201-400 - Chương 360: Đi lên vì sao

“...”

Ánh mắt chúng tôi giao nhau một hồi, và Trưởng Đoàn kịch gật đầu.

“Tôi đã bảo là mình sẽ giúp đỡ theo cách riêng của mình rồi mà”

“Tôi không biết là nó sẽ như này đấy”

“Cái gì vậy, sao đấy?”

Song Ahrin nhìn tôi và lẩm bẩm bằng giọng bối rối trước lời của tôi.

“Có thứ gì sao”

“À, ừm. Là Trưởng Đoàn kịch”

“Tại sao cô ta lại ở đó?”

Song Ahrin lẩm bẩm như thể đã nghe được điều gì đó vô lý.

“Ngạc nhiên là cô ấy đã ở bên cạnh tôi trước cả cô Ahrin đấy”

“...”

Và Song Ahrin đang ở trên lưng tôi đột nhiên vươn tay về trước rồi quơ qua lại.

“Ở đây à? Hay là ở đây?”

“Không phải ở đó mà đúng bên cạnh tôi cơ”

“Thì ra là ở đây”

Song Ahrin bắt đầu nhiệt tình đấm vào bên cạnh tôi.

“Bảo cô ta là không phải ở bên đó mà là bên đối diện đi”

Và trong khi nhìn cảnh tượng đó, Trưởng Đoàn kịch lẩm bẩm với giọng bình thản, còn tôi thì chỉ nhún vai.

Tôi có biết không ấy hả?

Không, tôi không biết.

Nhưng đây cũng là lần một lần hai tôi phải chịu mấy hành động kỳ quái như này rồi mà.

Thực chất, Sổ hướng dẫn đang nhìn tôi với vẻ mặt cạn lời ở trước kia đối với những người khác cũng là một quyển sách biết nói.

“Chắc là sẽ ổn thôi”

Những người khác nghe tôi nói liền nhìn tôi với vẻ mặt hoài nghi, và Trưởng Đoàn kịch cũng chớp mắt nhìn tôi.

“Hóa ra anh tin dễ hơn tôi nghĩ”

“Nếu định giết tôi thì cô đã có thể làm vậy từ lâu rồi còn gì”

Trưởng Đoàn kịch đã ở bên cạnh không ngừng nói chuyện ồn ào với tôi kể từ sau khi bước vào Hồi 3.

Thực tế thì tôi cũng đang nghe cô ấy nói.

Có lẽ nếu muốn thì cô ấy đã có thể làm cho tình hình trở nên phức tạp hơn chút rồi.

Dù vậy, việc cô ấy không cản trở gì nhiều trong khi tôi đang ở ngay bên cạnh đó, ngược lại, có nghĩa là cô ấy không có ý định quấy rầy tôi.

Thay vào đó, cô ấy đang giúp tôi ấy chứ.

Nhưng mà không biết tại sao cô ấy lại giúp đỡ tôi nhỉ.

“Cô ta chắc là vì thích anh nên mới giúp đấy”

“Cô Ahrin, nếu cô đáp lại bằng câu trả lời của một bệnh nhân bị mắc bệnh ảo tưởng rằng người khác thích mình giai đoạn cuối vô lý như vậy thì sẽ khiến cho người khác khó xử đấy”

Tôi đã nói chuyện với Trưởng Đoàn kịch được bao nhiêu đâu chứ.

Tôi nhìn Trưởng Đoàn kịch, và cô ấy khẽ thở dài.

“Anh nói đúng. Tôi cũng có một thứ mình muốn xem”

“Và thứ đó là gì?”

Trước câu hỏi đó, Trưởng Đoàn kịch nhìn tôi và chậm rãi mở miệng.

“Tôi chưa từng được xem trọn vẹn Hồi 3”

“Chính cô là người đã trực tiếp tạo ra Hồi 3 mà”

“Chính xác thì tôi chưa từng được xem Hồi 3 do Trưởng Đoàn kịch tiền nhiệm làm”

Trưởng Đoàn kịch lẩm bẩm.

“Vậy nên tôi muốn xem nó”

“...”

“Rốt cuộc thì người đó đã nghĩ gì, đã nhắm đến điều gì?”

Trưởng Đoàn kịch lẩm bẩm và nhìn tôi.

“...”

“Cô ta đã nói gì vậy?”

Và Jang Chaeyeon lặng lẽ hỏi trong khi quan sát cuộc đối thoại.

Tôi nói lại lời mà Trưởng Đoàn kịch vừa nói cho Jang Chaeyeon và những người khác.

“Không được”

Jang Chaeyeon lắc đầu ngay khi tôi vừa nói xong.

“Tôi phản đối việc anh tùy tiện dẫn đi xung quanh mà không biết thứ gì đang ở bên cạnh mình”

“Nhưng cô Chaeyeon cũng đang làm vậy mà…”

Không phải có Quan sát giả đó sao.

Khi tôi nhìn Jang Chaeyeon với ánh mắt như vậy, cô ấy liền lảng mắt đi.

“Cái đó thì…có hơi, khác chút”

Và rồi Jang Chaeyeon từ từ nói.

Trông giống nhau hết mà.

May mắn là không có ai nói gì với tôi nữa sau khi cô ấy nói xong.

“Tôi có thể tin cô chứ?”

“Tôi không bảo anh phải tùy tiện tin tưởng như vậy đâu”

Trưởng Đoàn kịch bình thản trả lời câu hỏi của tôi.

“Được thôi”

Tôi nhún vai.

Dù sao thì cũng chẳng có thay đổi gì nhiều.

Thế thì tôi sẽ nhận được thêm một chút sự giúp đỡ về sau thôi mà.

“Không có thời gian đâu”

Và Sổ hướng dẫn đã đang lắng nghe cuộc trò chuyện của chúng tôi cho đến khi nãy liền nhìn tôi và những người khác.

“Mau đi nhanh thôi”

Ừm, mau đi nhanh thôi.

Tôi gật đầu và đi theo Sổ hướng dẫn.

“Không, vậy thì cô ta đã nói gì?”

“Bảo là đừng tin thôi”

“Nhưng anh có tin cô ta không?”

“Dù sao thì có bảo cô ấy rời đi thì dường như cô ấy cũng sẽ không rời đi đâu”

“Phải đó”

“Nghe nói là vậy đấy”

“Hà”

Song Ahrin đang được cõng trên lưng tôi thở dài não nề.

***

Chúng tôi đi đến trước tấm màn được treo một cách đẹp đẽ.

“Thế phía sau cái này là gì đây?”

“Ừm”

Trưởng Đoàn kịch điềm tĩnh trả lời câu hỏi của tôi.

“Tôi không biết là có cái gì”

“Vậy là phải đi vào thì mới biết được à”

Cuộc đời đúng là không dễ chút nào.

“Mọi người đã chuẩn bị xong rồi chứ?”

Tôi hỏi vậy trong khi nhìn những người khác, và họ cũng gật đầu đáp lại.

“Tốt rồi. Vậy thì đi thôi”

Cơ mà, Ahn Sanghyun hay là Trưởng Chi nhánh đang ở đâu nhỉ?

Tôi đã định dẫn họ theo nếu họ có ở đây, nhưng khi đến lúc thật sự quan trọng thì chẳng thấy bóng dáng ở đâu luôn.

Chúng tôi đi lên trên sân khấu.

-Cộp…cộp…

Tiếng bước chân của tôi và những người khác vang vọng khắp sân khấu, và tấm màn vẫn chỉ ở yên tại chỗ, rung động trước gió.

“...”

Tôi hướng mắt nhìn xuống dưới.

Rất nhiều người đã chết.

“Nếu chúng tôi không hạ màn đàng hoàng ở đây hoặc chết thì điều này sẽ được phản ánh y nguyên trong hiện thức nhỉ?”

“Đúng vậy”

Trưởng Đoàn kịch điềm tĩnh đáp lại lời lẩm bẩm của tôi và nhìn thẳng về trước.

Cô ấy có đang cũng chứa đựng vô số những xác chết kia trong tầm mắt của mình không nhỉ.

“Đây không phải là cách để làm cho con người hạnh phúc”

“Cách của cô cũng không làm cho con người hạnh phúc đâu”

Tôi cũng không nghĩ rằng việc biến tất cả mọi người thành rối là hạnh phúc.

Nhìn theo cách đó, Trưởng Đoàn kịch đang ở trước mặt tôi dường như cũng không bình thường ở một mức nào đó.

“...”

Trưởng Đoàn kịch không nói gì trước lời của tôi mà chỉ nhìn chỗ khác.

Trong lúc đó, Yu Daon nhìn chúng tôi trong khi nắm tấm màn trên sân khấu.

“Tôi mở nhé, anh Jaehun?”

“Ừm. Mở thôi nào”

“Vâng!”

Yu Daon vén tấm màn lên.

-Loạt xoạt!

Tấm màn được vén lên cùng với âm thanh sân khấu đi lên.

“...”

Tôi nhìn khung cảnh ở trước mắt mình.

807c65d2-653a-431e-b74e-efd614cc44f7.jpg

Vũ trụ đang trải rộng ra ở đó.

“...”

Một cơn đau đầu kinh khủng ập đến.

Tôi vội vàng quay lại nhìn những người khác.

“Tất cả mọi người đừng nhìn về phía bên kia!”

Ngay khi tôi vừa hét lên, những người khác vội vã quay đầu lại.

Nhưng Yu Daon thì đã quá muộn.

“...Ư”

Yu Daon rên rỉ và cứ đứng yên như vậy.

“Cô Daon”

Yu Daon chỉ đang thẫn thờ nhìn vũ trụ mà không đáp lại lời của tôi.

“Cô Daon?”

“...Tâm trí của cô ta có hơi không bình thường rồi”

Tôi khẽ gọi cô ấy, và Song Ahrin đang nhìn cảnh tượng đó liền khẽ lẩm bẩm rồi nhìn Yu Daon.

“...Chúng ta phải làm gì đây?”

“Cách đơn giản nhất là…”

Song Ahrin nhìn túi áo của tôi.

“...Cứ thế mà bắn cô ta”

“...”

Tôi nhìn khẩu súng, và Sổ hướng dẫn đứng bên cạnh tôi và nhìn ra ngoài.

“...Hà”

Cô ấy thở ra như thể đã nhìn thấy gì đó hết sức vô lý.

“Bây giờ mình đang nhìn cái gì vậy chứ”

“Sao thế, gì vậy?”

“Thì ra là thứ đó”

Và cô ấy chỉ gật đầu, không trả lời câu hỏi của tôi.

“Là thứ đó”

“Thứ đó là cái gì?”

“...Tớ cũng muốn nói cho cậu, nhưng mà”

Cô ấy ngoảnh đi.

“Nói ra cũng không có điều gì tốt đẹp đâu. Bây giờ là như vậy”

“...Không, vậy thì tớ phải làm gì đây?”

“Trước hết thì”

Cô ấy hướng mắt nhìn Yu Daon.

Yu Daon chỉ đang thẫn thờ nhìn vũ trụ.

“Trước hết”

Sổ hướng dẫn lẩm bẩm và đi đến chỗ Yu Daon.

“Bắn đi”

“Thật sự chỉ có mỗi vậy thôi sao?”

“Thật lòng mà nói, một người bình thường sẽ phải trải qua vô số quy trình cơ, nhưng với cái đứa này thì có thể giải quyết dễ dàng”

“...”

Không thể làm gì khác.

Tôi thở dài trước lời của cô ấy và rút súng lục ra chĩa vào đầu Yu Daon.

Nếu đã làm thì hãy làm nhanh nào.

Tôi bóp cò,

-Bằng!

Một tiếng súng vang lên và Yu Daon cúi đầu xuống rồi lại ngẩng lên.

“...Tôi vừa nhìn thấy một thứ gì đó đáng kinh ngạc lắm luôn”

Cô ấy lẩm bẩm nhìn tôi .

“Phải nói như nào nhỉ, ừm…cảm giác như thể tôi đã nhìn thấy một cái gì đó rất tuyệt vời nhỉ”

“Một thứ gì đó rất tuyệt vời?”

“Nói như nào đây ta, cảm giác như là thứ đó vượt qua cả nhân loại chăng?”

Yu Daon lẩm bẩm một cách mơ hồ và nhìn tôi.

“Nhưng tôi đã cảm thấy ổn hơn nhờ có anh Jaehun ở đây rồi!”

“May thật đấy”

“Nói nhảm với nhau ở đấy như thế là đủ rồi”

Song Ahrin lẩm bẩm với giọng bực bội và nhìn Sổ hướng dẫn.

“Giấy Vụn, phải làm gì đây?”

“...”

Sổ hướng dẫn đặt tay lên cằm chìm vào suy nghĩ, và Trưởng Đoàn kịch đã im lặng nãy giờ lên tiếng.

“Phải kéo tấm màn lên”

“Cái gì?”

“Nhìn những người kia đi”

Cô ấy chỉ vào những cái xác ở bên dưới.

“Anh nghĩ vì sao họ lại chết?”

“...Chà”

“Có lẽ tấm màn đã được kéo lên”

Cô ấy lẩm bẩm.

“Và những người nhìn thấy điều đó chắc hẳn đã chết”

“Vậy điều cô đang muốn nói là?”

“Anh vẫn ổn dù có nhìn thấy nó”

“Đâu có ổn”

Đau đầu kinh khủng ra.

“Chính xác thì anh không phát điên”

Cô ấy bình thản nói vậy trong khi nhìn tôi.

“Và tôi đang được cõng trên lưng anh cũng sẽ ổn thôi”

“...Cô Ahrin”

“Sao?”

Song Ahrin nghe tôi nói liền trả lời đầy cộc cằn.

“Cô vẫn bình thường sau khi nhìn thấy cái vừa rồi chứ?”

“...Không hoàn toàn bình thường, nhưng vẫn có thể nhìn được”

Cô ấy lẩm bẩm.

“Vậy thì…”

“Được rồi. Thế nên anh, tôi, và tôi khác. Tiếp theo là đứa trẻ kia. Bốn người chúng ta sẽ đi được”

Trưởng Đoàn kịch vừa điềm tĩnh lẩm bẩm vừa nhìn tôi.

“Một nơi mà chỉ những người được chọn mới có thể đi, nơi phải vượt qua cả vũ trụ rồi mới có thể thấy được kết thúc của câu chuyện”

“Nói gì vậy”

“Nói là tôi, cô Ahrin, Trưởng Đoàn kịch, với Sổ, Min Noah. Bốn người chúng ta sẽ đi tiếp nhỉ?”

“...”

Song Ahrin im lặng một hồi sau khi nghe tôi nói rồi đặt cằm lên vai tôi.

“Cho tôi xuống”

“Cô sẽ ổn chứ?”

“Tạm thời vẫn ổn”

“...”

Tôi từ từ hạ Song Ahrin xuống, và sau khi xuống khỏi lưng tôi, cô ấy loạng choạng rồi dựa vào vai tôi.

“Đi thôi”

“...”

Tôi quay lại nhìn những người khác.

Jang Chaeyeon thở dài trong khi nhìn tôi.

“...Đi rồi về nhé”

“Cô Chaeyeon”

Cô ấy gật đầu.

“Nếu Trưởng Chi nhánh hoặc cái tên đó, cái tên lăn lăn đến thì tôi sẽ gửi họ đến đấy”

“Cảm ơn cô”

“Em cũng sẽ canh giữ nơi này cùng với chị Daon ạ”

Park Yeeun giơ tay lên, và Yu Daon nhìn tôi với vẻ tiếc nuối.

“...Tôi xin lỗi”

“Không, đó đâu phải là lỗi của cô Daon khi cô không đi được”

Cô ấy chỉ đơn giản là không đi được thôi mà.

Tôi nhún vai và vén tấm màn lên.

Vũ trụ lại trải ra trước mắt tôi, và cơn đau đầu ập đến.

“...Chúng ta đi thôi”

Tôi bước đi.

Vũ trụ tối tăm trải ra trước mắt, và chúng tôi bắt đầu đi lên những vì sao.