-Lách tách! Lách tách!
Tiếng thứ gì đó nổ lách tách vẫn không ngừng vang lên, và chúng tôi chỉ có thể tiếp tục bước đi không ngừng nghỉ.
“...”
Không một ai nói gì.
Bởi vì chúng tôi đều biết người đầu tiên đã rời đi với quyết tâm như nào.
“Hướng này”
Người đàn ông đã im lặng nãy giờ dẫn chúng tôi đi.
“Không còn nhiều thời gian nữa. Có vẻ là chúng ta phải đi nhanh lên thôi”
-Lách tách!
Âm thanh đó vang vào tai chúng tôi còn lớn hơn nữa.
Người đàn ông bước đi nhanh hơn.
Sau khi chúng tôi đã di chuyển không biết được bao lâu, tiếng nổ lách tách đó giờ đã không còn có thể nghe thấy được nữa.
Người đàn ông nhìn lên trần với vẻ mặt đắng cay.
“Tôi đã luôn cảm thấy như này, nhưng việc đặt cược mạng sống để làm gì đó dường như thật sự rất đáng sợ mà”
“...”
Vì không biết nói gì nên tôi chỉ giữ im lặng, và Trưởng Đoàn kịch cất lời như thể an ủi tôi.
“Không sao đâu. Có lẽ người đó đã ra đi không chút đau đớn”
Cho dù có biết được điều đó, không có gì thật sự thay đổi.
Chúng tôi tiếp tục đi trên dãy hành lang với ánh đèn nhấp nháy, và người đàn ông nhìn tôi.
“Dù vậy thì đúng là một điều may mắn mà”
“Vâng?”
“Việc Phòng Nhân sự đã đến không phải có nghĩa là chuyện này sẽ được giải quyết sao?”
“Anh nghe được cái tin đồn như vậy từ đâu—”
Không.
Hãy đừng làm vậy nào.
Tôi ngừng nói và nhìn người đàn ông.
Cảm xúc ở trong ánh mắt đang nhìn tôi của anh ta.
Nó không phải là niềm tin.
Nó là hy vọng.
Hơn là niềm tin rằng tôi sẽ giải quyết tình huống này, đó là hy vọng rằng tôi là người có thể giải quyết tình huống này.
Thà rằng nếu anh ta đã tin tôi thì tôi đã bảo đừng làm vậy rồi.
“...Đúng thế”
Tôi từ từ gật đầu.
“Tôi có thể giải quyết việc này. Xin đừng lo”
“...May quá rồi”
Giọng nói của người đàn ông pha lẫn cảm giác an tâm khi anh ta nghe được câu trả lời của tôi.
Người đàn ông khác đang im lặng bước đi bên cạnh cũng nhìn tôi với vẻ an tâm.
Phải.
Nếu có thể giảm bớt sự lo lắng của họ bằng cách bảo rằng không có vấn đề gì, vậy thì tôi chỉ còn cách nói vậy thôi.
“Sau cùng thì một người không trở thành anh hùng chỉ vì bản thân muốn vậy mà sẽ chỉ trở thành anh hùng khi những người khác bắt đầu coi họ là anh hùng”
Và, Trưởng Đoàn kịch lẩm bẩm bên cạnh tôi.
“Đó chính là cốt truyện của câu chuyện này nhỉ. Thật ác độc làm sao. Cưỡng ép người khác trở thành anh hùng”
“...”
Tôi không khỏi đồng cảm với lời nói của Trưởng Đoàn kịch.
Thật ác độc làm sao.
***
“Đến nơi rồi”
Sau khi đi dọc theo con đường không người chẳng biết được bao lâu, cuối cùng chúng tôi đã đang đứng trước một cánh cửa cũ kỹ.
“...”
Cánh cửa mà tôi đã không nhìn thấy trong một thời gian dài đang ở ngay trước mắt tôi.
Cánh cửa mà tôi đã từng đi vào cùng với Yu Daon.
Nếu đi vào đây, ở trong đó sẽ có một cái máy tính cũ—
-Két…
Như để gián đoạn suy nghĩ của tôi, người đàn ông mở cửa đi vào, và tôi đi theo sau anh ta.
Quả nhiên, một cái máy tính rất cũ đang ở trước mặt chúng tôi, vẫn như mọi khi.
Người đàn ông lấy ra cái USB đã nhận từ tôi và từ từ cắm vào máy tính.
“Sẽ mất chút thời gian đấy”
Ngay khi anh ta vừa lẩm bẩm với giọng điềm tĩnh, người đàn ông khác đã đang lắng nghe cuộc trò chuyện của chúng tôi cho đến khi nãy liền đi ra khỏi cửa.
“Đã cắm USB vào rồi nhỉ?”
“Ừm”
“Vậy thì tôi xin phép đi trước”
“Ừm, gặp lại sau”
Người đàn ông nói vậy như thể chẳng có chuyện gì và bước ra bên ngoài cửa.
Dòng chữ <Đang tải> hiện lên màn hình máy tính, và thanh tải bắt đầu tăng lên từng chút một.
Thanh tải từ từ tăng lên từ 1%.
Ngay lập tức, những tiếng bước chân nặng nề bắt đầu vang lên.
“Những dị thể quản thúc cũng không hề ngu ngốc”
Người đàn ông vẫn lẩm bẩm bằng giọng điềm tĩnh.
“Một khi giao thức cách ly khẩn cấp bắt đầu, tất cả bọn chúng đều sẽ biết được. Rằng sẽ nguy hiểm nếu cứ để nguyên như vậy”
“...”
“Thường thì Phòng Quản thúc có sử dụng một hệ thống, nhưng nếu tất cả hệ thống đang không thể hoàn thành vai trò của chúng giống như lúc này, vậy thì không còn cách nào khác ngoài con người phải tự mình bước ra”
“Tự mình bước ra là…”
“Đúng vậy. Chúng ta phải phát huy tối đa sự mưu trí của mình để thu hút sự chú ý của những dị thể quản thúc và sống sót thật lâu để câu thời gian”
“Nếu cứ cùng trốn ở đây…”
“Nếu làm vậy rồi sau đó bị phát hiện thì tất cả sẽ kết thúc”
Người đàn ông nhìn tôi trong khi vẫn lẩm bẩm như thể chẳng có chuyện gì.
“Không sao đâu. Người bạn đó đó dù biết vậy nhưng vẫn tình nguyện mà”
“...”
“Có khả năng thành công chứ?”
“...Tất nhiên rồi. Chắc chắn có thể thành công”
Tôi nhất định phải kết thúc trọn vẹn vở kịch này.
Tôi nhìn ra ngoài cửa.
“Dù sao đi nữa, nếu may mắn thì vẫn có thể sống sót mà”
Anh ta nói tiếp.
“Vậy thì sau này gặp lại chúng ta mới có thể nói đến những chuyện như vậy chứ. Rằng ai là người đã dũng cảm hơn, vừa cụng ly”
-Chẹp!
Âm thanh thứ gì đó bị nghiền nát vang đến từ phía xa.
Tôi đã từng nghe thấy âm thanh này rồi.
Nó là tiếng da thịt con người bị nát vụn.
“Anh ta chết rồi nhỉ”
Và rồi, Trưởng Đoàn kịch điềm tĩnh lẩm bẩm.
Cả người đàn ông và tôi đều đã nghe thấy âm thanh đó, nhưng không một ai nói gì về nguồn gốc của âm thanh đó.
“Như lúc đầu thì tôi sẽ không nhường đâu, nhưng lần này tôi sẽ phải nhường một chút rồi”
Người đàn ông cười trống rỗng rồi nhìn màn hình.
<30%>
“Bên ngoài kia như thế nào vậy?”
“Bên ngoài sao?”
“Với những con quái vật như này đã được thả ra thì tình trạng ngoài đó chắc thật sự tệ đến mức không thể diễn tả được bằng lời nhỉ”
“...Đúng vậy”
“Tất cả những thứ đó đã bị hạ gục hết chưa?”
“Tôi không thể hạ gục chúng, nhưng tôi đã làm tốt nhất có thể trong khả năng của mình”
Người đàn ông thở phào nhẹ nhõm sau khi nghe được câu trả lời của tôi.
“Thật lòng thì tất cả chúng tôi đều đã rất lo lắng. Tự hỏi rằng không biết thảm cảnh nào sẽ xảy ra nếu tất cả những thứ này được thả ra đây”
“...Lý do tôi đến đây một mình cũng là vì vậy”
“Ồ, các vị khác đang giải quyết ở bên ngoài sao?”
“Đúng vậy”
Sau cùng, tôi đã phải nói dối.
“May quá rồi”
Người đàn ông thở phào nhẹ nhõm sau khi nghe tôi nói.
“Cơ mà chúng ta vẫn chưa biết tên của nhau nhỉ. Tên tôi là Kim Mingyu”
“...”
Một cửa sổ trong suốt xuất hiện trên đầu người đàn ông, nhưng tôi đưa tay ra mà không nhìn lên đó.
“Tôi là Kim Jaehun”
Tôi bắt tay với người đàn ông.
“Được làm quen với người của Phòng Nhân sự, thật là một việc đáng sống đáng thấy trong đời nhỉ”
“Vậy thì anh phải đi đâu khoe khoang đi”
“Haha!”
Người đàn ông vui vẻ cười.
Tôi quay sang nhìn màn hình.
<60%>
Vẫn còn đến 40% nữa.
-Cốc cốc cốc!
Cùng lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên từ lối vào.
Người đàn ông và tôi đồng thời nhìn về phía cửa,
-Là tôi đây. Xin hãy mở cửa ra.
Giọng nói của người đàn ông đã rời đi khi nãy vang lên.
-Cốc cốc cốc.
-Là tôi đây.
Một giọng nói vang lên cùng tiếng gõ cửa.
“Anh biết mà đúng không? Đó là một người khác. Không, đó còn chẳng phải là con người”
Trưởng Đoàn kịch lẩm bẩm.
Tôi biết.
Tôi rút súng nhắm vào cửa, nhưng người đàn ông vươn tay ra hạ nòng súng xuống.
“Vẫn còn 40% nữa nhỉ”
Anh ta lẩm bẩm bằng giọng nói còn sót lại chút cười đùa rồi đi về góc phòng và dùng mũi chân gõ nhẹ xuống sàn.
-Lạch cạch…
Ngay lập tức, sàn nhà mở ra cùng với tiếng máy móc, và người đàn ông nhìn tôi.
“Cái này, tôi thật sự xin lỗi vì đã giao cho anh một công việc khó khăn”
“...Vì thứ đó đang gõ cửa nên vẫn còn thời gian mà”
“Có một lời dạy như này được truyền xuống trong Phòng Quản thúc”
Anh ta nói tiếp trong khi vẫn nhìn thẳng vào tôi.
“Nói ‘không thể nào’ và sau đó là chết hết”
“...”
“40% là rất nhiều đấy”
“Vậy thì tôi—”
“Không”
Người đàn ông ngắt lời tôi.
“Tôi xin lỗi khi phải nói như này, nhưng anh Kim Jaehun cần phải đảm nhiệm một việc lớn hơn”
“...”
“Chỉ vì giao thức cách ly khẩn cấp được hoàn thành không có nghĩa là mọi thứ đã kết thúc”
Anh ta nhìn tôi.
“Như tôi đã nói, giao thức cách ly khẩn cấp cũng mượn đến sức mạnh của dị thể quản thúc”
“...”
Thứ gì đó giống như cái bóng hiện lên trong đầu tôi.
Dù mới chỉ nhìn thấy nó hai lần, tôi vẫn còn nhớ như in thứ đó trong ký ức của mình.
Có vẻ là anh ta đang nói đến thứ gì đó giống như cái bóng đen mà tôi đã nhìn thấy hai lần trong sự kiện Giấc mơ của Bươm bướm.
“Mong là anh sẽ làm một việc lớn hơn ở đó”
Người đàn ông, không, Kim Mingyu hơi cúi đầu với tôi.
-Ruỳnh ruỳnh ruỳnh.
-Là tôi đây, xin hãy mở cửa ra đi.
Tiếng gõ cửa từ bên ngoài giờ đây đang phát ra âm thanh khá nặng nề, giống như đang đấm vào cửa.
“Nếu anh sống sót trở lại, xin hãy khoe khoang với các thành viên phòng chúng tôi”
“Không phải chúng ta quyết định gặp nhau để cùng khoe khoang rồi sao?”
“Ôi trời, là tên này vạ miệng rồi”
Anh ta nặn ra một nụ cười bất lực.
“Vậy thì hãy làm việc của mình để được gặp vào khi ấy nào”
“...”
“Cả hai chúng ta đều đang đặt cược mạng sống của mình mà, vậy nên đừng cảm thấy đau lòng quá”
Anh ta vẫy tay và đi xuống dưới sàn.
Không lâu sau, hình dáng của anh ta biến mất và chỉ còn giọng nói vang lên.
“Tôi tin anh”
“Vâng”
-Ruỳnh ruỳnh ruỳnh!
-Là tôi mà!
Ngay khi tôi nghe thấy âm thanh phía bên kia cánh cửa.
-Ở phía này, phía này!
Cùng với giọng nói của Kim Mingyu, tiếng gõ cửa dừng lại.
Một dư vị đắng ngắt đọng lại trong miệng tôi.
<70%>
Tôi nhìn màn hình.
Bao nhiêu thời gian đã trôi qua rồi?
Giọng nói của anh ta đã biến mất cùng với tiếng bước chân, và chỉ còn lại tôi, Trường Đoàn kịch cùng với màn hình đang phát sáng nhợt nhạt.
Không nói một lời, Trưởng Đoàn kịch đặt tay lên vai tôi.
“Cục Quản thúc đã luôn như vậy”
“...”
“Cũng như cách anh đã làm, họ cũng luôn làm hết sức những gì bản thân có thể mà thôi”
“Lời đó được nói ra từ miệng của một người đã phá hủy thế giới có vẻ không đúng lắm nhỉ”
“...”
Cô ấy lảng tránh ánh mắt của tôi.
Nếu cô ấy có bao giờ gặp Quan sát giả thì có vẻ cả hai sẽ cãi nhau rất nhiều đấy.
<80%>
<90%>
<100%>
Tôi giữ im lặng và chỉ đơn giản là chờ đợi thời gian trôi qua, và ngay khi vừa đạt đúng 100%, màn hình liền phụt tắt.
Đồng thời,
<Giao thức Cách ly Khẩn cấp được thực thi>
Dòng chữ đó xuất hiện trên màn hình và ánh đèn phụt tắt.
-Bang!
Cơn chóng mặt ập đến.
“...”
Tôi biết rõ cảm giác này.
“...Đây là…”
Và rồi, Trưởng Đoàn kịch lẩm bẩm gì đó và đứng ra sau tôi như thể đang trốn đi.
“Làm cái gì vậy?”
“Tôi sợ”
Trong lúc tôi đang thở dài trước sự ngớ ngẩn đó, một thứ gì đó màu đen xuất hiện trước mắt tôi.
“...”
Không cần phải nhìn vào cửa sổ trong suốt.
“Hãy nói đi”
Tôi đơn giản chỉ mở miệng.
“Ta đang vội”
Tôi cần phải kết thúc tất cả những chuyện này và đưa mọi thứ trở về như lúc ban đầu.
