201-400 - Chương 362: Lý do nhất định phải giải quyết

Tôi nhớ lại tầng hầm lúc sự kiện Giấc mơ của Bươm bướm xảy ra.

Buổi tối, sổ hướng dẫn được mở ra lần đầu tiên và tôi đang không ở trong trạng thái tỉnh táo.

Khi ấy, tôi đã đi một mình và gặp được Yu Daon—

“Đang nghĩ gì đấy?”

“Chỉ là, suy nghĩ về mấy chuyện ngày xưa thôi”

“Ra vậy”

Trưởng Đoàn kịch lẩm bẩm với giọng điềm tĩnh rồi bước đi.

Tôi chỉ biết thở dài não nề trong khi nhìn buồng cách ly trống rỗng, tự hỏi khi nào thì mới đóng hết đống này.

“Trước tiên phải kiểm tra bên trong Cục Quản thúc nhỉ”

Biết đâu lại có thứ gì đấy giống như giao thức khẩn cấp.

Hoặc cũng có thể có cái gì đấy tương đương mà.

Tôi đi qua những buồng cách ly trống rỗng cùng với Trưởng Đoàn kịch.

Không biết có cách nào không…

“À”

Giờ nghĩ lại, tôi nhớ là mình đã từng dùng đến cái máy tính rất cũ khi mới trải qua sự kiện giấc mơ của Bươm bướm cùng với Yu Daon.

Và cái thứ khi ấy…

“...”

Hình thù đi lại giống như một cái bóng đen kịt hiện lên trong tâm trí tôi.

Nếu sử dụng thứ đó thì có khi là được đấy chứ.

“Anh có ý tưởng nào tốt rồi à?”

“Tôi không biết có gọi là ý tưởng tốt được hay không, nhưng tôi đã nhớ lại ký ức ngày xưa nhỉ”

Tôi điềm tĩnh đáp lại và bước đi.

Mục tiêu là Phòng Điều khiển.

Trong khi chúng tôi đi dọc theo dãy hành lang không một bóng người, Trưởng Đoàn kịch cất lời.

“Có lẽ tôi biết tại sao Đoàn kịch lại giải phóng những dị thể quản thúc của Cục Quản thúc rồi”

“Chính là vì, cái gì ấy nhỉ, để làn tỏa nghệ thuật sao?”

“Không có liên quan gì đến nghệ thuật và dị thể quản thúc của Cục đâu”

Ra là vậy.

“Đó là bởi vì anh là người của Cục Quản thúc nên mới thế”

“Nói gì mà kinh khủng thế”

Bởi vì tôi ấy hả?

Vậy thì chẳng phải điều đó có nghĩa tôi là nguyên nhân đứng sau tất cả mọi thứ sao.

“Bởi vì anh là nhân vật chính của câu chuyện, chúng đã chuẩn bị một sự kiện dễ xảy ra với anh nhất và cũng khó để giải quyết”

“Giống như thử thách sao?”

“Đúng vậy”

“Lý do là gì?”

“Không phải là bởi đối với Trưởng Đoàn kịch thì đó là cốt truyện đẹp nhất sao?”

Cốt truyện đẹp ấy à.

“Nếu vậy thì—”

“Khụ!”

Ngay khi tôi vừa mở miệng để nói với Trưởng Đoàn kịch, một tiếng ho liền vang đến từ xa.

Tôi nhanh chóng quay sang nhìn và thấy một người phụ nữ đang dựa vào tường trong khi chảy máu ở vùng bụng.

Chiếc áo trắng mà cô ấy đang mặc đã ướt đẫm với máu đỏ tươi, tạo nên một cảnh tượng kỳ dị.

“Này!”

Ngay khi tôi chạy về phía đó, một cửa sổ trong suốt liền nổi lên trên đầu cô ấy.

430adedd-88e7-427c-a894-ff62b0b20d50.jpg

“...”

Đang chết dần.

Và ngay tại đây ngay lúc này thì tôi không thể làm gì cả.

“Khụ…!”

Cô ấy ho ra máu rồi nhìn tôi với đôi mắt hé mở.

“Thuộc phòng nào…?”

“Phòng Nhân sự”

“À, Phòng Nhân sự…”

Cô ấy nhìn tôi với vẻ mặt an tâm.

“Những người khác đâu rồi? Tầng hầm quá sạch sẽ cho một nơi đã có nhiều hy sinh”

“...Phải rồi…”

Cô ấy chậm rãi gật đầu trước câu hỏi của tôi.

“Có lẽ, tất cả mọi người đều đã trốn vào Phòng An toàn rồi…Dù nếu nơi đó bị xuyên thủng thì có thể họ đã chết hết…”

“...Không có cái gì đó như quy trình cách ly khẩn cấp sao?”

“...Có đấy”

Cô ấy trả lời câu hỏi của tôi một cách khó khăn và lấy ra một thứ gì đó từ trong túi của mình đưa cho tôi.

“...”

Trong bàn tay dính máu của cô ấy là một cái USB.

“Hãy, cắm…cái này”

“...Cái máy tính cũ đó sao?”

Cô ấy nhìn tôi với vẻ mặt bất ngờ trước câu hỏi của tôi rồi lại khó khăn gật đầu.

“Đúng vậy…”

“Tôi hiểu rồi. Vị trí của Phòng An toàn ở đâu vậy?”

“...”

Cô ấy giơ tay lên và chỉ về phía bên trái.

“Được rồi. Tôi sẽ đi xác nhận rồi báo lại. Xin hãy cứ nghỉ ngơi đi”

“...Nếu là Phòng Nhân sự thì,”

Cô ấy mỉm cười khó nhọc.

“Tôi có thể tin vào anh…”

Và rồi cô ấy nhắm mặt lại.

Tôi đã tưởng rằng hơi thở của cô ấy đã ngừng, nhưng lồng ngực đang cử động chậm rãi cho thấy cô ấy vẫn còn sống.

“Mau đi nhanh thôi”

“Đi đâu?”

“Trước hết thì chúng ta sẽ kiểm tra Phòng An toàn”

Nếu những người đó còn sống thì họ sẽ có thể thực hiện giao thức cách ly dễ hơn tôi.

Sau cùng thì họ thuộc Phòng Quản thúc mà.

“Được rồi”

Trưởng Đoàn kịch gật đầu và điềm tĩnh đáp lại, và tôi cũng vội vàng bước đi. 

***

Sau khi đi theo con đường mà người phụ nữ đã chỉ cho một hồi.

“Tìm thấy rồi”

Cánh cửa mặc dù mới chỉ nhìn thấy một lần nhưng chẳng thể nào quên được chào đón tôi.

Nơi tôi lần đầu gặp Yu Daon, và là nơi Trưởng phòng Phòng An ninh đã chết.

Tay nắm cửa đã bị xoay về một hướng kỳ lạ, như thể đã có ai đó vội vàng vặn mở nó.

“Đúng là có người ở trong”

Và, Trưởng Đoàn kịch điềm tĩnh lẩm bẩm nhìn tôi.

“Nhưng tôi không biết là ở trong có bao nhiêu người”

“...Được rồi”

Có lẽ vì nguyên bản của cô ấy là Song Ahrin, Trưởng Đoàn kịch cũng có thể áng chừng được tình trạng của những người ở trong.

Tôi cầm lấy tay nắm cửa và từ từ xoay nó.

-Két…

Cánh cửa mở ra cùng với tiếng cót két.

“...”

Tôi nín thở nhìn vào bên trong.

Cảnh tượng thảm khốc nào đang chờ đợi tôi đây.

Và thứ tôi nhìn thấy trước mắt là,

-Bằng!

“Ặc!”

Một tiếng súng vang lên, và tôi vội vã cúi thấp người xuống.

Cùng với âm thanh thứ gì đó lướt qua trên đầu mình, tôi trở nên rùng mình.

“Là, là con người”

“Con người sao?”

Giọng nói của những người khác vang lên.

“Con người!”

“Tôi, tôi xin lỗi”

Tôi ngẩng đầu lên nhìn về hướng âm thanh phát ra.

Có khá nhiều người đang ở đó.

Tất cả đều đang nhìn tôi với vẻ mặt bối rối.

“Là, là con người nhỉ?”

“Xin hãy bình tĩnh”

Tôi định lấy sổ hướng dẫn ra từ trong túi áo và cho họ xem—

Không có sổ hướng dẫn nhỉ.

“Tôi thuộc Phòng Nhân sự”

“Phòng Nhân sự sao?”

“À, tôi biết người này”

Và ngay khi xác nhận khuôn mặt của tôi, một vài người bắt đầu xì xào.

“Là Phòng Ứng phó vấn đề Con người và Dị thể quản thúc sao?”

“À, là vũ khí bí mật của Trưởng Chi nhánh!”

“...”

Tôi quyết định chỉ im lặng lắng nghe do nói thêm gì ở đây sẽ cũng chỉ làm lãng phí thời gian.

Không lâu sau, những tiếng xì xào giảm dần và một người đàn ông có vẻ là đại diện đi đến chỗ tôi và cúi đầu.

“Chúng tôi vô cùng xin lỗi về phát bắn khi này. Vì tất cả chúng tôi cũng đang ở trong trạng thái rất căng thẳng nên…”

“Không, việc đó dễ hiểu mà”

Nếu biết việc này sẽ xảy ra thì đáng lẽ tôi đã nên gõ cửa đi vào rồi.

Tôi lắc đầu đáp lại lời xin lỗi của anh ta.

“Vậy thì không biết tình hình đã được giải quyết chưa?”

“Chưa đâu. Bây giờ chúng ta cần phải bắt đầu giải quyết nó”

Ngay khi tôi vừa lấy chiếc USB dính máu ra, những tiếng thở dài liền vang đến từ phía sau.

“Yushin đã…”

“Cô ấy đã bảo là sẽ tách riêng ra một mình nhưng…”

“Tôi được bảo là hãy thực thi giao thức cách ly khẩn cấp, vậy nên tôi cần sự giúp đỡ”

“...Giao thức cách ly khẩn cấp…”

Khuôn mặt của những thành viên Phòng Quản thúc nghe được lời của tôi trở nên căng thẳng.

“Chúng tôi cũng tán thành việc thực hiện giao thức cách ly”

Và rồi, người đàn ông đã đang nói chuyện với tôi lên tiếng.

“Dù vậy, chúng tôi đã xác nhận rằng hiện tại có vài dị thể quản thúc đang lảng vảng dưới tầng hầm. Nếu cứ vậy mà đi thì cũng có thể sẽ chết”

“Ra thế”

Đó là điều mà tôi đã phần nào đoán được.

“Cũng có thể sẽ nguy hiểm”

Người đàn ông nhìn tôi, và tôi cũng nhìn thẳng vào mắt của anh ta.

Ý là họ sợ hãi nhỉ.

Công nhận, việc đặt cược mạng sống của mình không hề dễ dàng chút nào.

“Nhưng…”

Người đàn ông ngập ngừng và ngoảnh đi.

“Chúng tôi phải làm thôi. Bởi vì đó là công việc của chúng tôi mà”

“...”

Tôi nhìn người đàn ông đang nói trong khi siết chặt nắm đấm với vẻ mặt sợ hãi.

Tôi đã luôn cảm thấy như này, nhưng ngay cả khi run rẩy trong sợ hãi, những người trong Cục Quản thúc sau cùng vẫn sẽ xông vào nếu đó là nhiệm vụ được giao cho, chuẩn bị tâm lý cho cái chết.

Đó là vì Cục Quản thúc tuyển những người như vậy, hay là sau cùng họ đã trở thành những người như vậy vì ở Cục Quản thúc nhỉ?

“Tôi, tôi sẽ vẽ bản đồ cho! Tôi đã tính toán đại khái phạm vi di chuyển của những dị thể quản thúc hay là từ buồng cách ly nào mà chúng được thả ra trong khi chạy trốn rồi!”

Một người phụ nữ giơ tay hét lên, và những người khác cũng bắt đầu lên tiếng sau một hồi im lặng.

“Có lẽ sẽ cần người nào đó đánh lạc hướng đấy”

“Nhưng không có người nào nhanh chân cả”

“Hay là sắp xếp đường tắt hoặc một tuyến đường di chuyển tối ưu thì sao?”

“Không. Đừng làm thế mà đi qua Phòng Quản thúc số 2 thì…”

Những người khác bắt đầu nói chuyện với nhau bằng vẻ mặt nghiêm túc.

Vừa nhìn cảnh tượng đó, Trưởng Đoàn kịch vừa vỗ vào vai tôi và thì thầm.

“Đây là lý do Cục Quản thúc chưa bao giờ thua khi đụng độ với các tổ chức khác”

“...”

“Tuy không thể nói rằng họ có năng lực cá nhân xuất sắc, nhưng họ đã không bỏ chạy”

“Ở thế giới của cô cũng vậy sao?”

“...Nếu anh đang hỏi liệu phần lớn những người vẫn chống cự cho đến cùng ngay cả khi đang run rẩy có phải là từ Cục Quản thúc không thì đúng vậy”

Lần đầu tiên, Trưởng Đoàn kịch lẩm bẩm với vẻ đầy cay đắng.

“...”

Bao nhiêu lâu đã trôi qua rồi nhỉ?

Người đàn ông đã nói chuyện với tôi khi nãy lại bước đến.

“Tôi sẽ dẫn đường cho anh”

Và phía sau anh ta, một người đàn ông và một người phụ nữ bắt đầu lúi húi chuẩn bị gì đó.

“Hai người họ là những người nhanh nhất trong số chúng tôi nên họ sẽ đảm nhiệm chiến dịch đánh lạc hướng. Có thể gọi họ là mồi nhử nhỉ”

“...Không phải làm vậy sẽ rất nguy hiểm sao?”

“Nguy hiểm chứ”

Anh ta gật đầu.

“Nhưng dù có nguy hiểm đi chăng nữa, cần phải có ai đó đảm nhiệm vai trò ấy, và ngay cả khi thu hút sự chú ý của những dị thể quản thúc thì hai người họ vẫn có tỷ lệ sống sót cao mà”

“...”

Hai người kia gật đầu trong khi nhìn tôi với vẻ mặt căng thẳng.

“Tôi hiểu rồi. Vậy thì hai người chúng ta…”

“Vâng, chúng ta sẽ cắm USB và thực hiện giao thức cách ly khẩn cấp”

“Điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta thành công thực hiện nó?”

Không phải là tất cả dị thể quản thúc sẽ trở về một cách thần kỳ nào đó đâu nhỉ?

“Chúng ta sẽ sử dụng đến dị thể quản thúc cuối cùng được Phòng Quản thúc để lại”

Và người đàn ông điềm tĩnh trả lời câu hỏi của tôi.

“Vậy thì có lẽ…vấn đề khẩn cấp sẽ được giải quyết”

“...”

Dị thể quản thúc cuối cùng.

Vô số giả thuyết nảy lên trong đầu tôi, nhưng bây giờ thì tôi cũng không cần biết rõ làm gì.

“Tôi hiểu rồi”

Tôi đơn giản chỉ gật đầu.

“Tốt”

Người đàn ông gật đầu và nhìn những người còn lại.

“Chúng tôi sẽ trở lại”

“Xin hãy cẩn thận”

“Chúng tôi sẽ mở cửa chờ, và dù có chuyện gì xảy ra thì cũng đừng nghĩ đến chuyện quay lại đấy”

Những người khác trả lời với vẻ mặt bi tráng.

Cứ như vậy, hai người đàn ông, một người phụ nữ và tôi đi ra khỏi Phòng An toàn.

“Nếu là nơi để thực hiện giao thức cách ly khẩn cấp thì có phải đó là ở chỗ có cái máy tính cũ không?”

“Anh đã từng đến đó rồi sao?”

“Vào sự kiện Giấc mơ của Bươm bướm”

“À, có vẻ là phòng ban đã giải quyết sự kiện Giấc mơ của Bươm bướm khi ấy là Phòng Nhân sự nhỉ”

Người đàn ông gật đầu trước lời của tôi.

“Đúng vậy. Nếu cứ đi về phía đó, chúng ta sẽ bằng cách nào đấy—”

Cùng lúc ấy,

-Lách tách…

Âm thanh thứ gì đó nổ lách tách vang đến,

“Tôi đi đây”

Người phụ nữ đã im lặng đi theo sau chúng tôi cho đến khi ấy điềm tĩnh nói và đi về hướng ngược lại.

“Hẹn gặp lại sau”

“Ừm. Hẹn gặp lại sau”

Những người khác điềm tĩnh chào cô ấy.

“...”

Tôi ngẩng lên nhìn trên đầu người phụ nữ.

187c15f5-f3bd-4407-963c-c661767c035e.jpg

“...”

Cô ấy biến mất khỏi tầm nhìn của chúng tôi, và Trưởng Đoàn kịch lẩm bẩm.

“Thật đáng nể ”

Tôi nhìn về dãy hành lang tối đen.

Dường như tôi đã có thêm một lý do nữa để nhất định giải quyết chuyện này.