Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 31

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 142

201-400 - Chương 357: Chung cư Ngày Mai

-Vù vù!

Âm thanh vang vọng, và Yu Daon không ngừng nôn ra máu.

Tôi vội vã nhìn lên cái cây nhưng cửa sổ trong suốt không xuất hiện.

Nếu cửa sổ trong suốt không xuất hiện thì rốt cuộc thứ gì đang tạo ra âm thanh đó vậy?

“...Bên trong”

Và rồi, Jang Chaeyeon đang trừng mắt chỉ vào phía trong.

“Cô ta đang chặn thứ ở bên trong”

“...”

Cô ấy đang chặn thứ ở bên trong.

-Vù vù!

Âm thanh đó vang vọng, và tôi đã hoàn toàn hiểu được điều đó nghĩa là gì.

Bây giờ Yu Daon đang chặn không cho thứ gì đó thoát ra.

Vậy nên cô ấy mới không tách cơ thể ra khỏi chỗ đó.

“Cái đó thì ngay cả tôi cũng không làm gì được”

Và Trưởng Đoàn kịch đang nhìn cảnh tượng đó lẩm bẩm.

“...”

Dù có là thứ gì đi nữa, một khi nhìn thấy thì sẽ biết được ngay thôi.

Bởi vì lựa chọn cứ vậy bỏ lại Yu Daon rồi đi không tồn tại.

“Cô Chaeyeon”

“Ừm”

“Xin hãy tách cô Daon ra khỏi đó”

“...Sẽ không sao chứ?”

“Vậy thì ta đâu thể cứ đứng nhìn như này được chứ”

Tôi không thể cứ bỏ lại Yu Daon một mình trong một khoảng thời gian không rõ chỉ vì không biết được.

Không thể chết có nghĩa là sự đau đớn kia cũng sẽ tiếp diễn mà không bao giờ kết thúc.

“Không, được…!”

Yu Daon lên tiếng đầy khó khăn trong khi nôn ra máu, nhưng bây giờ không phải là lúc để lắng nghe ý kiến của cô ấy.

“Nhờ cô đấy”

“...”

Trước lời của tôi, Jang Chaeyeon không nói gì mà chỉ giơ tay lên, đồng thời, Yu Daon bị kéo đi bởi một thứ gì đó và bay ra xa.

Đến lúc ấy thì tôi mới thấy rõ được thứ mà Yu Daon đang ôm chặt.

Đó là hốc của một cái cây khổng lồ.

Và tiếng trực thăng mà chúng tôi nghe được cho đến khi nãy,

-Vù vù!

Đang phát ra từ bên trong cái hốc cây kia.

Vô số những con ong đang bay qua bay lại cùng với tiếng vo ve.

Một cửa sổ trong suốt xuất hiện.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Tên: Bầy ong]

[Tuổi: X]

[Đặc trưng: Tạo bầy]

[Khả năng: Gieo trứng]

[Tiểu sử: Những thứ này từ từ gặm nhấm bên trong con người rồi đẻ trứng vào đó. Những người đã chết sẽ ngay lập tức trở thành tổ của chúng]

[Điểm yếu: Hãy để một ai đó sẽ không bị ăn dù có bị ăn khoét đến mấy, hoặc là xác nhận năng lực của bản thân và loại bỏ chúng. Ngay cả vậy, chúng đơn thuần chỉ là những con côn trùng cứng cáp và cắn đau]

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Có một cái lỗ đã bị đục ở thượng vị của Yu Daon, và khi cô ấy lùi về sau, cái lỗ bắt đầu được lấp lại như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

“Khụ! Tôi, đã bảo là không được rồi mà…!”

Yu Daon vừa ho sù sụ vừa nhìn tôi với vẻ trách móc.

“Đó không phải là lý do để tôi không giúp cô Daon. Không phải bất cứ ai khác mà chính là cô Daon”

Tôi điềm tĩnh trả lời, và cùng lúc đó, bầy ong bay về phía chúng tôi.

Chỉ một mình Yu Daon sẽ không thể nghĩ được phương pháp đúng đắn để chặn bầy ong.

Thường thì chúng tôi không phải là kết hợp có hiệu suất tốt khi chỉ có một mình.

Nhưng nếu nhiều người tập hợp lại thì khác.

“Cô Daon! Giống như lúc bắt con trưởng thành!”

“...Vâng!”

Yu Daon bước lên trước tôi và dang rộng hai tay.

[Khiên của Chronos]

Một màng chắn trong suốt mở ra và ngay khi những con ong va chạm vào đó,

-Tách tách tách!

Một tiếng động lớn kinh khủng vang lên.

“Cô Chaeyeon! Xin hãy đào mặt đất lên!”

“Ý là đất nhỉ!”

Nói vậy, Jang Chaeyeon đào đất lên.

-Ruỳnh…!

Một lượng đất khủng khiếp đủ để làm công trình nổi lên không trung,

“Lùi lại!”

Tôi vừa hét lớn vừa nắm lấy cánh tay của Yu Daon và lùi về sau.

[Khiên của Chronos: Còn 5 giây]

Có lẽ do Khiên của Chronos đang liên tục mở khác với mọi khi, thời gian đang giảm xuống với một tốc độ kinh khủng, nhưng đó không phải là vấn đề bây giờ.

“Hừm!”

Tôi lùi về sau cùng với Yu Daon, đồng thời, đống đất bao phủ lấy vô số những con ong.

-Bùm!

Cùng với chấn động đủ để khiến mặt đất rung chuyển, chân của chúng tôi loạng choạng nhưng không có thời gian để dừng lại.

“Chạy đi!”

Cho dù đã đổ một lượng lớn đất vào đó thì chạy đi cũng không mất gì.

Chúng tôi vội vã ném người về sau, và tất cả đều đã bằng cách nào đó thành công chạy thoát được.

“Phù…phù…”

“Hà…”

“...”

Chúng tôi vừa thở gấp vừa điều chỉnh lại nhịp thở theo cách của riêng của mỗi người.

“Đã có chuyện gì xảy ra vậy, cô Daon?”

Yu Daon mỉm cười khó xử trước câu hỏi của tôi.

“Bởi vì những người khác đã kêu cứu nên”

“Cô ấy hả?”

“Cô Chaeyeon”

Jang Chaeyeon mở to mắt, và ngay khi tôi lên tiếng như thể đang trách mắng cô ấy, Jang Chaeyeon liền nhìn xuống đất.

“Không phải đâu! Tôi cũng hiểu điều cô Chaeyeon đang nói mà!”

Yu Daon khẽ mỉm cười trước lời của tôi.

“Nhưng nếu đó là việc tôi có thể làm thì tôi phải làm chứ”

Cô ấy nhìn tôi.

“Anh Jaehun cũng đã nói vậy mà. Rằng vì bản thân có thể làm nên đã làm”

“...”

Khi tôi ho khan trước cảm giác xấu hổ khó tả, Trưởng Đoàn kịch liền thì thầm.

“Tôi ghét cô ta”

“Im lặng”

“Vâng?”

“À, không. Không có gì đâu”

Tôi khẽ liếc mắt nhìn Trưởng Đoàn kịch, và cô ấy chỉ nhún vai.

“...Nhân tiện thì!”

Có lẽ bởi vì bầu không khí kỳ lạ, Yu Daon chỉ vào thượng vị của mình và mỉm cười tinh nghịch.

“Nhìn nè! Ở đây có một cái lỗ nên có thể nhìn thấy hết luôn!”

“Cô không nên tùy tiện cho người khác thấy cái đó đâu”

Vùng thượng vị mới đây thôi còn đang rỉ máu của cô ấy bây giờ đang để lộ làn da trắng muốt như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, và tôi kìm lại tiếng thở dài đang trào lên rồi nói với Yu Daon như đang khiển trách cô ấy, và cô ấy mỉm cười nhìn tôi.

“Vào lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, anh Jaehun đã cởi áo của mình rồi quàng cho tôi đấy, anh còn nhớ không?”

“..Nhớ chứ”

Hình như là vào sự kiện Giấc mơ của Bươm bướm thì phải.

Tôi nhớ là khi ấy quần áo của Yu Daon đã hoàn toàn bị xé rách nên tôi đã quàng áo của mình cho cô ấy.

Yu Daon nhẹ nhàng mỉm cười sau khi nghe câu trả lời của tôi, và trước khi cô ấy có thể nói gì, Jang Chaeyeon đã cởi áo khoác của mình và quàng nó lên vai của Yu Daon.

“Nếu là việc đó thì của tôi là được rồi”

“...Hình như có hơi bé nhỉ…”

“Rộng mới đúng”

Yu Daon vừa lẩm bẩm vừa nhìn Jang Chaeyeon, và Jang Chaeyeon cũng nhìn Yu Daon và lắc đầu như thể nói rằng việc đó tuyệt đối sẽ không xảy ra.

“...”

Yu Daon không nói gì mà chỉ khoác áo của Jang Chaeyeon vào và mỉm cười.

“Vì cô Chaeyeon đã cho tôi áo rồi nên chắc là ổn rồi!”

“May thật đấy”

Tôi cũng đã định cởi áo của mình ra cho cô ấy.

Quả nhiên là khi khó khăn thì ta phải giúp đỡ nhau mà sống nhỉ.

Vậy nên bây giờ hãy ngừng cãi nhau một chút nào.

Tôi nhìn Trưởng Đoàn kịch với suy nghĩ đó.

“Tôi cũng không biết những người khác ở đâu”

Cô ấy lắc đầu khi nhận lấy ánh mắt của tôi.

“...”

Thật sự không dễ chút nào.

“...Anh, anh Jaehun”

Yu Daon nhìn tôi sau khi im lặng một hồi.

“Trước hết thì tình huống hiện tại là như nào vậy? Tôi cứ tưởng đây là một giấc mơ nhưng…”

“Chuyện là…”

Phải giải thích như nào đây nhỉ.

Tôi nhìn Trưởng Đoàn kịch như thể đang bảo là cô ấy hãy trực tiếp giải thích, nhưng cô ấy chỉ lắc đầu mà không nói gì.

Đang bảo là bản thân không muốn nói sao?

Sau cùng thì việc giải thích vẫn là trách nhiệm của tôi.

***

Yu Daon nghiêng đầu sau khi xong nghe phần giải thích.

“Vậy đây là vừa vở kịch vừa là hiện thức, kiểu vậy nhỉ?”

“Ừm, dường như là vậy”

“Ưm…”

Yu Daon gật đầu.

“Vậy thì bây giờ tôi hiểu được một chút rồi”

“Ừm?”

“Hóa ra là thế, cảm giác quá thật mà”

Yu Daon lẩm bẩm, véo tay mình.

“Xúc giác rồi là mùi hương. Chúng đều quá chân thật đến mức tôi đã tự hỏi rằng, ‘Đây thật sự là một vở kịch sao?’”

“Tôi cũng vậy”

Jang Chaeyeon gật đầu.

“Tất cả những dị thể quản thúc ở đây đều thật sự trông như những thứ đang được cách ly bởi Cục Quản thúc”

“...”

“Không một ai trong Cục Quản thúc có thể biết hết mọi thông tin về dị thể quản thúc, nên tôi đã tự hỏi rằng làm sao mà chúng có thể thực hiện được chân thật như này”

“Làm sao mà cô biết được điều đó vậy, cô Chaeyeon?”

“...”

Jang Chaeyeon lảng tránh ánh mắt của tôi, và sau một hồi im lặng, cô ấy cất lời.

“Tôi đã nghe được”

Cô ấy đã nghe được từ Quan sát giả nhỉ.

“Ra vậy”

Vậy thì nội dung của vở kịch này lấy bối cảnh Cục Quản thúc đã vi phạm quản thúc sao?

Vậy thì câu chuyện như nào sẽ được vẽ ra từ đó đây?

“Nếu tôi là người đó, tôi sẽ tặng cho nhân vật chính một thử thách to lớn rồi vẽ ra quá trình họ vượt qua nó”

Trưởng Đoàn kịch khẽ lẩm bẩm bên cạnh tôi.

Thử thách và quá trình vượt qua nó.

Trưởng Đoàn kịch đã từng nói.

Rằng nhân vật chính là tôi và Song Ahrin.

Tôi nhớ lại về những gì mình đã trải qua từ đầu đến giờ.

Nghiến chặt răng mà vượt qua những con người đang gào thét, giải cứu những đồng nghiệp đang phải chịu đau đớn của mình.

Nếu nhìn thấy tất cả những cái đó là sự đau đớn mà tôi đã trải qua cho đến giờ, vậy thì Song Ahrin đang phải trải qua sự đau đớn như nào đây?

“...Chúng ta cần phải tìm cô Ahrin nhanh lên”

“Phải đó. Nếu là cô Ahrin thì không biết chừng cô ấy đang khóc vì quá cô đơn khi chỉ có một mình đấy!”

Dù không có vẻ gì là như vậy, nhưng có lẽ cô ấy đang có một khoảng thời gian rất khó khăn.

Vấn đề là làm sao để tìm được Song Ahrin…

“Việc nhân vật chính luôn bị cuốn vào rắc rối là lẽ thường rồi nên tôi không nghĩ là anh cần phải lo lắng quá đâu”

Trưởng Đoàn kịch thì thầm với tôi.

“...Trước mắt chúng ta hãy cứ đi đã. Nếu là cô Ahrin thì cô ấy có lẽ đang bị cuốn vào biến cố ở đâu đó rồi”

“Có thể cô Ahrin cũng vừa nghĩ như vậy và đang tìm anh Jaehun nhỉ?”

Nếu là Song Ahrin thì cô ấy dư sức nghĩ thế thật.

Tôi vừa nghĩ vậy vừa bước đi.

Nếu ít nhất Park Yeeun ở cùng với Song Ahrin thì tôi đã không lo lắng rồi.

Một đống hoang tàn.

Không chỉ có máu loang lổ khắp nơi mà còn có cả những cái xác nằm la liệt xung quanh.

Thậm chí gần như không có cái xác nào là còn nguyên vẹn.

“Chính xác thì chúng ta đang đi đâu vậy?”

Yu Daon tò mò nhìn tôi.

“Đến nơi cô Ahrin có thể đang ở”

Do Song Ahrin là nhân vật chính, khả năng cô ấy ở trung tâm của biến cố là rất cao.

Cũng giống như tôi vậy.

Khả năng cao là cô ấy sẽ ở nơi có nhiều người đã thiệt mạng.

“...”

Chúng tôi đã cứ bước đi như vậy bao lâu rồi?

Giờ đây, chúng tôi đã thật sự đến được một nơi có nhiều xác chết tập trung đến mức phải né chúng trong khi đi.

“...Đây là…”

Yu Daon lẩm bẩm trong khi nhìn lên tòa nhà trước mặt mình.

“...”

Ở trước mặt chúng tôi là một tòa nhà với dòng chữ <Chung cư Ngày Mai>.

“...Đúng là một nơi đáng nhớ nhỉ”

Trưởng Đoàn kịch ở bên cạnh tôi hạ tầm mắt xuống, và tôi nhìn cô ấy một lúc.

“...”

Cô ấy chỉ đứng sau tôi mà không nói gì.

“Khả năng cao là cô ta đang ở đây. Không, cô ta sẽ ở đây”

Trưởng Đoàn kịch lẩm bẩm.

“Giống như bước ngoặt cuộc đời đối với anh là ở Cục Quản thúc, bước ngoặt cuộc đời đối với tôi là ở Chung cư Ngày Mai”

Tôi nhìn lối vào của căn chung cứ đến một ánh đèn cũng không bật.

Sổ hướng dẫn đang ở đâu và làm gì vào một thời điểm như này chứ?

Cô ấy không bị thương đâu nhỉ.

Ngay cả khi đang nghĩ như vậy,

“Chúng ta đi thôi”

Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài bước đi.