Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 35

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 151

201-400 - Chương 358: Ký ức

“Uầy…đây là…”

Yu Daon vừa nói lấp lửng vừa nhìn về trước, và Jang Chaeyeon cũng nhìn căn chung cư trước mắt với vẻ mặt bối rối.

Chung cư Ngày Mai.

Tôi đã từng đến đây.

Mặc dù đó là thông qua bức tranh của Chủ Nghĩa Duy Mỹ.

Khả năng Song Ahrin ở đây là bao nhiêu nhỉ?

Như thể đã đọc được cả sự tò mò của tôi, Trưởng Đoàn kịch trả lời.

“Trong rất nhiều thứ, tôi nghĩ có là có đủ lý do để làm cho Chung cư Ngày Mai xuất hiện ở đây”

“...”

“Tôi cũng có rất nhiều ký ức về nơi này mà”

Trưởng Đoàn kịch lẩm bẩm và đứng ra sau tôi.

“Nhưng hiện tại thì tôi chẳng thể làm gì được. Chúng ta phải đi vào thôi”

“Anh Jaehun”

Và rồi, Yu Daon đang nhìn lối vào của căn chung cư trước mặt liền thì thầm với tôi.

“Bầu không khí ở đây…không được tốt cho lắm”

“Tôi cũng nghĩ vậy”

Lối vào tối đen của căn chung cư cũ kỹ đang chờ đợi chúng tôi với cái miệng há rộng, và cũng không sai khi nói rằng nó có cảm giác chẳng lành hơn cả lần đầu tôi ghé qua Chung cư Ngày Mai.

“Nhưng cũng có một mùi sách cũ nồng nặc ở gần lối vào nữa”

Mùi sách cũ sao?

Hiện tại, tôi chỉ nghĩ ra được một người, không, món đồ, không, một người có mùi sách cũ thôi.

Sổ hướng dẫn đang ở trong đó.

“Phải đi thôi nhỉ”

Không cần phải băn khoăn.

Tôi vươn vai chuẩn bị, và Yu Daon cùng Jang Chaeyeon nhìn chằm chằm vào dáng vẻ đó của tôi.

“Sao vậy?”

“...Không, chỉ là”

“...Ừm”

Hai người họ đồng thời đáp lại.

Lần này thì tôi thật sự cũng không đoán được là họ định nói gì nữa.

Nhưng mà nếu không có sổ hướng dẫn thì có thể vượt qua được nơi này không nhỉ?

Đã lo lắng rồi mà ngay cả tự tin cũng chẳng có luôn.

“Đi thôi”

Và rồi, Jang Chaeyeon mạnh dạn bước đi đầu tiên, khiến cho nỗi lo của tôi trở nên vô nghĩa.

“...”

Chúng tôi đi vào trong, cảnh giác xung quanh.

Ngay khi chúng tôi vừa bước vào căn chung cư, ánh sáng ngay lập tức biến mất như thể ngay từ đầu đã chẳng có gì, và chúng tôi chỉ còn cách di chuyển trong bóng tối, phụ thuộc vào điện thoại của mình.

“Nếu tôi nhớ chính xác thì ta sẽ chết nếu đi vào thang máy nhỉ. Có lẽ đó là lý do mà tay của tôi bị cắt phăng chăng?”

“...Đúng vậy nhỉ”

Yu Daon vừa cười vừa nói với giọng vui tươi.

“Vậy nên tôi nhớ là chúng ta đã phải nắm vào tay vịn cầu thang để đi lên nhưng…”

“Không có gì đảm bảo là bây giờ vẫn sẽ y hệt như vậy”

Một ai đó ngắt lời cô ấy rồi đứng dậy từ chiếu nghỉ cầu thang.

Một người với vóc dáng nhỏ bé cùng mái tóc xanh thẫm.

Là Sổ hướng dẫn.

“Bảo sao, tôi đã nói là mùi sách cũ nồng lắm mà!”

Yu Daon mỉm cười đáp lại, và Sổ hướng dẫn nhìn chằm chằm vào cô ấy với vẻ mặt lạnh lùng rồi quay sang tôi.

“Tớ đã nghĩ là cậu sẽ đến mà, thế nên tớ đã chờ đợi”

“Sao mà cậu biết được chuyện đó?”

“Tớ đã nghĩ là với tính cách của cậu thì cậu sẽ không chỉ nhìn qua rồi cứ thế mà bỏ qua nơi này”

“...”

Cô ấy biết rõ tôi đến vậy cũng là một vấn đề mà.

Sổ hướng dẫn vừa phủi vạt áo vừa đứng dậy.

“Tớ sẽ dẫn đường cho”

“Làm theo sổ hướng dẫn à?”

“Cái đó là chơi chữ sao?”

Sổ hướng dẫn nhìn chằm chằm vào tôi sau khi nghe tôi nói rồi đặt tay lên tay vịn cầu thang.

“Dù sao thì cậu chỉ cần làm theo tớ là được”

Cô ấy nói đầy tự tin.

Vào những lúc như này thì cô ấy đúng là rất đáng tin cậy mà.

Tôi gật đầu, và Sổ hướng dẫn tự tin bước đi.

Tôi đi theo sau cô ấy và mở lời.

“Cậu thấy tình hình hiện tại như nào?”

“Tình hình sao?”

Sổ hướng dẫn ngập ngừng nói và ừm một cái sau khi nghe câu hỏi của tôi.

“Tớ đã lén nhìn ra bên ngoài rồi, và rất nhiều dị thể quản thúc đã thoát ra nhỉ”

“Có vẻ kịch bản là như vậy”

“Thực tế thì Cục Quản thúc cũng đã chuẩn bị sẵn phương án đối phó trong trường hợp việc này xảy ra rồi”

Sổ hướng dẫn bước đi, đáp lại lời lẩm bẩm của tôi.

“Là gì vậy?”

“Có biết cũng không tốt gì cho cậu đâu. Chỉ cần biết là trước khi có thể triển khai phương án đối phó đó thì ưu tiên hàng đầu là phải bằng cách nào đó khôi phục được mọi thứ về trạng thái ban đầu thôi”

Sổ hướng dẫn trả lời bằng giọng điềm tĩnh.

Trong một tình huống không có cả câu trả lời như này thì rốt cuộc Cục Quản thúc định sử dụng phương pháp cực đoan như nào nhỉ?

Tôi quyết định không suy nghĩ thêm nữa do cũng đã có ý tưởng đại khái rồi.

“Tốt. Vậy thì mau đi nhanh thôi”

“Được rồi”

Sổ hướng dẫn tự tin đáp lại và đi lên cầu thang,

“...”

Trưởng Đoàn kịch im lặng nhìn phía sau Sổ hướng dẫn rồi đứng ở cuối hàng.

***

Chung cư Ngày Mai bây giờ sẽ như nào đây nhỉ?

Nó có còn là căn chung cư kỳ quái mà tôi đã trải qua lần trước không?

“...”

Và Song Ahrin đang làm gì ở vậy nhỉ?

“Nếu là tôi…”

Trưởng Đoàn kịch im lặng một hồi rồi nói tiếp.

“Chắc là tôi sẽ ở nhà của mình, vừa hồi tưởng lại về bố mẹ vừa nghĩ rằng sẽ thật tốt làm sao nếu khi ấy chúng tôi đã chết cùng nhau và chìm trong nỗi u sầu vô tận”

“...”

Cô ấy điềm tĩnh lẩm bẩm.

“...Trước mắt hãy thử đi đến nhà của cô Ahrin nào”

“Vậy thì phải đi thêm chút nữa”

“Tớ biết mà. Cậu dẫn đường đi”

“Được rồi”

Sổ hướng dẫn điềm tĩnh trả lời và đi vào trong một căn nhà.

Đó là căn nhà mà tôi cũng đã từng vào một lần.

Căn nhà mà có những dòng chữ kỳ quái xuất hiện trên TV, và là nơi có thứ gì đó chui ra.

Nhưng lần này, ở đây thậm chí còn chẳng có lấy dù chỉ một âm thanh.

Sổ hướng dẫn nhìn vào trong rồi chau mày.

“Lạ thật đấy”

“Cái gì cơ?”

“Ở yên đó một chút”

Cô ấy giơ tay lên trong khi lẩm bẩm đáp lại câu hỏi của tôi.

Chỉ có thời gian tiếp tục trôi qua.

***

“À…”

“Chị Ahrin…”

“Im lặng đi. Đừng có mà phát ra âm thanh. Tai của chị đang ù hết cả lên vì mất nhiều máu đây”

Song Ahrin thở nặng nhọc và đặt tay lên bên hông của mình sau khi đáp lại những lời đầy lo lắng của Park Yeeun bằng giọng bực bội.

Máu đỏ tươi dính vào tay cô.

Dù đang cảm thấy chóng mặt, thế nhưng cô không thể gục ngã ở đây được.

Làm sao mà mọi chuyện lại thành ra như này vậy nhỉ?

Không, chính lúc như này thì cô phải sắp xếp tình hình giống như tên đó.

Hình ảnh người đàn ông với vẻ ngoài mệt mỏi lướt qua tâm trí cô, và cô cố bắt chước hành động của anh ta trong khi ép bản thân minh mẫn.

Ngay khi vừa mới mở mắt thì cô đã ở trong căn chung cư, và trong khi đang tìm kiếm lối ra bằng cách khôi phục ký ức của mình, cô đã gặp được Park Yeeun.

Và bằng cách nào đó thì cô đã cứu được con bé khỏi ông lão đang cố ăn thịt con bé…

“Phù…”

Làm sao mà cô lại mở mắt ra ở đây chứ?

Và những tiếng hét mà cô nghe thấy bên ngoài là gì?

Dù bây giờ đã ít hơn hẳn so với lúc nãy, nhưng khi cô vừa mới mở mắt, từ bên ngoài kia đã đang vang lên những tiếng kêu thét tưởng chừng như là địa ngục vậy.

Khi cô đang nghĩ như vậy, tiếng bước chân vang đến tai cô.

“Đây, đây là băng nén ạ…!”

“...Băng lại đi”

Song Ahrin nhắm mắt và trả lời giọng nói đầy lo lắng của Park Yeeun.

Phải.

Nếu chỉ từ bỏ bên hông của mình mà cứu được một mạng người thì đó lại là một món hời đấy chứ.

Cô đã đưa ra lựa chọn đúng đắn.

Cô hợp lý hóa suy nghĩ của bản thân như vậy và thở gấp một hồi.

“Em làm ngay đây ạ…!”

Ngay sau đó, âm thanh lục lọi balo vang lên rồi một thứ gì đấy được đặt vào bên hông của cô.

Trong khoảnh khắc, cô cảm nhận được một cơn đau nhói.

“Ah…!”

Không lâu sau, băng đã được quấn chắc chắn đến mức khiến Song Ahrin chảy mổ hồi khắp người cùng với cơn đau khủng khiếp.

“Ah, ư…!”

“Em, em xin lỗi ạ! Nhưng mà em được bảo là phải quấn chặt nên…!”

“Bảo là quấn, như áo nịt ngực à…!”

Park Yeeun làm vẻ mặt như sắp khóc, và Song Ahrin lau mồ hôi lạnh đang chảy như mưa và đứng dậy bằng đôi chân run rẩy.

“Chị, chị định đi đâu vậy ạ?”

“Đi tìm lối ra”

Có ở đây lâu hơn nữa thì cũng sẽ chỉ chết thôi.

“Nếu chị di chuyển với vết thương đó thì…”

“Sẽ chết ấy hả?”

“...”

Park Yeeun không nói gì trước lời nói điềm tĩnh của cô, nhưng Song Ahrin đơn thuần chỉ điềm tĩnh nhìn con bé rồi lại lê chân bước đi.

“...Chị”

Park Yeeun vừa nhìn cô vừa lẩm bẩm với giọng đây lo lắng, và Song Ahrin lại quay về sau nhìn Park Yeeun.

“Nếu có thời gian để lo lắng thì mau ra đây đỡ chị đi. Mệt lắm đấy”

“...”

Chỉ khi ấy thì Park Yeeun khoác vai Song Ahrin để dìu cô.

Cùng với sự giúp đỡ của Park Yeeun, Song Ahrin lại tiếp tục suy luận.

Chung cư Ngày Mai này có gì đó kỳ lạ.

Song Ahrin nhìn dãy hành lang.

Một dãy hàng lang sạch bong.

Hành lang của Chung cư Ngày Mai chưa bao giờ sạch sẽ.

Hoặc là có xe đạp được để giữa đường, không thì là chỗ để ai đó phơi đồ giặt.

Nhưng khi nhìn dãy hành lang sạch bóng này, cảm giác như thể có ai đó chỉ bắt chước vụng về vậy.

“...”

Cái tên đáng lẽ ra phải cùng suy luận với cô thì đã đi chỗ nào chẳng thấy bóng dáng đâu.

“Dù, dù sao thì sắc mặt của chị đã trở về bình thường rồi nhỉ!”

“...Cục Quản thúc làm vật tư y tế tốt mà”

Cục Quản thúc luôn dẫn đầu trong những kỹ thuật tân tiến nhất, nhưng về mặt y tế thì thật sự phải nói là đã đi trước khoảng hai thế hệ.

Sự thật là ngay cả khi chỉ được quấn lại bằng băng nén thôi cũng đã đủ để khiến cô cảm thấy như sống lại rồi.

Cơ mà để làm gì nhỉ?

Thường thì bị đánh trúng một đòn thôi là phát điên hoặc đi đời luôn rồi mà.

Song Ahrin lẩm bẩm với vẻ tự giễu cợt và hít sâu.

“Chúng, chúng ta ra ngoài kiểu gì đây ạ?”

“Cứ đi cầu thang thôi. Còn cần phải chỉ cho cái đấy nữa à?”

“Em không nhìn thấy cầu thang nào ạ…”

“...”

Có vẻ đúng là vậy rồi.

Hà, Song Ahrin thở dài và nhìn dãy hành lang.

Mặc dù rõ ràng là cô đã liên tục di chuyển với Park Yeeun, điểm cuối của dãy hành lang vẫn hoàn toàn chẳng thấy đâu.

“Vậy thì phải sử dụng lối thoát khẩn cấp thôi”

“Lối thoát khẩn cấp sao ạ…?”

“Đi vào bất cứ nhà nào ở bên cạnh đi”

Trước lời lẩm bẩm của Song Ahrin, Park Yeeun dìu cô bước đi, và không lâu sau cả hai đã đang đứng trong một phòng khách có phát ra mùi chua.

“Tiếp theo phải làm gì ạ?”

“Bật TV lên”

Song Ahrin lẩm bẩm, và Park Yeeun vội vã bật TV lên.

-Xè xè!

Vì không bắt được sóng nên chỉ có màn hình xám với tiếng nhiễu phát ra, và Park Yeeun nhìn nhìn cảnh tượng đó đầy lo lắng.

“...Chị ơi, tiếp theo thì sao ạ?”

“Chờ đợi”

Song Ahrin nhớ lại ký ức của mình.

Nụ cười hiền hậu của cô dì đã nói với cô, ‘Ahrin đến rồi à? Ra đây xem TV đi’.

Khi cô tìm kiếm hành tung của người phụ nữ đó sau này, tất cả những gì cô nghe được chỉ có việc cái TV đã ăn cô ấy.

“...”

-Xè…

Tiếng nhiễu tiếp tục phát ra, và Song Ahrin nhìn chằm chằm vào cảnh tượng đó,

<Ahrin đến rồi à?>

Và rồi, một giọng nói vang lên từ bên trong cái TV.

“...”

Phải.

Song Ahrin đã nhớ ra.

Là khi nào ấy nhỉ?

Cái lúc mà cô đánh mất năng lực tẩy não của mình.

Khi mà Tóc Đen mất đi năng lực hồi phục và Tóc Trắng đánh mất Niệm động lực.

Khi ấy ký ức về Chung cư Ngày Mai đã ùa về với cô như thủy triều.

Chỉ là may mắn thôi sao?

Có tài năng ấy hả?

Cô mỉm cười đầy cay đắng.

Làm sao mà có chuyện như vậy được cơ chứ.

“Con đến rồi ạ”

Cô lẩm bẩm, 

Và cái TV phụt tắt.

Tiếng bước chân vang đến trong sự tĩnh lặng.

-Bẹp! Bẹp!

“Chị, chị ơi…”

“Bình tĩnh đi”

Park Yeeun nhìn về nơi âm thanh đó đang phát ra rồi vội vã kéo vào quần áo của Song Ahrin, và Song Ahrin chỉ bình thản đáp lại trong khi nhìn thẳng về trước.

Cô nắm lấy vai của Park Yeeun đang run rẩy.

Phải giữ vững tinh thần.

Bởi vì cô chính là tiền bối ở đây.

“...”

-Bẹp…!

Chỉ có tiếng thứ gì đó ướt nhẹp đang bước đến vang lên.

<Ahrin à…>

Một người đáng thương.

Cô lẩm bẩm và ngẩng đầu lên.

“Kể từ lúc này thì nghe kỹ những gì chị nói đây. Chỉ có một người có thể đi ra thôi”

“...Vâng?”

“Đi vào cái TV và tìm Kim Jaehun đi”

“...Chị…”

“Chị sẽ cố gắng cầm cự cho đến lúc đó”

Song Ahrin vẫy tay và những sợi chỉ rơi xuống.

“Nên là đừng quá lo lắng và—”

“Nói vậy trong khi đang chảy máu bê bết thế kia thì không được ngầu lắm nhỉ”

“Cái gì?”

Cùng lúc đó, một tiếng súng vang lên.

-Bằng!

Cứ như vậy, thứ gì đó trong bóng tối lùi lại, rồi ngay khi một ai đó với mái tóc trắng bay tán loạn vung tay, âm thanh thứ gì đó đâm sầm vào tường vang lên.

“...”

Khi cô đang thẫn thờ nhìn về trước như vậy,

“Để tôi cõng cô”

Người đàn ông với vẻ ngoài mệt mỏi ngồi xổm xuống trước mặt cô.

“Chẳng lẽ điện thoại của cô chỉ để trưng thôi à?”

“Anh nghĩ ở đây có sóng chắc?”

“Ôi trời, cô còn không kiểm tra luôn sao?”

“...Chẳng lẽ có sóng thật à?”

“Tất nhiên là không rồi. Cô bị mắc lừa rồi nhỉ”

“Anh thật sự muốn chết lắm đấy nhỉ”

Song Ahrin lẩm bẩm trong khi được cõng trên lưng người đàn ông.

“Ây chà”

Người đàn ông đứng dậy, và khung cảnh mà cô đang nhìn được nâng lên.

“Đi thôi”

Người đàn ông lẩm bẩm.

“Bây giờ bên đó vì không có cô nên đang hỗn loạn lắm đấy”