Khi chúng tôi vừa trở lại vào trong, chào đón chúng tôi những người khác đang vô cùng lo lắng.
Ngoại trừ Park Yeeun, không một ai có thể ngồi yên tại chỗ và cứ đi đi lại lại.
Nếu tôi đã bảo là không cần phải lo lắng thì họ cứ không cần lo lắng là được rồi mà.
Tất cả mọi người đúng là kiểu thích lo lắng.
“May quá rồi…”
Ngay khi tôi vừa mở cửa đi vào, Yu Daon liền thở phào nhẹ nhõm, và những người khác cũng ngồi xuống như thể trút được một nỗi lo.
“Cứ tưởng là có chuyện gì rồi chứ”
“Tôi đã ra ngoài được bao lâu đâu”
Khi nhìn đồng hồ trước khi đi ra và lúc quay lại, hình như là tôi còn chưa ra ngoài được mười lăm phút nữa.
“Anh nghĩ đây là lần một lần hai anh tự ý hành động rồi gây sự cố à?”
Song Ahrin trừng mắt lườm tôi, và Jang Chaeyeon với Yu Daon cũng gật đầu.
Thân thiết đến thế cơ mà.
“Nhưng tôi cũng đã lấy được chút thông tin hữu ích”
“Cái gì?”
Tôi nói cho những người khác về thông tin mà mình đã có được.
Tiếng nhạc đang được phát bên ngoài, và rằng dường như tất cả mọi người có ra ngoài thì đều đã rời đi hết rồi.
Sau cùng, chúng tôi chỉ có thể chọn một trong hai cái giữa ra ngoài hoặc bị cuốn vào tình huống này.
“Chúng ta không có lựa chọn cứ ở yên một chỗ nghỉ ngơi và để Phòng Cách ly giải quyết xong mọi việc sao ạ?”
Park Yeeun giơ tay lên, và Song Ahrin cùng tôi trao đổi ánh mắt rồi lắc đầu.
“Không có”
“Đã trở thành một phần của Phòng Nhân sự rồi thì từ bỏ cái lựa chọn đó đi”
Ngay từ đầu thì lần này Song Ahrin và tôi đã bị nhắm đến bởi Đoàn kịch rồi mà.
“Tất nhiên là em có thể nghỉ ngơi. Không, cứ nghỉ ngơi đi và đừng ra ngoài”
“Anh trai, anh không có giận em đâu nhỉ?”
Park Yeeun quan sát vẻ mặt của tôi.
“Anh không giận”
Ngược lại, tôi đang nghiêm túc băn khoăn điều đó vì con bé nói có vẻ đúng.
Không, thật sự nguy hiểm như này mà tôi dẫn Park Yeeun theo thì có đúng không đây.
Dù có nhìn thế nào đi nữa, đó không có vẻ gì là một quyết định đúng đắn.
“À, không…không phải là em ghét đi cùng với anh đâu ạ…”
Park Yeeun lẩm bẩm gì đó, và Song Ahrin thở dài.
“Anh ta chỉ đang nghĩ về chuyện khác thôi nên là cứ làm theo ý muốn đi”
“Ah, thật sao ạ?”
“Tên này ngay từ đầu đã như vậy rồi mà”
Tôi ngẩng lên nhìn Park Yeeun.
“Quả nhiên nghỉ ngơi—”
“Em sẽ đi ạ!”
“...”
Mặc dù đã định ngăn cản con bé, nhưng vì Park Yeeun đang nhìn tôi với ý chí mãnh liệt như này, tôi thật sự chẳng còn lời nào để nói.
“...Nếu có chuyện gì xảy ra thì nhớ phải nói với anh đấy”
Đó là tất cả những gì tôi có thể nói.
“Anh không cần phải lo đâu ạ!”
Park Yeeun giơ nắm đấm lên, và Yu Daon xuất hiện trước mặt chúng tôi cùng với một cái balo.
“Cô định di tản đến đâu đấy à?”
Sao mang nhiều đồ vậy chứ.
“Tất cả đều hữu ích theo cách riêng hết mà?”
Yu Daon nghiêng đầu rồi mở to cái balo.
“Túi ngủ này…cái dùi…và băng đạn cho anh Jaehun…”
“...”
Cô ấy thật sự chỉ mang theo những đồ hữu ích này.
“Đi ngay bây giờ sao?”
Và rồi, Jang Chaeyeon nhìn chúng tôi với vẻ thắc mắc.
“Chúng ta đi thôi”
Sau cùng thì thời gian không phải là vô hạn.
Trước lời của tôi, những người khác cũng bắt đầu chuẩn bị.
Park Yeeun nhẹ nhàng cầm chiếc balo mà Yu Daon đã gói sẵn như thể đó là của mình,
Những người khác, bao gồm cả Sổ hướng dẫn, cũng hoàn thành phần chuẩn bị của mình.
“...Anh định dẫn đứa nhóc này theo đấy à?”
Song Ahrin nhìn Sổ hướng dẫn với vẻ không hài lòng, và Sổ hướng dẫn cười khẩy.
“Tôi có lẽ sẽ hữu ích hơn cô đấy”
“...”
Song Ahrin nhìn chằm chằm vào Sổ hướng dẫn, và tôi vội vã ấn mạnh đầu Sổ hướng dẫn xuống và nhìn Song Ahrin.
“Xin hãy thông cảm cho vì đứa trẻ này hơi thiếu kỹ năng xã hội”
“...Được rồi”
Song Ahrin gật đầu, và Yu Daon đi tiên phong mở cửa.
-Cạch!
Cùng với tiếng mở cửa, tất cả chúng tôi đều đi ra hành lang.
“Xin hãy sử dụng cái này”
Tôi chia tai nghe mà mình đã chuẩn bị sẵn cho những người khác.
“Khi ra ngoài thì sẽ có gì đó như tiếng nhạc cổ điển đang vang lên, nhưng tôi không nghĩ là nghe cái đó là một ý hay”
Tất cả mọi người đều đeo tai nghe vào trước lời của tôi.
“Nhạc…”
Yu Daon, Jang Chaeyeon và Park Yeeun liền giật mình ngay khi vừa nghe thấy tiếng nhạc ồn ào.
“Vậy thì nói chuyện…”
“Hãy đưa ra tín hiệu bằng tay, hoặc là làm theo hành động của tôi”
Tôi ra tín hiệu bằng tay bảo họ đi theo mình.
Tôi tự hỏi liệu tất cả có thể đọc được tín hiệu của tôi hay không, nhưng bất ngờ là bốn người đều gật đầu như chẳng có gì đặc biệt.
Đúng rồi, không có vấn đề gì đặc biệt là tốt mà.
“Cô Ahrin và Sổ…Min Noah. Cả hai không cần phải làm vậy, chúng ta sẽ giao tiếp bằng lời”
Hai người họ gật đầu.
Sau khi xác nhận rằng ba người kia đã đeo tai nghe, tôi đi vào thang máy.
Quả nhiên, tiếng nhạc cổ điển bắt đầu vang lên ngay khi chúng tôi vừa đi vào thang máy.
Cùng lúc đó, một cơn đau đầu ập đến.
May là tôi đã chia tai nghe từ trước.
Cửa thang máy mở ra, và không khí buổi sáng sớm mát mẻ chào đón chúng tôi.
“Đi thôi”
“Đi đâu?”
Song Ahrin nghiêng đầu, và khi tôi nhìn Sổ hướng dẫn, cô ấy khẽ thở dài rồi bắt đầu bước đi.
“Đi lấy xe đi. Tớ phần nào có linh cảm là nó ở đâu rồi”
“...Cô ta là gì vậy, thật đấy”
“Cô ấy là một đứa trẻ thông minh chứ sao”
Nếu xét về độ thông minh thì cô ấy giống như một quyển bách khoa toàn thư vậy.
“Vở kịch chắc là vẫn chưa bắt đầu đâu”
Sổ hướng dẫn lẩm bẩm nhìn xung quanh.
“Vì là nhân vật chính vẫn chưa đến nơi nên bây giờ chắc chúng chỉ đang tập trung khán giả thôi”
“Nhân vật chính là tớ và cô Ahrin nhỉ?”
“Ừm”
Cô ấy gật đầu.
“Vậy thì…chắc là nơi có thể tụ tập được nhiều người nhất nhỉ”
“...Có nơi nào như vậy sao?”
“Có đấy”
Cô ấy quay đầu nhìn tôi.
“Một nơi giống như quảng trường mà rất nhiều người tập trung lại”
***
“...Cũng đã ngờ ngợ rồi mà”
Đậu xe lại trước quảng trường nơi rất nhiều người đang tụ tập, tôi lẩm bẩm và nhìn về trước.
Nơi mà những cuộc biểu tình xảy ra nhiều nhất trong đất nước này.
Mặc dù nơi đây toàn là những tòa nhà chọc trời, nếu cổ vũ thì vẫn sẽ cổ vũ, và nếu biểu tình thì vẫn sẽ có biểu tình.
Dù sao đi nữa, đây là một nơi không thể thiếu nếu có những sự kiện quốc gia.
Nơi đã từng là trái tim của đất nước này.
Vô số người đang tụ tập tại đó.
Còn chẳng có chỗ trống để đặt chân.
Tiếng nhạc cổ điển càng trở nên lớn hơn, và mọi người đang lắc lư cơ thể theo điệu nhạc.
Khi tôi mở cửa xe định đi xuống, điện thoại của tôi bắt đầu rung lên.
Là cuộc gọi từ Trưởng Chi nhánh.
“Vâng Trưởng Chi nhánh”
“Cậu Kim Jaehun”
Giọng nói điềm tĩnh của Trưởng Chi nhánh vang vào tai tôi khi tôi trả lời điện thoại.
[Ta đã xác nhận là xe của cậu Kim Jaehun vừa mới đến nơi]
“Cô đang quan sát à”
[Bên Cục Quản thúc cũng đang quan sát tất cả mà. Đã có vài đặc vụ được phái đi bên trong rồi nên…]
“Vâng, thế tôi nên làm gì đây?”
[Theo tài liệu chỉ dẫn của chúng ta, trong đó có ghi rằng mỗi người sẽ được phân cho một vai diễn phù hợp với vai trò của mình một khi vở kịch bắt đầu]
Cái đó thì tôi cũng biết rồi.
Được nghe từ chính miệng Trưởng Đoàn kịch mà.
[Theo ta thì tốt nhất là mỗi người nên tiến vào và thử cố gắng một chút để giải quyết tình hình trong khi hành động theo vai diễn phù hợp của mình]
Trưởng Chi nhánh dường như không biết rằng tôi là nhân vật chính.
Vì cũng không có thời gian để giải thích chi tiết việc này nên,
“Trưởng Chi nhánh”
[Ừm?]
“Tôi và cô Ahrin là nhân vật chính. Xin hãy hỗ trợ chúng tôi”
[...]
Trưởng Chi nhánh im lặng một hồi sau khi nghe tôi nói.
Không lâu sau, giọng nói lại vang đến từ đầu kia điện thoại.
[Ta hiểu rồi. Ta sẽ truyền đạt lại điều đó. Cậu Ahn Sanghyun đã quyết định đi về phía đấy]
“Cảm ơn cô”
Nếu là một người như Ahn Sanghyun thì chắc sẽ không có vấn đề gì đâu.
Cùng lúc đó, tiếng kít vang lên bên cạnh chiếc xe, và một người đàn ông đang không ngừng lăn cùng với vết ma sát.
“Cậu Kim Jaehun!”
Ahn Sanghyun nhìn tôi với một nụ cười tươi.
Anh ta đang nhiệt tình lăn tại chỗ.
“Tôi đã nghe rồi! Tôi sẽ hỗ trợ!”
Không có lời nào như là nói rằng hãy giải thích chi tiết hay hỏi là liệu có phải là hiểu nhầm không.
Chỉ đơn thuần là chấp nhận điều đó.
Tôi đã trải qua quá nhiều biến cố rồi nhỉ.
“Còn những chi nhánh khác thì sao?”
“Họ đều đã được bố trí hết rồi. Cũng lâu lắm rồi mới gặp một tình huống với quy mô lớn như này nên tôi có hơi run đấy”
Haha! Ahn Sanghyun cười sảng khoái.
“Trước hết, Chi nhánh Gangseo sẽ ưu tiên hộ tống Phòng Nhân sự”
“Cảm ơn”
Tôi mở cửa đi xuống, và những người khác cũng đi theo tôi.
À đấy, còn Sổ hướng dẫn thì…
“Phải rồi. Có một đứa trẻ nhỏ tuổi nhưng mà đứa trẻ đó thì…”
“Không có đâu?”
“Hả?”
Chỉ mới vừa nãy cô ấy còn đang ngồi ở ghế sau mà.
Tôi vội vã nhìn về sau, nhưng chỉ có chỗ ngồi trống không chào đón tôi.
Và rồi, một cảm giác nằng nặng xuất hiện ở trong lòng tôi.
“...”
Vừa mới trở thành sách nhỉ.
“Không có gì. Ta đi thôi”
“Ừm!”
Ahn Sanghyun cười rồi lại bắt đầu lăn về trước
***
Chỉ có thể miêu tả bằng cách nói rằng đó là một cảnh tượng hùng vĩ.
Vô số người lắc lư cơ thể qua lại như thể đang thực hiện một nghi lễ gì đó, và tất cả chúng tôi liên tục đi theo sau Ahn Sanghyun.
“Là ở đây”
Và rồi, tôi ngẩng đầu nhìn lên trước lời của Ahn Sanghyun đang lăn tại chỗ.
Một tấm màn khổng lồ đang phấp phới trên trời.
Một cửa sổ trong suốt xuất hiện.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Tên: Curtain Call]
[Tuổi: X]
[Đặc trưng: Curtain Call]
[Khả năng: X]
[Tiểu sử: Màn trình diễn vẫn chưa bắt đầu]
[Điểm yếu: Khi màn trình diễn bắt đầu, tấm màn theo đó cũng sẽ biến mất]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
“...Cái gì kia?”
Song Ahrin lẩm bẩm với vẻ mặt bối rối, và Yu Daon nhắm mắt ngửi mùi.
“Nó có mùi gỗ”
“...”
Tôi nhìn chằm chằm vào tấm màn, và cùng lúc đó,
-Quý vị đã chờ đợi lâu rồi.
Một giọng nói trang nghiêm phát ra từ phía sau tấm màn.
-Giờ đây khi tất cả những nhân vật cần thiết đều đã tập hợp lại, mặc dù vẫn còn sáng sớm tinh mơ, tôi xin được phép bắt đầu màn trình diễn.
Đó là giọng nói của một người đàn ông.
Phải nói là một người đàn ông trung niên chẳng, hay nên nói là giọng của một ông lão đây?
Trong khi tôi đang nghe giọng nói khó đoán tuổi đến kỳ lạ đó,
-Soạt!
Tấm màn mở ra.
“Mọi người!”
Tôi quay lại nhìn những người khác.
“Hãy cẩn thận và nếu có chuyện gì thì—”
Ánh sáng chói lóa rọi vào mắt tôi, và mắt tôi cứ thế nhắm lại như thể ngủ thiếp đi.
***
Tôi vội vã mở mắt.
Còn chẳng có thời gian để nói xong hết luôn mà.
Có ai đi theo tôi không nhỉ?
Khi cho tay vào trong túi áo, tất cả những gì tôi có thể nắm lấy chỉ có mỗi khẩu súng.
Không có sổ hướng dẫn.
Tại sao cái người đấy lại không có ở đây vậy.
“...”
Tôi nhìn xung quanh.
Lần này là vở kịch gì đây?
Một khung cảnh quen thuộc trải ra trước mắt tôi.
Khung cảnh văn phòng.
Không, đây là khung cảnh mà tôi nhìn thấy hàng ngày.
Tôi đơn thuần là đang ngồi ở chỗ của mình khi đi làm.
“...Cái gì đây?”
Chẳng lẽ đây không phải là vở kịch mà chỉ là một giấc mơ thôi sao?
“Không đâu”
Và rồi, một giọng nói vô cảm vang đến tai tôi.
-Kít.
Một ai đó đứng dậy từ chỗ ngồi của Song Ahrin.
Một người phụ nữ mặc trên mình bộ đồ giống như một bộ áo đuôi tôm vô cảm nhìn tôi.
Mái tóc màu tím rủ xuống tạo ra tiếng loạt xoạt.
“Đã chính thức bắt đầu rồi nhỉ?”
“...Trưởng Đoàn kịch?”
“Đúng vậy”
Trưởng Đoàn kịch gật đầu với vẻ mặt vô cảm.
“Vì đã hứa là sẽ giúp nếu có cơ hội rồi nên tôi đến giúp anh này”
Cô ấy nhìn tôi trong khi điềm tĩnh nói vậy.
Ở đây ám chỉ đến Quảng trường Gwanghwamun. Curtain call là một thuật ngữ trong ngành sân khấu, dùng để chỉ việc các diễn viên ra chào khán giả sau khi kết thúc vở kịch.