“...”
“...”
Yu Daon và bạn thuở nhỏ của tôi nhìn chằm chằm vào nhau, và không lâu sau, Yu Daon lặng lẽ mở lời.
“Anh Jaehun, đứa trẻ này là ai vậy?”
“Cô ấy à”
Hai người họ nhìn chằm chằm vào nhau một hồi rồi quay sang tôi.
“...”
Phải nói gì đây nhỉ.
Thật ra thì người bạn này chính là sổ hướng dẫn.
Hoặc đây là bạn thuở nhỏ của tôi.
Hoặc là…
“Min Noah”
Bạn thuở nhỏ của tôi đã lên tiếng trước.
Cô ấy nhìn Yu Daon trong khi ưỡn ngực với vẻ điềm tĩnh.
“Cứ gọi tôi là Min Noah”
Vậy là sau cùng cô ấy vẫn quyết định dùng cái tên giả đó à.
“...”
Nghe được những lời đó, Yu Daon nhìn chằm chằm vào sổ hướng dẫn và nghiêng đầu.
“Nhưng mà mùi này…”
“Mùi?”
“Vâng. Mùi hương có chút…ưm…mặc dù nói như này thì không hay lắm nhưng…”
Yu Daon nhắm mắt ngửi mùi.
“Là mùi giấy cũ nhỉ…”
“...”
Sổ hướng dẫn ngẩng lên nhìn tôi với vẻ mặt cau có, và trong khi bắt gặp ánh mắt của cô ấy như vậy, tôi nhìn Yu Daon.
Phải.
Tôi cũng nên nói gì đó phù hợp thôi.
“Cô Daon”
“Vâng?”
“Cô là thiên tài đấy à?”
“Ahaha!”
“Này!”
“Ặc!”
Hai người họ vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào nhau sau khi sổ hướng dẫn đá vào ống chân tôi khiến tôi phải nhảy xung quanh trong khi ôm ống chân của mình.
Và tất nhiên.
“...Gì vậy…”
“Ài…Mới sáng ra mà đã làm mấy trò khùng điên gì thế…”
“Oáp…”
Sự ồn ào đã đánh thức ba người kia.
“...Ai vậy…?”
“Chuyện gì đây”
“Ơ!”
Và, cả ba người mỗi người đều có một phản ứng riêng khi nhìn thấy sổ hướng dẫn và Yu Daon.
Jang Chaeyeon và Song Ahrin nhìn sổ hướng dẫn với biểu cảm có vẻ hết sức cảnh giác, trong khi đó ngược lại thì Park Yeeun đang nhìn Min Noah như thể rất vui mừng.
“Đã bắt đầu rồi sao?”
“Cái biến cố chết tiệt này mới sáng sớm đã…”
“Noah!”
Và, phớt lờ lời lẩm bẩm của Jang Chaeyeon và Song Ahrin, Park Yeeun chạy đến chỗ Min Noah với một nụ cười rạng rỡ rồi nhấc cô ấy lên và bắt đầu xoay vòng quanh.
“Ôi trời, em lại đột nhiên xuất hiện rồi! Có chuyện gì nguy hiểm xảy ra với anh trai sao?”
“Khoan…”
“Hay là? Em lo lắng cho bọn chị nên mới đến sao? Ôi trời, thật là dễ thương quá đi mà…!”
“Dừng lại đi!”
Min Noah vừa xoay vòng trên không trung vừa hét lên đầy bối rối.
Cô ấy nhìn tôi, nhưng tôi có thể làm gì cơ chứ.
Vì cậu lớn tuổi hơn nên hãy cứ để cho con bé làm nũng như vậy đi.
“Thế ai đây?”
“Người quen của anh nhỉ”
“...”
Có vẻ là tôi cần phải dành chút thời gian để giải thích cho Song Ahrin, Jang Chaeyeon và Yu Daon đang nhìn mình rồi.
***
Sau khi nghe phần giải thích của tôi, mỗi người đều nhìn sổ hướng dẫn với biểu cảm kinh ngạc của riêng mình.
“Vậy khi anh bảo là quyển sổ hướng dẫn mà anh mang theo đang sống nghĩa là nó thật sự đang sống sao?”
“Ừm, mà, đúng vậy”
“Tại sao anh không nói?”
Tôi nhìn xung quanh trước câu hỏi của Song Ahrin.
Sổ hướng dẫn đang khoanh tay nhìn tôi, và bốn người đang ngồi ở bàn ăn cũng ngẩng lên nhìn tôi.
“Vì dường như việc này sẽ xảy ra mà”
“Hà, thật là. Phù. Khoan…”
Trước lời của tôi, Song Ahrin lắc đầu trong khi để tay ở giữa hai mày, và Jang Chaeyeon nhìn tôi.
“Vậy là anh đã sống với đứa trẻ đó mỗi ngày sao?”
“Gọi là sống cũng không đúng lắm, cô ấy chỉ là một quyển sách…”
“Ngoại trừ khoảng thời gian cá nhân ra thì chúng tôi lúc nào cũng ở cùng nhau cả”
Sổ hướng dẫn gật đầu ngắt lời tôi, và những người khác nhìn cô ấy.
“Cũng đâu thể làm gì khác được”
Sổ hướng dẫn nhắm mắt, gật đầu với vẻ mặt hãnh diện đến kỳ lạ.
“Chúng tôi cùng chia sẻ bữa ăn, và còn ngủ chung với nhau nữa…”
“Bởi vì cậu là một quyển sách”
“Cậu nói như thể nếu tớ không phải một quyển sách thì sẽ không làm vậy ấy”
“Cậu đang nói một điều hiển nhiên đấy”
Nếu cậu không phải một quyển sách thì tớ đã ngay lập tức giao cậu cho Trưởng Chi nhánh hoặc mua cho cậu một căn nhà khác rồi.
“Hà, thật là. Hà…”
Và Song Ahrin lắc đầu như chẳng còn gì để nói trước lời của tôi, và Jang Chaeyeon nhìn chằm chằm vào Sổ hướng dẫn một hồi rồi chau mày.
Yu Daon thì…
“...”
“...Cô Daon”
“Vâng?”
“Không có gì”
Đang mỉm cười như vậy mà không nói một lời nào, có hơi đáng sợ đấy.
“...Dù sao đi nữa”
Và rồi Sổ hướng dẫn hắng giọng nhìn tôi.
“Việc tớ xuất hiện như này…”
“Chắc là đã xảy ra vấn đề gì đấy nhỉ”
“Đúng vậy”
Cô ấy gật đầu đáp lại lời lẩm bẩm của tôi.
“Có vẻ là vở kịch đã bắt đầu rồi”
“Cậu có lời khuyên nào cho tớ không?”
“...Đây cũng là lần đầu tiên tớ gặp Hồi 3”
“Thật sao?”
“Chuyện đó…thường thì trước đấy cậu đã chết hoặc là kẻ chủ mưu đã chết rồi, một trong hai cái đó”
Ánh mắt của Sổ hướng dẫn khẽ liếc về phía Song Ahrin rồi lại quay về tôi.
Thường thì ở thời điểm này hoặc là Song Ahrin hoặc là tôi đã chết à.
Dù vậy, nếu mà Sổ hướng dẫn xuất hiện trước mặt tôi như này, điều đó có nghĩa là có chuyện gì đó khá bất thường đang xảy ra.
“...”
Đại khái hiểu được tình hình rồi.
Tôi kéo rèm lên và nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sáng sớm không một bóng người.
“...”
Không có một ai.
Tôi nhìn xuống đường.
Ngay cả một chiếc xe cũng không thấy.
Theo đúng nghĩa đen, không có lấy một người ở trong tầm mắt.
“Này, đi theo tớ”
“Biết rồi”
Nghe tôi nói, Sổ hướng dẫn chậm rãi ra đứng bên cạnh tôi, và những người khác nhìn tôi với vẻ mặt bối rối.
“Ơ, anh định đi đâu vậy?”
“Vì là khi nhìn ra ngoài thì tôi không thấy ai cả”
“Tôi cũng có thể đi cùng mà…”
Yu Daon giơ tay lên, và những người khác cũng gật đầu.
“Nguy hiểm lắm”
Nếu là tấn công tinh thần thì những người khác sẽ gặp nguy hiểm.
“Tôi thì sẽ ổn thôi”
“Cô Ahrin thì xin hãy ở lại và chuẩn bị cho bất cứ biến số không lường trước được nào”
Song Ahrin đứng thẳng dậy, nhưng tôi giơ tay ngăn cô ấy lại.
“Nếu là vấn đề vật lý thì cô Chaeyeon và cô Daon sẽ đối phó, còn nếu là vấn đề tinh thần thì cô Ahrin xin hãy giúp đỡ những người khác”
“...Anh định đi đâu?”
“Tôi không đi xa đâu. Sẽ về ngay thôi”
Dù gì thì chính những lúc như này chúng tôi mới nên di chuyển cùng nhau.
Tôi sẽ chỉ đi do thám một chút rồi về thôi.
“Vậy thì tại sao anh lại dẫn cô ta theo cùng?”
“Bởi vì cô ấy là một quyển sách”
“...Tớ đâu phải là sách?”
“Cậu có ăn không?”
“Không”
“Cậu có ngủ không?”
“...Không”
“Cậu có bị tấn công tinh thần không?”
“......Không”
“Đúng là một quyển sách rồi đấy. Đi thôi”
Tôi lẩm bẩm như chẳng có chuyện gì to tát và kéo Sổ hướng dẫn ra ngoài, và Sổ hướng dẫn vừa càu nhàu lẩm bẩm vừa bám sát bên cạnh tôi.
“Dù sao thì, chúng tôi đi rồi về ngay thôi”
“Ah, đúng là lo quá đi mất”
“Có gì mà phải lo”
Bởi vì tôi không định đi xa đâu.
***
Ngay khi chúng tôi vừa ra khỏi cửa, ánh sáng mờ nhạt từ sáng sớm vẫn còn tối đen chào đón chúng tôi.
“Đi thôi”
“Ừm”
Tôi đi xuống cầu thang với Sổ hướng dẫn.
“...”
Khi lắng tai nghe, tôi có thể nghe thấy được tiếng nhạc thoáng qua.
Quả nhiên đi ra một mình là một quyết định đúng đắn.
“Cậu thật sự không sao chứ?”
“Như một ai đó nói thì tớ là một quyển sách đấy, nhưng tai cũng chỉ để trưng thôi”
“Xin lỗi nhé. Nhưng—”
“Biết rồi. Cậu đã cố tình nói đùa bởi vì những người khác đều đang bất an”
Tôi xin lỗi trong khi vỗ nhẹ vai Sổ hướng dẫn đang lẩm bẩm như thể bị tổn thương, và rồi đã không thể nói gì trong khi nhìn Sổ hướng dẫn đang lẩm bẩm như thể đã đọc được suy nghĩ của tôi.
“Không có những người khác ở đây nên là cậu có thể thành thật hơn chút mà”
“Nhưng tớ là lúc nào cũng thành thật mà”
“Vâng, vâng”
Sổ hướng dẫn thở dài nhìn tôi.
“Thì đấy, lý do mà tớ có thể xuất hiện được là bởi có vô số hiện tượng dị thường đang xảy ra xung quanh đây”
“Có vẻ là vậy ha”
“Có lẽ cả nơi này đã bị biến thành hiện tượng dị thường rồi”
“...”
Nếu chung cư của Cục Quản thúc còn như này thì những nơi khác hẳn còn phải nghiêm trọng hơn nhiều.
Không nói gì, tôi tiếp tục bước đi và xuống được tầng một.
“Lúc đi lên thì phải dùng thang máy nhỉ”
“Sao, mệt rồi à?”
“Lãng phí năng lượng cũng đâu để làm gì”
Tôi đáp lại và nhìn ra ngoài.
Chỉ có sự tĩnh lặng.
Không một ai nói chuyện, và không một ai đi lại xung quanh.
“Cậu nghĩ sao?”
“Có lẽ…”
Sổ hướng dẫn lấp lửng rồi nói tiếp.
“Những người còn minh mẫn hoặc đã nhận ra chuyện gì đang xảy ra chắc sẽ không ra khỏi nhà”
“Và?”
“Ngược lại, không phải những người bị kiểm soát đã đến nơi biểu diễn rồi sao?”
“Nơi biểu diễn?”
Sổ hướng dẫn ngẩng lên nhìn về trước sau khi nghe câu hỏi của tôi.
Tiếng nhạc cổ điển nhè nhẹ vang lên khắp tòa chung cư, và cơn đau đầu nhẹ không ngừng hành hạ tôi.
“Đúng vậy. Nơi biểu diễn”
“Đó là kinh nghiệm à?”
“Không, nhưng tớ có thể suy luận được do đã nhìn thấy vô số kinh nghiệm”
“...Cơ mà thường thì tớ đã chết như nào khi bị Đoàn kịch nhắm đến vậy?”
“Cậu đang cố tình hỏi tớ điều đó đấy à”
Sổ hướng dẫn nhìn tôi với vẻ mặt bị tổn thương và thở dài.
“Không. Nhưng mà cậu có lý do để biết”
Và rồi, Sổ hướng dẫn bắt đầu chậm rãi nói tiếp.
“Thường thì…cậu đã chết rất nhiều ở Hồi 1”
“Aha”
“Đa số trường hợp, Song Ahrin đã hi sinh bản thân để bảo vệ cậu, hoặc nếu không phải thì cả hai cùng chết trong hòa thuận, hoặc là có trường hợp cậu đã chết sau khi cứu Song Ahrin”
“Còn trường hợp như bây giờ thì sao?”
“Đã có những lần cả hai người cùng hợp sức để thoát ra, nhưng chưa từng có trường hợp nào mà Song Ahrin gia nhập Phòng Nhân sự cả”
Sổ hướng dẫn nói với giọng điềm tĩnh.
“Chỉ là đã luôn là như vậy thôi”
“Được rồi”
“Dù sao thì, là vậy đấy”
Sổ hướng dẫn nhìn tôi sau khi nói xong.
“Thật lòng mà nói, cậu và Đoàn kịch không thực sự dính líu đến nhau nhiều đến vậy”
“Thật sao?”
Xét đến cách chúng đối xử với tôi dạo gần đây thì cảm giác như thể chúng sắp phát điên vì không thể lôi kéo tôi ấy chứ.
“Cậu bị vướng vào vì dính líu với mấy đứa đó đấy chứ. Đáng lẽ không được dính líu nhiều tới như này, cái lũ sống ký sinh vào người khác đó…”
Sổ hướng dẫn thở dài trong khi nhìn về trước như thể bực bội.
Hình như là cô ấy hiểu nhầm điều gì đó rồi.
“Đâu có. Ngược lại còn là chuyện tốt ấy chứ”
“Cái gì?”
“Ngược lại, tớ cũng đang nhận được rất nhiều sự giúp đỡ từ mọi người trong Phòng Nhân sự mà”
Nếu không vì Yu Daon, Jang Chaeyeon và Song Ahrin, tôi thật sự đã không thể sống sót được ngay cả khi có một trăm mạng rồi.
Vậy nên tôi mới có thể đến được tận đây.
“...”
Nghe những lời đó, Sổ hướng dẫn liền nhíu mày trong khi tỏa ra bầu không khí như thể khó chịu từ cả cơ thể.
“Sao, lại gì nữa”
“Thôi được rồi”
Không nói nữa.
Tôi thở dài và nhìn về trước, trong khi đó, tiếng nhạc vẫn tiếp tục vang lên.
Và rồi, chương trình phát thanh của khu phố đột nhiên bắt đầu được bật lên.
Chương trình phát thanh được bật lên cùng với tiếng chuông quen thuộc.
-Ah ah.
Và rồi, một ai đó nói vào mic.
-Mọi người, buổi biểu diễn đã bắt đầu rồi đấy.
-Không phải nó thật đẹp sao?
Và rồi, một tin nhắn ngay lập tức được gửi đến.
Là từ mẹ tôi.

“Buổi biểu diễn đang lan rộng rồi nhỉ”
“...”
Sổ hướng dẫn lẩm bẩm với giọng điềm tĩnh, và tôi chỉ đang im lặng nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình mà không biết phải nói gì.
“Trước mắt”
Và rồi, Sổ hướng dẫn cất lời trong khi nhìn tôi như vậy.
“Đi thôi. Ngay cả khi không có thông tin về Hồi 3 đi chăng nữa, tớ vẫn biết Đoàn kịch đang cố làm gì”
“Làm gì vậy?”
Cô ấy đi về phía thang máy.
“Một nghi thức”
“Nghi thức gì?”
“Nghi thức triệu hồi những con quái vật nằm ngoài nhận thức thông qua vở kịch”
“...”
“Đừng lo”
Cô ấy mỉm cười nhìn tôi rồi nhấn nút.
-Tinh!
Cửa thang máy mở ra, và cô ấy nở một nụ cười đầy tự tin.
“Bởi vì có tớ ở đây rồi mà. Tớ mà sẽ ở cùng với cậu ngay cả khi cậu chết ấy”
“Không được an ủi cho lắm nhỉ”
“Khó tính ghê”
Cô ấy mỉm cười rồi nhấn nút thang máy, và tôi đi vào theo Sổ hướng dẫn.
Cửa thang máy đóng lại,
-Choang!
Và âm thanh cửa sổ vỡ và tiếng ai đó rơi xuống bắt đầu vang lên.
