Tôi vừa nhìn xung quanh vừa tạo khoảng cách với Trưởng Đoàn kịch đang bước đi bên cạnh mình.
“Sao lại thành ra như này được vậy?”
“Chuyện đó thì tôi cũng không biết”
Trưởng Đoàn kịch vô cảm lắc đầu trước câu hỏi của tôi.
“Vậy thì làm sao mà cô đến được đây vậy?”
“Cái đó thì bởi vì tôi tài năng mà”
Bản chất con người đúng là không thay đổi nhỉ, cô ấy nói y hệt lời mà nếu là Song Ahrin thì có lẽ sẽ nói luôn.
“Vậy thì hãy giải thích tình hình hiện tại một chút đi”
“Trước hết”
Trưởng Đoàn kịch nhìn về trước sau khi nghe câu hỏi của tôi.
Chúng tôi đang đi trên dãy hành lang không thể thấy được điểm kết của Cục Quản thúc.
“Có vẻ đây là một vở kịch liên quan đến Cục Quản thúc nhỉ”
“Cái đấy mà cũng có sao?”
“Có chứ”
Trưởng Đoàn kịch gật đầu.
“Có lẽ tất cả những người khác cũng đã bị hút vào vở kịch này rồi”
“...”
“Mục tiêu của anh là kết thúc vở kịch này hoặc là thoát ra giữa chừng”
“Ra vậy”
Trưởng Đoàn kịch nhìn chằm chằm vào tôi sau khi nghe được câu trả lời của tôi.
“Sao vậy?”
“Không tò mò sao?”
“Cái gì?”
“Rằng bằng cách nào mà tôi lại có thể ở đây bên cạnh anh ấy”
“Cô vừa nói rồi còn gì”
Bảo là bản thân tài năng mà.
Thế thì, có lẽ là cô đã tự làm được nhờ vào khả năng của mình thôi.
“...”
Trưởng Đoàn kịch vô cảm quay mặt đi sau khi nghe tôi nói.
“Anh muốn nhanh chóng gặp được những người khác nhỉ. Trông có vẻ bồn chồn lắm đấy”
“Tất nhiên rồi”
Dù gì đi nữa, Trưởng Đoàn kịch và tôi đã từng là kẻ thù đặt cược mạng sống của mình để chiến đấu với nhau mà, vậy nên nếu bảo tôi tin vào cô ấy thì còn kỳ lạ hơn đấy.
Trường hợp của cô ấy cũng không giống như là Quan sát giả có lý do nên mới đối địch với tôi.
“Hiểu rồi”
Và, Trưởng Đoàn kịch gật đầu sau khi nghe tôi nói và chỉ về trước.
“Trước hết phải tìm mọi người nhỉ”
“Nhưng mà mọi người đều đi đâu hết rồi?”
“...”
Trưởng Đoàn kịch nhìn lên trần nhà trước câu hỏi của tôi.
“Có vẻ là chúng ta sẽ phải ra ngoài để biết được rồi”
Cô ấy khẽ lẩm bẩm.
“Nhưng mà chuẩn bị tinh thần đi”
“...”
Câu chuyện bắt đầu từ bàn làm việc tại Cục Quản thúc, và dãy hành lang không có một bóng người.
Một cảm giác bất an trào lên trong tôi.
“...Chuẩn bị xong chưa?”
“Chuẩn bị cho cái gì mới được chứ”
“Tôi chỉ đang nghĩ tốt cho anh thôi mà”
Trưởng Đoàn kịch vô cảm nhìn tôi trước câu hỏi của tôi.
“Tôi có thể tạo ra con đường cho anh, nhưng tôi nghĩ là anh nên chuẩn bị tinh thần cho những gì mình sẽ nhìn thấy sau đó đi”
“Cô nói như vậy còn khiến tôi cảm thấy bất an hơn đấy”
“...Những người đã chết ở đây sẽ chỉ trở thành sự thật khi có ai đó kết thúc vở kịch”
Trưởng Đoàn kịch nói tiếp mà không đáp lại lời lẩm bẩm của tôi.
“Anh không cảm thấy sợ hãi. Bởi vì anh là người đã tìm cách để thoát ra thay vì sợ hãi ngay cả khi cơ thể của mình trở thành một con rối mà”
“...”
“Nhưng trách nhiệm sẽ đè nặng anh. Tôi đang bảo là anh hãy lo liệu cái trách nhiệm đó đi ấy”
Cô ấy điềm tĩnh lẩm bẩm như thể đã biết quá rõ tôi là một người như nào,
“Biết rồi thì làm nhanh lên đi”
“...”
Trách nhiệm gì thì tôi cũng phải xem xét rồi mới gánh vác chứ.
Làm gì phải lo lắng vô ích cho trách nhiệm mà tôi đang gánh vác.
Trưởng Đoàn kịch khẽ thở dài sau khi nghe câu trả lời của tôi và vẫy tay,
Ngay lập tức, một cánh cửa xuất hiện trước mặt chúng tôi.
Cánh cửa mà tôi đi qua mỗi ngày khi tan làm.
Cùng lúc đó, âm thanh bắt đầu vang đến.
-Aaaah!
-Gaaah!
Tiếng con người đang la hét trong đau đớn tột cùng.
Điều mà tôi đã từng nghĩ đến khi không thấy ai ở trong Cục Quản thúc.
Tôi vội vã mở cửa,
“Gaaah!”
Và một người phụ nữ rơi xuống từ trên không trung ngay trước mắt tôi, cơ thể của cô ấy cứ vậy mà bị nghiền nát.
Máu bắn lên mặt tôi.
Chỉ có thể gọi là địa ngục.
Vô số người đang phải chịu đau khổ.
Một người đàn ông đeo một cái mặt nạ gỗ cũ kỹ đang đâm chém những người khác với một nụ cười quái dị, và một bài hát đang vang lên từ máy hát đĩa than, tất cả những người xung quanh đó khi nghe thấy bài hát đều đang nhảy múa vui vẻ, mặc cho máu đỏ đang chảy ra từ chân họ.
Tôi rút súng ra và bắn vào kim của máy hát khiến cho cái kim bị gãy làm gián đoạn bài hát.
Chỉ khi ấy thì những người đang nhảy múa đến mức chân chảy máu mới dừng lại trong lúng túng, cùng lúc đó, một vài người bị thứ gì đó bắt lấy bay lên trời.
Đó là một con muỗi khổng lồ.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Tên: Muỗi]
[Tuổi: X]
[Đặc trưng: Hút máu]
[Khả năng: Hút máu]
[Tiểu sử: Ở núi Jirisan, thỉnh thoảng lại có những người biến mất và không bao giờ được tìm thấy. Thông thường, họ được tìm thấy sau khi đã bị muỗi hút máu và trở thành xác khô]
[Điểm yếu: Hãy gỡ cánh của chúng]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Cái vòi của con muỗi khổng lồ cắm vào cơ thể người, và họ nhanh chóng trở thành một cái xác khô rồi rơi xuống đất.
-Bụp!
“Hiện tại đây là vở kịch sao?”
“Chà”
Trưởng Đoàn kịch vung tay, điềm tĩnh trả lời câu hỏi của tôi.
Con muỗi đang bay về phía tôi bị mắc vào những sợi chỉ và biến thành một con rối nhỏ rồi rơi xuống đất.
“Có lẽ nên nói là vở kịch và hiện thực đã bị trộn lẫn vừa đủ nhỉ”
“...”
-Aaaah!
-Làm ơn cứu tôi với!
Tiếng la hét của con người vang đến tai tôi,
“Đừng có mà nghĩ đến chuyện cứu tất cả những người này”
Trưởng Đoàn kịch nói với tôi bằng một giọng điềm tĩnh.
“Hãy tìm người mà anh cần phải cứu trước nhất đi”
“...”
Tôi rút súng của mình ra và bật chạy.
Trước hết, tôi bắt đầu bắn từng cánh của những con muỗi đang bay trên không trung.
-Bằng! Bằng! Bằng!
Với mỗi tiếng súng, những con muỗi lại rơi xuống đất, còn những con muỗi bay về phía tôi thì trở thành những con rối dễ thương và rơi xuống đất khi Trưởng Đoàn kịch vung tay.
Dù vậy, ánh mắt của tôi vẫn liên tục nhìn xung quanh.
Trước hết thì phải tìm những người lọt vào trong tầm nhìn của mình.
Hơn nữa là người mà tôi biết…
Khi tôi đang tiếp tục nghĩ như vậy,
-Ruỳnh!
Một cái cây mọc lên từ dưới đất.
Cho đến khi nãy nó đâu có ở đó?
Khoảnh khắc tôi nghĩ vậy, cái cây chẳng biết từ bao giờ đã phát triển đến kích thước cao gấp bốn lần chiều cao của tôi và bắt đầu kết trái.
Những quả cây kết ra trông giống đầu người.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Tên: Gào thét]
[Tuổi: -]
[Đặc trưng: Gào thét]
[Khả năng: X]
[Tiểu sử: Cái cây này cần phải la hét, nhưng nó không thể phát ra tiếng nói. Đó là lý do nó đang tìm kiếm những kẻ có thể phát ra tiếng nói]
[Điểm yếu: Hãy thu hoạch quả]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
-Aahhhhhh!!
Và rồi, những cái đầu đã kết quả mở miệng và bắt đầu la hét.
Một cơn đau đầu ập đến, và những người khác nghe thấy tiếng hét thì bắt đầu trào máu từ mắt, tai, miệng rồi cứ thế ngã xuống đất.
“...”
Trưởng Đoàn kịch cũng chau mày và bịt tai lại.
-Cạch!
Tôi thay băng đạn và tiếp tục nhìn xung quanh.
Không có Yu Daon, Jang Chaeyeon, Song Ahrin, hay Park Yeeun ở đây.
Cũng không có Trưởng Chi nhánh hay Ahn Sanghyun.
-Bằng! Bằng!
Tia lửa bắn ra từ nòng súng và những cái đầu đang la hét bị xuyên thủng.
Ngay lập tức, tiếng la hét dừng lại và cái cây chỉ đứng thẳng ở đó mà không có người để để hét.
“Chúng ta phải đi đâu tiếp đây?”
“Nói vậy là sao?”
Giữ bình tĩnh nào.
“Bây giờ không phải đã chuyển cảnh rồi sao?”
“Đâu có?”
Sau khi thay băng đạn đã trống không từ lúc nào, tôi nhìn Trưởng Đoàn kịch, và Trưởng Đoàn kịch chạm mắt với tôi liền nghiêng đầu.
“Đây là ở trên sân khấu mà”
“Cái gì?”
“Tôi đã nói rồi còn gì. Hồi 3 có liên quan đến hiện thực ở một mức độ nào đó”
“...Thế thì đây không phải là vở kịch sao?”
“Không. Đây là vở kịch”
Trưởng Đoàn kịch điềm tĩnh nói.
“Đấy là nếu anh kết thúc trọn vẹn vở kịch này hoặc kết thúc nó giữa chừng”
“...”
Cùng lúc khi cô ấy lẩm bẩm với giọng điềm tĩnh,
-Bùm!
Âm thanh thứ gì đó phát nổ vang đến từ phía xa.
“Xin hãy cứu tôi với!”
“Dừng lại…!”
Và những người ở cạnh tôi la hét, bàn tay tôi đang nắm lấy khẩu súng cũng vô thức siết chặt lại.
Nhưng không còn cách nào khác.
Hãy suy nghĩ thật bình tĩnh nào.
Nếu cứ chỉ lặng lẽ cứu những người khác, tôi có thể sẽ không thể kết thúc được vở kịch này.
“Đi theo tôi”
“Được thôi”
Tôi bắt đầu chạy về phía âm thanh phát ra,
“Làm ơn!”
“Cứu tôi…!”
Tiếng hét của những người xung quanh vang vào tai tôi.
Dù vậy, tôi vẫn còn việc phải làm.
Khi tôi vội vã bước tới nơi phát ra âm thanh,
-Ruỳnh!
Một tảng đá khổng lồ đang đè xuống thứ gì đó.
“Hà…hà…”
Và ở đó là một người phụ nữ tóc trắng đang thở hổn hển trong khi nhìn cảnh tượng ấy.
“Cô Chaeyeon!”
Jang Chaeyeon quay lại trước lời gọi của tôi,
“May quá rồi”
Rồi cô ấy đi đến chỗ tôi với vẻ mặt vô cùng nhẹ nhõm.
“Còn những người khác thì sao?”
“Không biết nữa. Khi tỉnh lại thì tôi đã ở đây cùng với một đặc vụ mà mình có quen biết rồi”
“Đặc vụ sao?”
“Khi tôi hỏi thử thì người đó bảo là họ đã được điều vào vở kịch”
“Thế bây giờ thì sao?”
“...”
Jang Chaeyeon chỉ xuống đất mà không nói gì, và cảnh tượng một người với cái đầu bị nổ tung lọt vào tầm mắt của tôi.
“Đã chết rồi”
“...”
“Đừng để tâm”
Và, Trưởng Đoàn kịch đang ở sau tôi lẩm bẩm.
“Anh chỉ cần sửa chữa lại là được”
“...”
“Anh không sao chứ?”
Jang Chaeyeon nhìn chằm chằm vào tôi.
“Còn cô Daon thì sao?”
“Không biết. Tôi cũng không biết là Song Ahrin ở đâu”
“...Tôi hiểu rồi. Vậy thì trước hết hãy đi thôi”
Tôi bắt đầu giải thích tình hình trong khi di chuyển với Jang Chaeyeon.
Rằng bây giờ, thực tại và vở kịch đang bị trộn lẫn vào nhau một cách kỳ lạ.
“...”
Jang Chaeyeon làm vẻ mặt bối rối sau khi nghe tôi nói.
“Vậy, nếu những người này chết thì họ hoàn toàn kết thúc luôn sao?”
“Trước hết thì đó là những gì tôi nghe được…”
Jang Chaeyeon đặt tay lên cằm như thể đang suy nghĩ gì đó một hồi rồi gật đầu.
“Hiểu rồi. Trước hết hãy tìm những người khác thôi”
“Ừm”
“Một vở kịch luôn có đoạn cao trào”
Và rồi, Trưởng Đoàn kịch đã đang im lặng bước đi bên cạnh tôi cho đến khi nãy lên tiếng.
“Bây giờ mới chỉ đang ở giai đoạn bắt đầu thôi”
Giai đoạn bắt đầu.
Nghĩa là phần Khởi trong Khởi Thừa Chuyển Hợp nhỉ.
Vậy tiếp theo chúng tôi phải làm gì thì mới đến được phần phát triển?
Trong khi tôi đang nghĩ như vậy,
-Vù vù…
Tiếng động cơ bắt đầu vang đến từ phía xa.
“...Tiếng động cơ?”
Jang Chaeyeon chau mày như thể cũng nghe thấy âm thanh đó,
-Vù vù…
Tiếng động cơ bắt đầu càng lúc càng lớn.
Có trực thăng đang bay đến từ đâu đó sao?
Khả năng cao đó là người của Cục Quản thúc.
“Trước mắt chúng ta hãy đi đến nơi âm thanh phát ra”
“Ừm”
Jang Chaeyeon gật đầu trước lời của tôi, và chúng tôi tiếp tục bước đi.
-Vù vù vù…!
Âm thanh đó giờ đây đã lớn đến mức đủ để khiến tai tôi bị ù.
“...”
Mãi đến lúc đó một câu hỏi mới nảy lên trong đầu tôi.
Không có gió thổi.
Nếu âm thanh đã ở mức có thể nghe thấy được như này thì đáng lẽ phải có trực thăng ở gần đây, và nếu vậy thì dù ít cũng phải có gió thổi.
Tại sao lại không có chút gió nào?
Ngay khi tôi vừa kết thúc suy nghĩ đó,
“...Ở kia”
Jang Chaeyeon im lặng kéo ống tay áo của tôi.
“Yu Daon”
“...”
Tôi ngẩng đầu nhìn về trước.
Những người xung quanh đang run rẩy vì sợ hãi và giấu mình đi.
Người thì đang nằm rạp xuống đất, người thì đang chạy về phía sau.
“Cảm ơn! Thật sự cảm ơn!”
“Tôi xin lỗi!”
Những người khác đang chạy trốn lướt qua chúng tôi, nói những lời cảm ơn và xin lỗi.
Họ đang chạy khỏi thứ gì?
Khác với những người đang chạy xa khỏi âm thanh, chúng tôi đang hướng về phía âm thanh.
-Vù vù!
Những cái xác bắt đầu xuất hiện.
Những cái xác có lỗ thủng ở trên bụng.
Tôi hướng mắt nhìn về trước.
Ở đó là một người phụ nữ đang ôm lấy cái cây.
-Vù vù!
Âm thanh ồn ào đó đang phát ra từ bên trong cái cây,
“Khục…”
Và người phụ nữ đang ôm lấy cái cây nôn ra máu.
Người phụ nữ vẫn tiếp tục ôm lấy cái cây mặc dù không ngừng nôn ra máu.
Mái tóc đen của cô ấy lay động cùng với từng rung động.
“Cô Daon!”
Tôi gọi tên cô ấy,
“Khục!”
Và Yu Daon quay lại nhìn tôi trong khi nôn ra máu.
“Chạy, chạy đi…khục…!”
Cô ấy mỉm cười đầy khó khăn.
Khởi Thừa Chuyển Hợp (Mở đầu - Phát triển - Cao trào - Kết thúc): cấu trúc của một bài văn, câu chuyện, vở kịch.