201-400 - Chương 361: Hồi 3

Khi ta nhìn những người trôi nổi trong vũ trụ, họ luôn trông có vẻ giống nhau.

Những người mặc bộ đồ du hành vũ trụ màu trắng vẫy tay trong khi cảm nhận cảm giác không trọng lực.

Tôi đã nghĩ là mình cũng sẽ như vậy nếu đi vào vũ trụ nhưng…

“Chỗ đó không đặt chân được đâu”

“Vậy còn đây?”

“Chỗ đấy thì được”

Tôi đi dọc theo con đường Sổ hướng dẫn đang đi, cẩn thận từng bước một.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn về trước.

Tất cả những gì có thể nhìn thấy được chỉ có bầu trời đen kịt và những ngôi sao đang tỏa sáng ở phía xa kia.

“Ở đây có đúng khống?”

“Ừm, cậu có thể đi lên đó”

Tôi bước đi theo như Sổ hướng dẫn bảo và nhìn xung quanh.

Người khác nói rằng ta sẽ phải bơi nếu đi vào vũ trụ, nhưng mà cái tình cảnh hiện tại của tôi là sao đây chứ?

Thật sự thì việc tôi đang làm chỉ là cẩn thận bước đi trong khi tìm kiếm những chỗ đặt chân vô hình.

Lần trước là đi cầu thang lên vũ trụ, và bây giờ thì là tìm kiếm chỗ đặt chân vô hình.

Còn bối rối hơn nữa là tất cả những hành động này khác xa với việc bơi trong vũ trụ.

Tại sao cuộc đời của tôi lại bị cuốn vào nhiều thứ siêu nhiên như này vậy nhỉ?

Vũ trụ, mặt trăng, và bây giờ thì ngay cả những ngôi sao nữa.

Tôi thậm chí còn đã trải qua biến cố ở biển rồi nên bây giờ chỉ còn cần thử trải qua rừng rậm nữa thôi.

Không.

Đừng nói mấy lời kỳ lạ nữa nào.

Nếu cứ tiếp tục như này thì tôi thật sự có thể sẽ phải trải qua biến cố trong rừng mất.

“Cô Ahrin”

“Sao?”

“Cô nghĩ là chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng ta gặp biến cố trong rừng?”

“Tại sao anh cứ phải tưởng tượng mấy thứ kinh khủng như thế vậy?”

“Phải ha?”

Có lẽ đó là vấn đề mà chúng tôi có thể suy nghĩ sau khi biến cố xảy ra.

“Cậu đang làm rất tốt rồi”

Sổ hướng dẫn lẩm bẩm, khéo léo di chuyển chân.

Mặc dù đang tiến vào trong vũ trụ, tất cả những gì chúng tôi đang làm chỉ là giẫm lên không trung một cách ngớ ngẩn.

“Có nhìn đúng không vậy?”

“Đúng chứ”

Sổ hướng dẫn trả lời câu hỏi của tôi với giọng điệu như đang bảo tôi đừng lo lắng, và nhảy nhẹ lên rồi lại đứng trên không trung.

“Bởi vì chúng ta đang đi đúng hướng mà”

“...”

Tôi có thể đoán được Sổ hướng dẫn đang đi về đâu.

Tôi nhìn những vì sao.

Chúng hoàn toàn không hề đến gần hơn mà chỉ cứ phát sáng tại chỗ.

Trong số đó, chỉ có duy nhất một ngôi sao là đang trở nên gần với chúng tôi hơn.

“Đúng rồi đấy. Chúng ta đang đi về phía đó”

“Tại sao?”

“Cái đó thì nhìn là sẽ biết ngay thôi”

Cách nói chuyện của cô ấy thật sự khiến người khác bực mình một cách kỳ lạ.

“Cách nói chuyện của cô ta thật sự giống anh lắm đấy”

Và còn cả Song Ahrin đang thì thầm với tôi nữa.

“Nhưng chúng ta đang đi đúng đường rồi nên là đừng lo”

“Cậu không thể cứ giải thích rõ ràng cho tớ sao?”

“Tớ đã bảo là có làm vậy cũng chẳng có gì tốt rồi mà”

Thật sự là một cách nói chuyện khiến người khác bực mình.

“Đến cả lúc nói chuyện cũng rất giống anh nữa chứ”

“Tôi sẽ tự kiểm điểm”

Tôi đã nói chuyện như thế à.

Phải cố để không nói như vậy nữa thôi.

Nghe thấy cuộc trò chuyện giữa tôi và Song Ahrin, Sổ hướng dẫn bĩu môi và lại nhẹ nhàng nhảy lên.

Và Trưởng Đoàn kịch ở phía cuối cũng đang nhẹ nhàng nhảy theo chúng tôi.

“Con đường có vẻ khó quá nhỉ”

“Cứ đi từ từ thôi”

Nếu đi từ từ thì chúng tôi sẽ bỏ cô lại.

Với suy nghĩ đó trong đầu, tôi tiếp tục đi theo Sổ hướng dẫn.

Chúng tôi đã nhảy từng bước một bao lâu rồi nhỉ?

“Đã đi được khá cao rồi nhỉ”

Sổ hướng dẫn nheo mắt lại nhìn về xa xăm.

“Này Giấy Vụn”

“Sao hả, Trưởng Đoàn kịch dự kiến”

“Chính xác thì cô phải cho chúng tôi biết là đang làm gì để chúng tôi có thể tin tưởng cô và đi theo chứ. Nếu không thì tại sao chúng tôi phải tin tường và đi theo cô?”

Song Ahrin nhìn Sổ hướng dẫn với vẻ bực bội, và Sổ hướng dẫn nhìn Song Ahrin như thế rồi chạm mắt với tôi, khẽ thở dài và nói tiếp.

“Ừm, đằng nào thì cũng có thể coi như là đã đến nơi rồi nên đúng là từ từ nói cũng không có vấn đề gì”

“...”

“Có lẽ cậu đã được nghe nói rồi nhỉ, nhưng mà vở kịch này giống như một nghi thức vậy”

“Nghi thức sao?”

“Ừm”

Sổ hướng dẫn ngẩng đầu nhìn lên trời.

Vũ trụ đang tỏa sáng với vẻ chẳng lành.

“Cũng bởi vậy mà Cục Quản thúc đã luôn có mâu thuẫn ở một mức độ nào đó với Đoàn kịch. Chúng đã luôn gây ra mấy vấn đề lớn trong thế giới mà”

“Kiểu gì, chúng đang định gọi một vị thần cổ xưa thông qua vở kịch à?”

“Một điều còn kinh tởm hơn vậy”

Sổ hướng dẫn trả lời câu hỏi của tôi một cách dứt khoát.

“Đoàn kịch không hề ghét con người”

và, Trưởng Đoàn kịch nhìn tôi nói tiếp.

“Ngược lại thì Đoàn kịch thích con người mới đúng. Bởi vì phải có họ thì nghệ thuật mới tồn tại”

“Vậy thì?”

“Vậy nên chủ đề mà vở kịch của Đoàn kịch hướng đến đã luôn không thay đổi”

“...”

“Sự tự do của nhân loại thông qua nghệ thuật”

“Nghe viển vông thật đấy nhỉ”

“Đúng vậy”

Cô ấy gật đầu.

“Mục tiêu của Đoàn kịch là cho phép tất cả mọi người có thể tận hưởng tự do thông qua nghệ thuật”

“Càng nghe lại càng thấy đó đó là một chuyện viển vông mà”

“Đúng rồi”

Trưởng Đoàn kịch nhìn tôi.

“Nhưng nếu tỉnh táo thì đã không có chuyện chúng đối đầu với Cục Quản thúc rồi”

“Cái đấy cũng đúng”

“Dù sao đi nữa, thông qua ba vở kịch này để thống nhất tinh thần của toàn bộ nhân loại rồi truyền bá nghệ thuật. Đó chính là mục tiêu của Đoàn kịch”

“Và bây giờ thì hai cái trong số đó đã được hoàn thành”

“Đúng vậy”

Trưởng Đoàn kịch gật đầu, và Sổ hướng dẫn đang nhìn chúng tôi như vậy liền thở dài rồi nói tiếp.

“Dù không thể nghe thấy cái người vô hình đó đang nói gì, nhưng đại khái từ những gì nghe được thì có vẻ là cô ta đã giải thích hết rồi nhỉ”

Cô ấy lại nhẹ nhàng nhảy lên.

Ngôi sao đã đủ gần đến mức trông như có thể nằm gọn trong tay cô ấy.

“Hồi kết của câu chuyện”

“...”

Sổ hướng dẫn nhìn tôi và Song Ahrin.

“Cậu nói rằng đây là một bản anh hùng ca nhỉ”

“Ừm”

“Tình hình hiện tại như nào?”

“Còn như nào nữa. Chẳng khác nào địa ngục chứ sao”

Những dị thể quản thúc được thả ra, và con người đã chết.

“Vậy thì anh hùng phải làm gì trong tình huống đó đây?”

“...”

Anh hùng phải làm gì trong tình huống này?

“...”

Trong anh hùng ca, anh hùng đã luôn là người giải quyết vấn đề.

Cái kết luôn là một kết thúc có hậu.

Anh hùng có thể chết hoặc bị thương, hay là tất cả mọi người xung quanh họ có thể chết, nhưng kết luận lại thì đó vẫn là việc tạo ra một kết thúc có hậu.

Vậy tôi có thể làm gì để tạo ra kết thúc có hậu đó đấy?

“Cách ly lại lần nữa sao?”

“...”

Sổ hướng dẫn chỉ nhìn im lặng nhìn tôi trước câu trả lời của tôi.

“Cậu biết rõ đấy”

Cô ấy vươn tay ra.

Không phải với tôi mà là với Song Ahrin.

“Và nếu anh hùng giải quyết vấn đề thì cần một ai đó tạo ra nơi để anh hùng trở về”

“Đang nói tôi sao?”

“...”

Sổ hướng dẫn gật đầu.

“Ngược lại cũng khả thi, nhưng nếu xét đến năng lực cá nhân của mỗi người, cậu vẫn tốt hơn Trưởng Đoàn kịch dự kiến”

“...Vậy thì việc tôi phải làm là…”

“Giải quyết, và tạo ra nơi trú tạm”

“...Nếu là như vậy thì đâu cần phải chỉ mỗi bốn người đến như này”

“Cần chứ”

Sổ hướng dẫn điềm tĩnh trả lời.

“Anh hùng cần phải có thử thách”

“Cậu lại nói vớ vẩn gì nữa vậy”

“Bởi vì anh hùng sẽ chỉ trở thành anh hùng sau khi mất đi một ai đó”

“...Đợi đã”

Chỉ khi ấy thì tôi mới nhận ra là Sổ hướng dẫn đang định nói gì.

“Chẳng lẽ cậu đã cố ý đi vào sao”

Để tách Yu Daon, Jang Chaeyeon và Park Yeeun riêng khỏi tớ ư?

“Vở kịch có cái gọi là cốt truyện”

“Chắc chắn là phải có rồi”

“Và với cậu của bây giờ thì phá hủy cốt truyện đó hoàn toàn không khó chút nào”

Sổ hướng dẫn điềm tĩnh đáp lại.

“Vậy nên tớ đã dẫn cậu đến đây. Để cho sự hy sinh cần thiết được thực hiện và cậu sẽ có thể kết thúc việc này mà sẽ không bị thương nhiều nhất”

“Cậu thật sự…”

“...Tớ không muốn cậu nhất thiết phải bị thương”

Sổ hướng dẫn lẩm bẩm, lảng tránh ánh mắt của tôi.

“Câu chuyện sẽ không kết thúc nếu không có thử thách cần thiết. Đó là bởi vì tớ muốn cậu trải qua thử thách nhưng không bị thương”

Tôi vội vã quay người lại.

Để nhìn ra bên ngoài kia.

Nhưng bên ngoài kia đã biến mất khỏi tầm mắt từ lâu và tất cả những gì tôi có thể thấy được chỉ có bóng tối đen kịt.

“Không sao”

Và rồi, Trưởng Đoàn kịch đang ở bên cạnh tôi cho đến lúc ấy khẽ lẩm bẩm.

“Anh chỉ cần phải làm tốt thôi. Tôi sẽ giúp anh”

“...”

Khi tôi ngẩng đầu nhìn Sổ hướng dẫn, cô ấy nhìn thẳng vào mắt tôi và điềm tĩnh trả lời.

“Ừm, cậu có nhìn tớ như vậy cũng không sao. Tớ nhất định sẽ không hối hận”

“Sao mà cậu biết được chứ?”

“Bởi vì tớ hiểu rõ cậu còn hơn cả cậu đấy”

Sổ hướng dẫn vẫn nhìn thẳng vào mắt tôi và trả lời bằng giọng điềm tĩnh trước lời của tôi.

“Bởi vì cậu là một người luôn cảm thấy trách nhiệm và sống với gánh nặng trong lòng. Vậy nên tớ ghét phải thấy cậu hối hận và cảm thấy mắc nợ vì món nợ mà những người như Yu Daon đặt lên cậu hay vì những việc thậm chí còn chẳng tồn tại”

“Quyền quyết định không nằm ở cậu. Nó là ở tớ”

“Đúng vậy. Quyền quyết định nằm ở cậu”

Sổ hướng dẫn nhìn tôi trong khi cắn chặt môi.

“Nhưng tớ không thích điều đó”

“...”

“Tớ ghét phải nhìn thấy cậu mang vẻ mặt đầy tội lỗi mỗi khi nhìn khuôn mặt của người khác mà không thể nói gì, để rồi cuối cùng cuộc đời của cậu bị kiểm soát bởi những người đó”

“...”

Tôi cố kìm lại tiếng thở dài đang trào lên cổ họng và nhìn khuôn mặt của Sổ hướng dẫn.

Hãy bình tĩnh nào.

Bây giờ có nổi giận cũng không giúp ích được gì.

Phải giữ bình tĩnh và làm việc mình có thể làm bây giờ.

“Trưởng Đoàn kịch”

“Ừm?”

“Nếu đã đến đây rồi thì cô biết tôi phải làm gì chứ?”

“Tôi biết”

“Vậy thì dẫn đường đi”

“...”

Trưởng Đoàn kịch ngước lên nhìn tôi.

“Anh tin tôi sao?”

“Tôi tin cô”

“Hiểu rồi”

Và rồi cô ấy bắt đầu nhẹ nhàng nhảy hướng đến đâu đó.

Tôi vừa đi theo Trưởng Đoàn kịch vừa cất lời.

“Cậu đi với cô Ahrin đi”

“...”

“Cô Ahrin”

“...Ừm”

“Xin được nhờ cô”

“Cứ để đó cho tôi”

Song Ahrin điềm tĩnh đáp lại, và Sổ hướng dẫn lặng lẽ vươn tay ra.

Tôi ngoảnh mặt khỏi dáng vẻ đó của cô ấy và đi theo Trưởng Đoàn kịch.

***

Bao nhiêu lâu đã trôi qua rồi nhỉ.

Ở trước mặt chúng tôi là một ngôi sao sáng trắng xóa.

Chẳng cảm nhận được sức nóng, hơi lạnh, hay bất cứ thứ gì khác.

“Chính là cái này. Câu chuyện mà anh phải giải quyết”

Cô ấy lẩm bẩm và nắm lấy tay tôi.

Không ấm mà cũng chẳng lạnh.

Đơn thuần là cảm giác như một hồn ma đang nắm tay tôi vậy.

“Nếu đi vào thì nơi đó có lẽ sẽ như chiến tranh vậy. Anh làm được chứ?”

“Phải làm thôi”

Nếu đã muốn anh hùng ca thì tôi cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài trở thành anh hùng đúng chứ?

Trưởng Đoàn kịch gật đầu.

“Vậy thì nắm lấy thứ kia đi”

“...”

Tôi vươn ra và nắm lấy ngôi sao.

Cùng lúc khi ánh sáng rực rỡ lan ra, một lời dẫn truyện vang lên.

<Và thế là người đàn ông đã đánh mất đồng đội của mình đã quyết định việc mà bản thân sẽ làm>

<Rằng anh sẽ cách ly tất cả dị thể quản thúc một lần nữa.>

S# 1 Tầng hầm Cục Quản thúc (Đêm)

Người đàn ông, đứng dậy tại chỗ.

Người phụ nữ tóc tím nhìn người đàn ông và đưa tay ra.

Trưởng Đoàn kịch: Đi thôi.

Kim Jaehun: (Nhìn bàn tay của người phụ nữ nhưng không nắm lấy mà bước đi) Ừm. Đi nhanh thôi.

Hai người họ cùng hướng về tầng hầm như thể đã hẹn trước.