201-400 - Chương 364: Interlude (Đoạn chuyển tiếp)

Tôi nhìn bóng tối đang trôi nổi trước mặt.

Tôi vẫn chưa đánh mất nỗi sợ của mình.

“...”

Tôi nhìn cửa sổ trong suốt xuất hiện trước mắt.

83f98703-b082-49a0-b2af-0cd9884af0e9.jpg

Dòng chữ trên cửa sổ trong suốt bị viết đè lên.

Nó không có miệng sao?

Có phải vì thế mà nó lần nào cũng giao tiếp thông qua cửa sổ trong suốt như này không nhỉ.

Không, đó không phải là cái quan trọng bây giờ.

Tôi bước một bước lên trước.

“Ta tin là ngươi đã biết lý do ta đến đây”

Bóng tối vẫn đứng yên tại chỗ đó.

“...Làm vậy chết bây giờ”

Trưởng Đoàn kịch thì thầm từ phía sau và kéo lấy cổ áo của tôi, nhưng tôi không quan tâm gì mà nhìn thẳng vào bóng tối.

Trưởng Đoàn kịch nói không sai.

Nếu thứ kia thật sự muốn thì nó sẽ chẳng mất bao nhiêu công sức để giết tôi.

Ngay từ đầu thì việc nó có thể bắt chuyện với tôi qua cửa sổ trong suốt đã chứng minh rằng nó là một tồn tại ghê gớm rồi.

Còn ai khác có thể làm vậy cơ chứ?

Chủ Nghĩa Duy Mỹ và thứ này, vân vân.

Dù sao thì đều là những thứ có thể dễ dàng vượt ra ngoài lẽ thường.

Nhưng thứ này tuyệt đối không có lý do gì để giết tôi.

“Gọi đến rồi mà cô lại sợ thì để làm gì cơ chứ”

“Tôi chưa từng gọi thứ đó”

“Công nhận”

Giờ nghĩ lại thì cái người này đúng là chưa từng gọi thật.

Nhưng dù sao đi nữa, không có gì phải lo lắng cả.

Bởi vì thứ này có cùng mục đích với tôi mà.

“Không có thời gian đâu”

Tôi nhìn bóng tối đang trôi nổi trước mặt.

Tôi vẫn chưa đánh mất nỗi sợ của mình.

“...”

Tôi nhìn cửa sổ trong suốt xuất hiện trước mắt.

058168ab-aca0-47bf-bf38-4e65b02af678.jpg

Dòng chữ trên cửa sổ trong suốt bị viết đè lên.

Nó không có miệng sao?

Có phải vì thế mà nó lần nào cũng giao tiếp thông qua cửa sổ trong suốt như này không nhỉ.

Không, đó không phải là cái quan trọng bây giờ.

Tôi bước một bước lên trước.

“Ta tin là ngươi đã biết lý do ta đến đây”

Bóng tối vẫn đứng yên tại chỗ đó.

“...Làm vậy chết bây giờ”

Trưởng Đoàn kịch thì thầm từ phía sau và kéo lấy cổ áo của tôi, nhưng tôi không quan tâm gì mà nhìn thẳng vào bóng tối.

Trưởng Đoàn kịch nói không sai.

Nếu thứ kia thật sự muốn thì nó sẽ chẳng mất bao nhiêu công sức để giết tôi.

Ngay từ đầu thì việc nó có thể bắt chuyện với tôi qua cửa sổ trong suốt đã chứng minh rằng nó là một tồn tại ghê gớm rồi.

Còn ai khác có thể làm vậy cơ chứ?

Chủ Nghĩa Duy Mỹ và thứ này, vân vân.

Dù sao thì đều là những thứ có thể dễ dàng vượt ra ngoài lẽ thường.

Nhưng thứ này tuyệt đối không có lý do gì để giết tôi.

“Gọi đến rồi mà cô lại sợ thì để làm gì cơ chứ”

“Tôi chưa từng gọi thứ đó”

“Công nhận”

Giờ nghĩ lại thì cái người này đúng là chưa từng gọi thật.

Nhưng dù sao đi nữa, không có gì phải lo lắng cả.

Bởi vì thứ này có cùng mục đích với tôi mà.

“Không có thời gian đâu”

Tôi không biết thứ này sở hữu trí thông minh đến mức nào, nhưng nếu có thể nói chuyện thông suốt với tôi, ít nhất thì nó cũng có thể giao tiếp bình thường.

Cửa sổ trong suốt lại xuất hiện.

6053bf9a-f2e0-4991-98e9-fe1bdd635f76.jpg

“Là Hồi 3 của Đoàn kịch”

[Điểm yếu: Nếu là Hồi 3 thì đang đến gần với đoạn cuối rồi]

“Đúng vậy. Và nhân vật chính của vở kịch là ta”

Trong khoảnh khắc, bóng đen đó chỉ lơ lửng trên không trung một hồi.

Hình như thứ đó cạn lời rồi thì phải.

Ngay lập tức, sau một hồi im lặng, cửa sổ trong suốt lại hiện lên.

[Điểm yếu: Trước hết sẽ thực hiện giao thức cách ly khẩn cấp]

Đồng thời, gió nổi lên.

“...!”

Trưởng Đoàn kịch nắm chặt cổ áo của tôi từ phía sau,

-Bùm!

-Ruỳnh!

-Két!

Âm thanh thứ gì bị phá hủy vang đến từ bên ngoài.

“...”

Trưởng Đoàn kịch vẫn tiếp tục nắm lấy cổ áo của tôi trong khi cơ thể run như cầy sấy.

“Cô đấy, chẳng lẽ đã bị thứ đó đánh cho à?”

Sao lại sợ hãi như này chứ?

“...”

Trưởng Đoàn kịch chậm rãi gật đầu trước câu hỏi của tôi.

“Ừm”

“À, trong lúc phá hủy thế giới thì đã va chạm với thứ đó một lần nhỉ”

“Ừm”

Nếu lúc ấy thứ đó đã kết liễu Trưởng Đoàn kịch thì không biết mọi thứ có khác không nhỉ.

Tôi vừa nghĩ vậy vừa chờ đợi được bao lâu rồi?

-Viu!

Cùng với tiếng gió, bóng đen khổng lồ lại xuất hiện trước mặt tôi.

Cửa sổ trong suốt lại xuất hiện.

[Điểm yếu: Giao thức cách ly khẩn cấp đã hoàn thành]

“Được rồi. Cảm ơn”

Tôi hơi gật đầu cảm ơn thứ kia.

Vậy thì bây giờ là phải quay về à?

Tôi cũng đoán là Song Ahrin đang làm gì đó với Sổ hướng dẫn, nhưng mà không có cách nào để biết chính xác cô ấy đang làm gì.

“Được rồi, vậy thì ta đi đây”

Nói vậy, tôi chờ bóng đen trước mặt biến mất, thế nhưng nó vẫn trôi nổi trên không trung, không cử động.

Không đi nhỉ.

-Viu…!

Gió nổi lên, và tôi bị đau đầu nhẹ.

Cái gì đây?

Trong khi tôi đang cảm thấy bất an, cửa sổ trong suốt lại xuất hiện.

52befa1d-e0fd-4bb4-98fb-d53e74c44b69.jpg

“...”

Không có tên, tuổi hay là đặc trưng.

Dù vậy, tôi có thể thấy được khả năng và điểm yếu.

Tại sao nó lại cho tôi xem cái này?

Cố tình sao?

Hay là chỉ do nhầm lẫn?

Trong khi tôi đang nghĩ vậy,

“Gư…!”

Trưởng Đoàn kịch đang nắm lấy tôi ở sau đột nhiên ôm đầu lùi lại.

“Sao vậy”

“...Tôi chỉ đang làm việc mà mình phải làm thôi…”

Và, Trưởng Đoàn kịch vừa lắc đầu vừa lẩm bẩm một mình như thể không nghe thấy tôi.

“...Không”

Trưởng Đoàn kịch lẩm bẩm một mình những lời gì đó không biết được.

Không biết bao lâu đã trôi qua rồi nhỉ?

Bóng đen cứ vậy mà biến mất, và Trưởng Đoàn kịch đang đứng đó, đổ mồ hôi như thác.

“Phù…phù…”

“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”

Trưởng Đoàn kịch không đáp lại câu hỏi của tôi mà chỉ ở đó điều chỉnh lại nhịp thở của mình.

“...”

“Gì vậy chứ?”

Cô ấy không trả lời câu hỏi của tôi mà bước đi.

“Tôi sẽ giải thích trong khi đi”

Và chỉ để lại lời nói đó.

***

Dọc theo dãy hành lang.

Do tất cả những cánh cửa đều đã đóng lại và đèn đang bật nên có vẻ là đã bằng cách nào giải quyết được tình hình.

“...Nếu có một thứ như này thì sao cứ không thẳng tay mà dùng nó bất cứ khi nào gặp khó khăn nhỉ?”

Làm việc miễn phí như này ấy hả?

Nếu là tôi thì đã lần nào cũng sẽ sử dụng nó không chút do dự rồi.

“Chắc là không miễn phí đâu”

Như thể đã tỉnh táo lại được một chút, Trưởng Đoàn kịch vừa lẩm bẩm với giọng điểm tĩnh vừa bước đi.

“Có lẽ thứ đó sẽ lấy đi thứ mà chúng ta chẳng thể nào tưởng tượng nổi”

“Thứ đó là gì?”

“Không biết”

Cô ấy nhún vai.

“Hoặc có thể là có lý do nào đó mà nó phải làm việc không công”

“Tôi không biết điều đó đấy”

Sau khi không biết đã di chuyển được bao lâu,

“Thật sự thành công rồi!”

“Ồ!”

Những thành viên Phòng Quản thúc chạy ra ngoài và hét lên đầy vui sướng.

Họ chạm mắt với tôi và cúi đầu bày tỏ lòng biết ơn, và khi chỉ đứng yên vì không biết phải nói gì, những thành viên Phòng Quản thúc đi đến chỗ tôi.

Phải nói gì đây nhỉ?

Mặc dù đúng là tình hình đã được giải quyết, việc nhiều thành viên Phòng Quản thúc đã phải hy sinh mạng sống của mình để điều đó có thể thành công cũng đã xảy ra.

Có lẽ đó là một sự giải quyết nửa vời.

Tôi nhìn những người đang vui mừng và bước đi về phía khác, không hiểu sao lại cảm thấy có lỗi khi nhìn vào khuôn mặt của họ.

Và,

“Tuyệt vời thật đấy!!”

“Phòng Nhân sự đúng là tuyệt nhất!”

“Phòng Nhân sự! Phòng Nhân sự!”

Tiếng vỗ tay và hò reo của mọi người vang đến từ phía sau.

Khi liếc nhìn lại, tôi thấy được những người khác đã tìm ra chỗ tôi đứng và đang vỗ tay và huýt sao ở sau.

“Đây chính là cốt truyện hoàn hảo nhỉ”

Trưởng Đoàn kịch điềm tĩnh lẩm bẩm, và do cảm thấy xấu hổ chẳng vì lý do gì, bước chân của tôi chỉ trở nên nhanh hơn.

Tiếng vỗ tay vẫn không ngừng lại cho tới tận lúc tôi đến được thang máy.

***

Khi tôi đi ra ngoài Cục Quản thúc, ánh mắt trời ấm áp rọi xuống.

Đó là một ngày đẹp trời.

Đấy là trong nếu như những gì tôi thấy được không phải toàn là xác chết và bi kịch.

“Bây giờ thì câu chuyện sắp kết thúc rồi chứ?”

“Sắp rồi”

Trưởng Đoàn kịch điềm tĩnh trả lời câu hỏi của tôi và ngẩng lên.

“Anh hùng đã giải quyết vụ việc rồi, vậy nên bây giờ chỉ còn phải làm một việc cuối cùng nữa thôi”

“Việc gì?”

“Đó là—”

“Này!”

Trước khi Trưởng Đoàn kịch có thể nói xong, giọng nói trong trẻo của Song Ahrin đã vang đến.

Khi tôi nhìn về nơi âm thanh phát ra, Song Ahrin đang hậm hực chạy về phía tôi.

“Nếu kết thúc rồi thì anh phải bảo là kết thúc rồi chứ!”

“Bây giờ mới kết thúc mà?”

“Dù sao đi nữa, anh phải nói đi chứ!”

Cô muốn tôi làm gì đây?

Tôi nhìn chằm chằm vào Song Ahrin, và cô ấy cũng nhìn chằm chằm vào tôi rồi thở dài.

“Được rồi. Anh trở về nguyên vẹn như này là được. Anh có bị thương ở đâu không?”

“Không”

“...Phù”

Song Ahrin khẽ thở dài.

“Được rồi”

“Cô Ahrin đã làm gì vậy?”

“Tôi thì…”

Song Ahrin ngập ngừng.

“Anh là cái đó nhỉ, anh, anh hùng ấy. Bởi vì đây là một bản anh hùng ca”

“Đúng vậy”

“Vậy thì tôi sẽ là gì đây?”

“Phù thủy?”

“Anh muốn chết à?”

“Bà mẹ kế? Quốc vương bị mặc cảm tự ti kinh khủng?”

“Này!”

Song Ahrin trừng mắt lườm tôi.

Vậy nên tôi mới không thể ngừng trêu chọc cô ấy được.

“Tôi, tôi, tôi, tôi là công chúa ấy, công chúa!”

“Bây giờ cô đang tự nhận mình là công chúa đấy à?”

“Anh cứ đợi lát nữa quay về xem”

Song Ahrin đỏ mặt nghiến răng rồi lại nhìn tôi.

“Dù sao đi nữa, vai trò của tôi là tạo nên một nơi để anh có thể quay về nghỉ ngơi”

“Hừm, đúng vậy”

“Nên là…”

Cô ấy nhìn về xa xăm.

Một bé gái với mái tóc màu xanh thẫm đang ngồi trên hàng ghế dài.

“...”

Mắt chúng tôi chạm nhau, và tôi là người ngoảnh đi trước. 

Dường như có nói chuyện bây giờ cũng sẽ không có lời tốt đẹp nào đi ra. 

“Vậy thì nơi nghỉ ngơi là gì?”

“Nhìn kỹ này”

Song Ahrin nói vậy với vẻ mặt đầy tự tin rồi đi đến hàng ghế dài và ngồi xuống.

“...Ở đây”

“Ừm?”

Song Ahrin vỗ vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh cô ấy. 

“Mau ngồi xuống nhanh lên đi”

“Không, thật à?”

“Chẳng lẽ anh sống mà chỉ toàn bị lừa thôi chắc? Nhanh lên”

Sau cùng, tôi chỉ còn cách ngồi xuống trước sự thúc giục của cô ấy. 

“...”

“...”

Sau một hồi im lặng, Song Ahrin mở lời. 

“Anh đã vất vả rồi”

“Không, vẫn chưa kết thúc mà”

Hiện tại mới có Hồi 3 đã kết thúc thôi.

Chẳng biết khi ra ngoài kia thì thảm cảnh gì đang chờ đợi chúng tôi nữa. 

“Dù sao đi nữa”

Cô ấy nói cùng với một tiếng thở dài. 

“Điều đó đâu có nghĩa là anh không vất vả”

“...”

“Tóm lại là!”

Song Ahrin cất lời. 

“Kết thúc rồi nhỉ?”

“Tôi mong là vậy”

***

S# 3 Bên ngoài (Sáng)

Người đàn ông mở mắt.

Người phụ nữ tóc tím bên cạnh anh ta cũng mở mắt. 

Bầu trời tối lọt vào tầm mắt của anh ta, và khi anh ta thẫn thờ nhìn chằm chằm lên trời, bầu trời bắt đầu chuyển động. 

Người đàn ông thở dài trong khi nhìn bầu trời đang quay tròn.

Kim Jaehun: Biết ngay là việc này sẽ xảy ra mà.