Tôi nhìn Song Ahrin đang được cõng ở trên lưng mình và chìm vào suy nghĩ.
Những gì vừa xảy ra thật sự khả thi là nhờ có Sổ hướng dẫn.
Đó là vì khi Sổ hướng dẫn nhìn xung quanh và lẩm bẩm gì đấy, màn hình TV đột nhiên bật lên và cô ấy đã đi vào trong mà không nói một lời.
Cũng nhờ vậy mà tôi đã giật mình đi theo cô ấy rồi sớm tìm được Song Ahrin.
“Phải nói một tiếng trước khi đi vào đi chứ. Đừng có mà làm người ta giật mình như vậy”
“Đó không phải là lời cậu nên nói đâu”
Sổ hướng dẫn đáp lại như thể tôi đã nói gì đó hết sức ngớ ngẩn, và Song Ahrin đang ở trên lưng tôi đột nhiên bật cười rồi hét lớn trong khi giữ lấy hông của mình.
“Ahaha, au au!”
“Tại sao cô lại đột nhiên vừa cười vừa đau một mình vậy”
“Đang đau lắm nên đừng có bắt tôi nói…”
Không phải cô ấy vừa tự cười à?
Tôi thở dài và nhìn xung quanh.
Dù sao thì cuối cùng cũng tập hợp lại được đầy đủ rồi.
“Yeeun có bị thương không?”
“Em đã được chị Ahrin giúp nên…”
Park Yeeun gật đầu trả lời câu hỏi của tôi.
“Tôi chỉ làm tròn vai trò của một tiền bối thôi”
“Đúng là một tiền bối tốt nhỉ”
Giờ thì chúng tôi cần phải rời khỏi đây.
Khi tôi nhìn Sổ hướng dẫn, cô ấy liền gật đầu.
“Lối ra ở hướng này”
Không cần phải tự tìm từng mục một và đọc.
Không phải như này quá tiện lợi rồi sao?
Nếu về sau cô ấy có thể cứ ở mãi trong dạng người cả đời có vẻ cũng tốt đấy nhỉ
Cô ấy cũng có thể trở thành bạn trò chuyện với tôi nữa.
Hay là không nhỉ, nếu thế thì có lẽ sẽ hơi khó khi để cô ấy ở nhà.
“Lại đang suy nghĩ mấy thứ kỳ lạ nữa rồi”
“Suy nghĩ kỳ lạ đâu ra, tớ chỉ đang nghĩ làm sao để sống nếu cậu ở lại thôi”
“Gì mà làm sao để sống. Cứ sống như vậy thôi”
“...”
Nhưng tớ không nghĩ là sống cùng nhau với hình dạng đó sẽ tốt cho danh tiếng của tớ đâu.
Một người đàn ông độc thân với một đứa trẻ…
Không, cơ mà do là chênh lệch tuổi tác của chúng tôi cũng không quá lớn, có lẽ sẽ giống như là một người chú đang nuôi cháu hơn nhỉ.
“Dù sao đi nữa, theo thời gian thì tớ sẽ lại quay về thành sách thôi”
Sổ hướng dẫn vội vàng nói thêm.
“Và, và nếu cậu muốn thì tớ cũng có thể ở trong hình dáng người lớn mà”
“Cái đó thì tớ cũng không thích lắm đâu”
Không phải ở trong dạng người lớn thì mới bị bận tâm à?
“Cứ ở trong dạng sách là được, tớ đã bảo là đừng lo quá rồi còn gì”
Sổ hướng dẫn quay lại và nhìn chằm chằm vào tôi.
“Hiểu rồi chứ?”
“Ừm. Hiểu rồi”
Thật lòng thì dù có bất tiện đi chăng nữa, tôi có thể làm gì cơ chứ.
Tôi đã quá quen với việc sống có sổ hướng dẫn đến nỗi sẽ cảm thấy bất an nếu không có nó rồi.
Nhưng mà nếu cô ấy trở thành sách thì có lẽ sẽ tốt hơn.
Dễ mang theo trong túi nên cũng tiện ổn định tinh thần hơn chút.
“...Dù sao thì lối ra ở đây”
Sổ hướng dẫn vội vàng bắt đầu bước tiếp, và Song Ahrin đang ở trên lưng tôi lẩm bẩm.
“Cô ta cũng tội nghiệp ghê. Thật tội nghiệp làm sao”
“...”
***
Khi chúng tôi đi ra ngoài hành lang, ở đó là một cái thang máy.
Vì đã nói là không được dùng thang máy nên…
Tôi quay sang nhìn chiếu nghỉ cầu thang,
“...Hà”
Và vô thức thở dài khi nhìn thấy nơi đáng lẽ phải là cầu thang đã bị lấp đầy bởi xi măng.
“...Chậc”
Sổ hướng dẫn cũng tặc lưỡi và lắc đầu giống tôi.
“Bây giờ phải làm gì đây?”
“Làm gì ấy hả”
Cô ấy nhìn cái thang máy.
“Phải sử dụng cái kia thôi”
“Không phải chúng ta sẽ chết nếu dùng nó à?”
“...”
Sổ hướng dẫn thở dài trước câu hỏi của tôi.
Và Song Ahrin đang được cõng ở trên lưng tôi lại lên tiếng.
“Không. Ta không nhất thiết sẽ chết đâu”
“...”
Sổ hướng dẫn quay lại nhìn Song Ahrin như thể đã nghe được điều gì đó vô lý, và Song Ahrin nói tiếp.
“Này, Tóc Đen”
“Vâng?”
“Nhấn nút đi”
“Vâng!”
Yu Daon vui vẻ nhấn nút thang máy.
“Cô không định bảo chúng ta đi vào trong rồi chết đâu nhỉ?”
“Cô nghĩ tôi là cô chắc. Tóc Trắng. Đi bất cứ đâu cũng được và mang xe đạp đến đây”
“...Xe đạp sao?”
“Ừm. Càng là loại mà trẻ con đi thì càng tốt. Nhanh lên. Và bên kia, em út cũng đi cùng rồi mang về đi”
“...”
Jang Chaeyeon làm vẻ mặt như thể không hiểu Song Ahrin đang nói gì nhưng vẫn quay đi.
“Chúng ta đi cùng nhau đi ạ!”
Park Yeeun theo sau cô ấy
“Và Giấy Vụn, nếu Tóc Trắng mang xe đạp đến thì cô sẽ đi cái đó”
“...”
Biểu cảm của Sổ hướng dẫn trở nên nhăn nhó khi nghe thấy từ ‘Giấy Vụn’ nhưng cô ấy cũng chỉ gật đầu mà không nói gì thêm.
“Còn tôi thì sao?”
“Đứng thẳng lên vì nếu rung lắc thì vết thương đau lắm”
Song Ahrin dựa vào người tôi trong khi nói vậy.
“Sao có thể vô lễ đến vậy được nhỉ?”
Không phải đó chính là bản thân cô à?
Trưởng Đoàn kịch nghiêng đầu lẩm bẩm, và tôi chỉ im lặng đứng đó mà không nói gì.
Không lâu sau, Jang Chaeyeon xuất hiện cùng với một tiếng thở dài.
Ở sau cô ấy là Park Yeeun đang dễ dàng cầm cái xe đạp bằng một tay.
“Bọn em đã mang hai cái về để đề phòng ạ! Một xe đạp người lớn và một xe đạp ba bánh”
“Xe đạp ba bánh gì…”
“Mau ngồi lên cái xe đạp ba bánh đi”
“...”
Sổ hướng dẫn lẩm bẩm như thể đã nghe được gì đó ngớ ngẩn, và ngay khi cô ấy vừa dứt lời, Song Ahrin liền mở to mắt lườm nguýt nhìn Sổ hướng dẫn.
“...”
“...Cách này có thật sự chắc chắn không vậy? Nó không có trong ghi chép của tôi”
“Ở nơi này thì tôi là dân chuyên hơn cô đấy”
Số hướng dẫn lẩm bẩm với vẻ hoài nghi trong khi đối mặt với Song Ahrin, và Song Ahrin đáp lại bằng một giọng đầy tự tin.
“Phải đấy. Cô Ahrin cũng đã cãi nhau với bố mẹ mình ở đây mà!”
“Cô Daon”
Không cần phải nói thêm gì nữa đâu.
“...Dù sao thì khi cửa thang máy mở ra, Giấy Vụn sẽ phải đi xe đạp”
“...Hà…”
Sổ hướng dẫn thở dài và gật đầu.
“Cứ thử xảy ra sai sót xem”
“Nếu xảy ra sai sót thì đắng nào cả bọn cũng chết hết thôi”
Song Ahrin bình thản nói vậy và nhìn chúng tôi.
“Và những người khác, ngoại trừ Giấy Vụn, hãy bao quanh Giấy Vụn đang đi xe đạp như thể đang bảo vệ cô ta”
“Chỉ có vậy thôi sao?”
“Không, còn cả tuyệt đối phải đối xử với Giấy Vụn như một đứa trẻ nữa”
“...”
“Chúng sẽ không đụng chạm đến đứa trẻ và người bảo hộ đâu”
“Ơ…”
“Nói đơn giản thì Giấy Vụn sẽ là đứa trẻ”
Tôi đại khái hiểu được những gì cô ấy nói rồi.
-Tinh!
Cửa thang máy mở ra với một âm thanh trong trẻo và Sổ hướng dẫn đi xe đạp ba bánh vào trong với vẻ mặt bực bội.
Tiếng cót két vang vọng, và sau khi Sổ hướng dẫn đi vào thang máy, tất cả chúng tôi cũng đi theo cô ấy.
“...Tại sao lại không có phương pháp như này…”
Song Ahrin trả lời bằng giọng đầy tự tin với Sổ hướng dẫn đang lẩm bẩm.
“Cái đó thì là vì Cục Quản thúc không dẫn trẻ em theo khi điều tra đấy”
Đúng là như vậy thật.
Sổ hướng dẫn im bặt, và cửa thang máy đóng lại.
-Két két…
Ngay khi cánh cửa vừa đóng lại, đèn thang máy bắt đầu nhấp nháy.
Bức tường lại bị nhuộm một màu đen kịt mỗi khi ánh đèn nhấp nháy.
“...”
Song Ahrin nắm chặt vào lưng tôi, và những người khác cũng nhìn xung quanh với vẻ mặt căng thẳng.
Lần này chúng tôi không thể cứ chiến đấu rồi đi ra được.
“Đừng lo”
Và Trưởng Đoàn kịch đang đứng sau tôi thì thầm.
“Nếu tôi nhớ đúng thì cách này không sai đâu. Chắc vậy”
“Hoàn toàn chẳng an ủi chút nào cả”
“Gì cơ?”
“Không”
Có lẽ vì đã nghe được lời lẩm bẩm của tôi, Song Ahrin áp vào tôi nói, và tôi chỉ lắc đầu.
Đã bao nhiêu lâu trôi qua rồi nhỉ.
-Tinh!
Cửa thang máy mở ra với một tiếng chuông trong trẻo.
May mắn thay, thứ hiện ra trước mắt chúng tôi là dãy hành lang tầng 1.
Tất cả chúng tôi bắt đầu từ từ ra khỏi thang máy.
Sổ hướng dẫn cót két đạp xe ba bánh đi ra, và tôi cùng với những người khác đi theo sau cô ấy.
“...Phù…”
Song Ahrin liền thở phào nhẹ nhõm ngay khi Yu Daon đi ra sau cùng.
“May quá rồi”
“...Sợ quá đi…”
Park Yeeun dựa vào Yu Daon như thể chân của con bé đã mất hết sức lực.
“...Mình cũng phải viết cái này xuống thôi”
Sổ hướng dẫn nhắm mắt lẩm bẩm, và Song Ahrin đang nhìn cô ấy như vậy liền lên tiếng.
“Có một cái cô nên tham khảo lúc ghi chép”
“Cái gì?”
“Không đi xe đạp trẻ em cũng không sao”
“...Gì cơ?”
Sổ hướng dẫn nheo mắt nhìn Song Ahrin, và Song Ahrin bật cười.
“Đây là trả thù cho những gì xảy ra tại nhà hát kịch lần trước”
“...”
Ngay khi Sổ hướng dẫn vừa nghiến chặt răng,
-Bùm!
Trước tiếng nổ vang đến từ xa, tất cả chúng tôi trao đổi ánh mắt với nhau.
“Mau đi nhanh thôi”
Lại xảy ra biến cố rồi.
Tôi vội vàng cõng Ahrin trên lưng bước đi, và những người khác cũng theo sau tôi.
“Một lúc nào đó mình nhất định sẽ…”
Cùng với Sổ hướng dẫn đang nghiến răng ken két.
***
Khi chúng tôi ra ngoài, khu vực xung quanh đã trở nên còn hỗn loạn hơn nữa.
Dù tiếng la hét đã giảm so với khi trước, điều đó không có nghĩa là còn nhiều người sống sót.
“...”
Tôi nhìn vô số xác chết trước mắt mình.
“Vì nhân vật chính và các diễn viên phụ đều đã tập hợp đầy đủ, bây giờ đã đến lúc để hạ màn rồi”
Và Trưởng Đoàn kịch ghé vào tai tôi nói.
“...”
Nhưng chúng tôi phải đi đâu đây?
“Anh đã nhìn thấy sân khấu rồi còn gì”
Trưởng Đoàn kịch lại thì thầm với tôi.
Tôi đã nhìn thấy sân khấu…?
Hiểu rồi.
“Hãy đi đến nơi chúng ta xuống xe lúc đầu nào”
“Jongno ấy hả?”
“Ừm”
“Tại sao đột nhiên lại đến Jongno?”
Song Ahrin thắc mắc lời nói của tôi.
“Bởi vì sân khấu không di chuyển”
“...Anh đang nói cái gì vậy?”
Song Ahrin nghiêng đầu rồi sau đó khẽ kêu lên như thể đã hiểu tôi nói gì.
“À…vở kịch được biểu diễn trên sân khấu, và vì sân khấu chúng ta đã thấy là ở Jongno nên chúng ta đi đến đó ấy hả?”
“Đúng vậy”
“Và bởi vì sân khấu không di chuyển được nên đi đến Jongno là lựa chọn đúng đắn sao?”
“Đúng vậy”
“Vậy thì giải thích như thế đi chứ”
Song Ahrin dùng cằm chọc chọc vào vai tôi.
“À, tôi biết rồi mà”
Tôi đáp lại như vậy và bước đi trong khi cõng Song Ahrin trên lưng.
Sau khi chúng tôi đi qua vô số cảnh tượng bi thảm, một nhà hát kịch sớm hiện ra trước mắt chúng tôi.
“...”
“Chỗ này cũng hỗn loạn chẳng kém”
Song Ahrin lẩm bẩm và lảng mắt đi.
Vô số xác chết đang nằm la liệt xung quanh.
Từ biểu cảm hoảng loạn vì sợ hãi trên khuôn mặt của tất cả những người đó, có lẽ họ đã nhìn thấy thứ gì đó không nên thấy.
“Không sao đâu”
Và, Trưởng Đoàn kịch đang ở bên cạnh tôi lắc đầu.
“Chỉ cần giải quyết xong việc này là được”
“...Chắc là phải làm vậy thôi nhỉ”
Tôi lẩm bẩm, và Jang Chaeyeon nhìn tôi.
“Nhưng mà”
“Ừm”
“Từ khi nãy anh đã đang nói chuyện với ai vậy?”
“...Ừm?”
“Anh cứ liên tục lẩm bẩm với không khí ấy. Chỉ nói chuyện một mình”
“...”
Tôi quay sang nhìn Trưởng Đoàn kịch.
Cô ấy chỉ vô cảm nhìn tôi.
Ghi chú tác giả: Trong suốt Hồi 3, Trưởng Đoàn kịch chưa từng tương tác với bất cứ ai khác ngoài nhân vật chính.