

Tôi cần phải bằng cách nào đó viết thứ này…

Khi ý thức của tôi đang dần phai đi,

Một ai đó đặt tay lên lưng tôi.

Ai vậy? 

“Tỉnh táo lại đi”

Một giọng nói điềm tĩnh, không, là một giọng nói giả vờ như điềm tĩnh. 

Xét đến cách bàn tay đang run rẩy, có vẻ là người này rất lo lắng. 

“Cô Ahrin?”

Mặc dù mắt không thể nhìn rõ vì máu, tôi vẫn có thể nhận ra rằng đó là Song Ahrin. 

“Ừm, tôi đây”

Song Ahrin lẩm bẩm với giọng nói run rẩy nhưng điềm tĩnh và đặt tay lên lưng tôi. 

“Tôi, tôi, tôi có thể giúp gì cho anh đây…?”

“...”

Thật lòng thì tôi phải trả lời gì đấy, nhưng trong trạng thái hiện tại, ngay cả việc giữ tỉnh táo thôi đã khó rồi chứ nói gì đến trả lời đàng hoàng. 

Thế nên tôi chỉ im lặng như vậy mà không nói gì.

“...Thật là…”

Song Ahrin phát ra một âm thanh như thể muốn nói rằng không biết phải làm gì và quỳ xuống bên cạnh tôi. 

“Cô Ahrin…?”

“Im lặng, ở yên đấy…”

Cô ấy liên tục hít sâu thở ra rồi cắn mạnh vào môi như thể đã quyết tâm gì đó. 

“...!”

Rồi cô ấy nắm lấy cây bút mà tôi đang cầm cùng tôi.

Cái người này bị điên rồi à?

Tôi mở miệng để nói gì đó với cô ấy, nhưng vấn đề là ngay cả giọng nói của tôi cũng chẳng thoát ra rõ ràng. 

Tôi đã bảo là đừng chạm vào nó rồi mà.

“Khụ!”

Đáng tiếc là thay vì lời nói, chỉ có cơn ho cùng với máu thoát ra khỏi miệng tôi,

“Gư…!”

Và Song Ahrin cũng bắt đầu chảy máu mũi ngay khi cầm lấy cây bút và dựa vào người tôi. 

Cô bị điên rồi à, tại sao cô lại cầm thứ này cùng tôi cơ chứ? 

Những suy nghĩ đó chỉ lướt qua tâm trí tôi trong khoảnh khắc,

“...Khụ, khụ…!”

Ngạc nhiên là cơn đau đầu đã dịu đi nhiều so với lúc trước. 

Việc này có hợp lý không vậy? 

Khi tôi nhìn Song Ahrin, cô ấy cũng đang vừa chảy máu mũi vừa nhìn tôi. 

“Tên, ngốc kia…!”

Bất ngờ là lời đầu tiên cô ấy nói ra là để lăng mạ tôi. 

“Làm ơn, đấy…! Phải nói…rồi, hãy làm chứ…!”

Nếu tôi nói ra thì không phải tôi sẽ bị ngăn lại à. 

Nếu sẽ bị ngăn lại thì tôi nói ra để làm gì cơ chứ? 

Tôi nhìn cô ấy với vẻ mặt ngơ ngác, và ngay khi Song Ahrin nghiến răng ken két như muốn tức điên lên khi nhìn thấy biểu cảm của tôi ,

“...”

Lại có một người khác đặt tay lên cây bút.

Một bàn tay trông giống hệt của Song Ahrin. 

Đồng thời, cơn đau đầu còn dịu đi hơn nữa. 

Thật sự càng có nhiều người cầm vào thì càng ổn hơn à?

Bây giờ tôi đã có thể nói chuyện bình thường. 

“Khụ!”

Sau khi nhổ đống máu đang kẹt lại ở cổ họng của mình, tôi nhìn người đã nắm lấy cây bút.

“...”

Trưởng Đoàn kịch đang nhìn hai chúng tôi với ánh mắt đánh giá trong khi nắm lấy cây bút. 

“Nếu định quay chuyện lãng mạn mà làm như này là sẽ bị ăn chửi đấy”

“Cô nhìn kiểu gì mà ra được lãng mạn vậy hả?”

Đúng là nực cười mà.

Tôi đã phải đặt cược mạng sống của mình để cầm thứ này đấy.

“Nếu tôi tham gia vào hành vi nỗ lực tự tử này thì phải làm sao đây”

Trưởng Đoàn kịch điềm tĩnh nói trong khi nhìn Song Ahrin, và Song Ahrin bực bội đáp lại trước ánh mắt của cô ấy.

“Im đi, cái đồ chẳng làm gì”

“...”

Trưởng Đoàn kịch lắc đầu rồi nhìn tôi.

“Anh không có ý định buông cây bút ra đâu nhỉ?”

“Không đâu”

Dù có buông cây bút ra bây giờ thì chúng tôi cũng chẳng làm được gì.

Ngược lại, không phải bây giờ chính là khoảng thời gian tốt để giải quyết luôn sao?

“...Hãy viết nào”

“Ở đâu?”

“...”

Phải rồi.

Tôi nghĩ về cây bút này.

Cây bút này sau cùng là thứ có thể thay đổi nền tảng của một người.

Trong trưởng hợp đó…

Tôi nhìn xung quanh.

Trưởng Đoàn kịch trung niên đã biến mất tăm.

Trong lúc đó hắn ta đã bỏ chạy rồi à?

“Trước hết thì chúng phải dừng cái này lại”

Tôi vừa miễn cưỡng phớt lờ cơn đau đầu nhức nhối vừa nói, và hai người họ cũng nhìn tôi trong khi chau mày như thể cũng đang cảm nhận cơn đau đầu như tôi.

“Anh định làm gì?”

“Chúng ta cần phải có thể điều khiển được cây bút này”

“Bằng cách nào?”

“Đơn giản là nếu cứ vung nó như này…”

Tôi vung nhanh cây bút trên không trung nhưng không có chuyện gì xảy ra.

Chỉ có một vệt bút đen xuất hiện trên không trung.

“...Không có chuyện gì xảy ra cả”

“...”

Tôi nắm chặt cái đầu đang đau nhói của mình và tiếp tục suy nghĩ.

Làm sao thì mới có thể tận dụng cây bút này đàng hoàng đây?

“...”

Và rồi, ánh mắt của tôi hướng về cửa sổ trong suốt.

afa6223e-1eea-4b93-b9ea-6b737752c14b.jpg

“...”

Chính là cái này.

Tôi nâng cây bút lên, và ánh mắt của hai người kia nhìn vào tôi.

“Anh, anh đang định làm gì vậy hả?”

“Hai người chỉ cần nhìn kỹ thôi. Đừng rời tay ra”

Tôi từ từ vươn tay tới cửa sổ trong suốt có liên quan đến mình.

Tôi nên viết vào đâu đây?

Đặc trưng hay khả năng sao?

Cái này nếu chạm sai thì sẽ xảy ra chuyện lớn đây.

Tên hay tuổi thì còn tệ hơn nữa.

Sau cùng thì chỉ còn mỗi tiểu sử và điểm yếu.

“...”

Tay của tôi vươn tới phần tiểu sử.

-Lật phật!

Cùng lúc đó, sổ hướng dẫn mở ra.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]

[GB - Chỉnh sửa thông tin cá nhân]

1. Việc tùy tiện chỉnh sửa thông tin cá nhân là một việc nguy hiểm có thể làm lung lay nền tảng của một người.

2. Do không thể biết được rủi ro như nào sẽ xảy ra, nếu muốn chỉnh sửa thông tin cá nhân thì bạn nhất định phải thảo luận trước hoặc phải chú ý.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Nói vậy là sao chứ.

Trả lời như vậy trong lòng, tôi từ từ bắt đầu viết vào bên cạnh phần tiểu sử.

[Tiểu sử: Anh ấy đã vượt qua vô số lần cận kề cái chết và bây giờ đã phát triển xa hơn nữa. Và, giờ đây anh ấy đã có thể điều khiển Ngòi bút còn mạnh hơn lưỡi gươm]

Nếu chỉ thay đổi tiểu sử của mình như này thì…

Bàn tay của tôi ngừng run rẩy.

Cơn đau đầu biến mất, và cây bút nằm vừa vặn trong tay tôi như thể nó đã trở thành của tôi.

Cùng lúc đó, thông tin về cách sử dụng cây bút bắt đầu chảy vào trong đầu tôi.

Cũng không khó như tôi nghĩ.

Không, phải nói là dễ mới đúng.

Cảm giác giống như cử động tay chân của mình vậy.

Tại sao tôi lại không biết điều này cho đến tận bây giờ vậy?

Không, tất nhiên là tôi không thể nào biết được rồi.

“...”

Bởi vì tôi vừa mới viết lại bản thân.

Thành người có thể sử dụng cây bút này.

“Anh…”

Song Ahrin nhìn tôi với vẻ mặt ngỡ ngàng, và Trưởng Đoàn kịch cũng nhìn tôi với biểu cảm như thể đang nhìn một thứ gì đó đáng sợ.

“Xin chờ một chút”

Tôi đáp lại rồi đứng thẳng dậy và nhìn về trước.

-Tách, tách…

Máu rơi xuống đất, và tôi vẫn cảm nhận được có thứ gì đó ấm nóng đang chảy ra từ mũi và mắt của mình.

Nhưng tôi cần phải làm ngay bây giờ.

Tôi nâng cây bút lên, và xóa bỏ.

Thứ tôi đang xóa là tất cả những đường gạch ở trên những cái tên đã có ở đây cho đến khi nãy.

Ngay khi tôi xóa bỏ những đường gạch, ý thức bắt đầu quay trở lại trong mắt của những người đã ngã xuống hoặc đang đứng thẫn thờ.

“Hở, tại sao?”

“Chuyện gì đây…?”

Và, việc tôi phải làm bây giờ…

Tôi ngẩng đầu nhìn lên trời.

Đây là một vở kịch, và cây bút này không là gì ngoài một sản phẩm phụ từ tất cả những kết quả từ Hồi 1 đến Hồi 3 đã tạo ra.

Điều đó có nghĩa là…

Tôi bắt đầu viết chữ trong không trung.

Có nên kết thúc nó không?

Không, tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra tạo ra cái kết ở đây.

Hồi Kết cuối cùng có nghĩa là vở kịch này đã được trình diễn thành công.

Nói cách khác, nếu tôi tuyên bố Hồi Kết, cây bút này sẽ ở lại trên thế giới và bi kịch này cũng sẽ còn đó.

Không thể làm như vậy được.

“...”

Phải làm gì đây?

Trong khoảnh khắc, cảnh tượng ở trên mặt trăng hiện lên trong tâm trí tôi.

Một người đang rên rỉ như thể sắp chết ở trong cỗ máy.

Và Trưởng Chi nhánh với vẻ mặt cay đắng.

Người đó đã phải để bản thân ở lại vì một tương lai tốt đẹp hơn.

Ở chính giữa mặt trăng nơi không có một ai và không biết khi nào sẽ trở lại.

Vậy thì—

“Này!”

“Kim Jaehun!”

“Anh Jaehun!”

Tôi có thể nghe thấy những người khác gọi tên tôi, nhưng bây giờ không phải là lúc để quan tâm đến điều đó.

Trước tiên phải tìm cách để giải quyết tình huống này.

Phải làm gì đây?

Tôi giơ tay lên sau khi suy nghĩ về nó.

Cách đề không kết thúc hồi này.

Cách để có thể quay lại khởi đầu.

“...”

Tôi chậm rãi viết chữ lên không trung.

[Diễn lại]

Diễn lại từ Hồi 1.

Đồng thời,

-Vútttt!

Một cơn gió lớn bắt đầu thổi, và mọi người hét lên.

“Gaaaaaah!”

“Oáaaai”

Tiếng hét của mọi người từ từ trở nên xa dần giống như một bức tranh toàn cảnh,

“...”

Và tôi đã đang đứng trong một thành phố trống rỗng với cây bút trong tay.

“...Phù”

Tôi thở dài nhìn xung quanh.

Một thành phố trống rỗng.

Những đống đổ nát.

Vết máu duy nhất là của tôi, và tất cả những người khác đều đã biến mất như thể từ đầu họ đã không có ở đấy.

“...”

Có vẻ đây là kết thúc của tôi lần này rồi.

“Này”

Tôi bắt chuyện với sổ hướng dẫn đang ở trong lòng mình, thế nhưng cô ấy cũng đã biến mất từ bao giờ.

Kết thúc rồi nhỉ.

Vừa nghĩ vậy, tôi vừa cứ thế ngồi sụp xuống tại chỗ.

Đau đầu quá đi mất.

“...Khặc”

Tôi nhổ ra máu rồi cứ thế nằm bệt ra đất.

Phải ghi chép cái này xuống thì sau này mới ngăn chặn được chứ.

Nếu cứ thế mất đi thì biết phải làm sao đây không biết.

Tôi nhắm mắt lại trong khi suy nghĩ như vậy.

Mệt thật đấy.

Bây giờ phải chợp mắt chút—

“Tên ngốc!”

“Hử?”

Một ai đó nắm lấy cổ áo của tôi và nâng lên.

Mái tóc tím tỏa sáng dưới ánh nắng mặt trời.

“Có mỗi một mình mà lại làm cái vẻ mặt thảnh thơi đến vậy!”

Song Ahrin lườm tôi trong khi cắn chặt môi khóc thút thít.

“Cô Ahrin, làm sao mà cô đến được đây…”

“Im miệng!”

“Ưm!”

Song Ahrin dùng lòng bàn tay bịt miệng tôi, nhìn tôi bằng đôi mắt đẫm lệ.

“Hoặc là chúng ta cùng nhau trở về, hoặc là cả hai cùng chết ở đây! Nếu anh chết thì tôi cũng sẽ chết luôn! Là như vậy đấy! Cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa! Cho dù có là mười năm hay một trăm năm trôi qua!”

“...”

Cô ấy thở hổn hển nhìn tôi,

“...Vậy nên là nếu muốn cứu tôi thì tìm đường về ngay bây giờ đi”

Cô ấy nhỏ giọng thì thầm.