Bữa ăn cuối cùng.
“Đợi chút”
“Oái! Anh trai, nước bắn hết cả lên rồi!”
Tôi vội vã đặt đĩa xuống và đi về phía TV.
Bản tin vẫn đang được phát trên TV.
<Bữa ăn cuối cùng dự định sẽ được biểu diễn bắt đầu từ bây giờ, và lần này nó cũng được dự đoán sẽ nhận được nhiều sự chú ý. Chưa gì đã thấy mong đợi rồi nhỉ>
<Phải đấy. Nghe nói là mọi suất chiếu đều đã được đặt trước. Quả nhiên là mọi người đều đang chờ đợi liệu xem nó sẽ mang đến niềm vui nào đấy nhỉ>
“...”
“...Là nó sao?”
“Ừm, có vẻ là nó đấy”
Bây giờ sao?
Đồng thời khi tôi vừa nghĩ vậy, tiếng nhạc bắt đầu phát ra từ cái TV.
Tiếng nhạc cổ điển trầm lắng, và giọng nói của những người đang hát theo nó.
Một cơn đau đầu nhẹ ập đến, và tôi nhanh chóng tắt TV.
“Mọi người không sao chứ?”
“Vì ngay khi vừa nghe được bài hát thì anh Jaehun đã tắt TV rồi nên…”
“Tạm thời thì tôi vẫn ổn”
“Cô Ahrin”
Trước lời của tôi, Song Ahrin nhắm mắt lại và đặt tay lên đầu Yu Daon và Jang Chaeyeon.
“Vẫn bình thường”
“Cô cũng không bị sao chứ?”
“Tôi đã có kinh nghiệm và cũng bị mấy việc như này rồi nên điều đó là đương nhiên thôi”
Song Ahrin nhìn tôi với vẻ mặt như muốn nói rằng tôi đã nói gì đó kỳ lạ.
“Và dù có bị dính phải thì cũng chẳng nghiêm trọng đến vậy”
“Không nghiêm trọng sao?”
“Ừm. Thì kiểu…đơn thuần chỉ là thôi thúc mãnh liệt muốn đi xem vở kịch đấy bằng cách nào đó thôi?”
Giống như Quý cô đỏ thẫm à.
“Trước tiên thì…dù chỉ là tình cờ thôi nhưng may là mọi người đã tập hợp lại ở nhà tôi”
Nếu không thì chắc mỗi việc tập hợp lại thôi cũng đã phải mất cả đời rồi.
Dù vậy, đúng là vẫn có chút bất công.
“Ít nhất thì hãy quảng bá trước đi chứ”
“Cái gì?”
“Một đống thời gian cho đến trước buổi biểu diễn mà một cái thông báo cũng chẳng có”
“Không phải là mong chờ quảng bá hay tiếp thị từ một dị thể quản thúc mới kỳ lạ hơn à?”
“Cũng có lý”
Công nhận, nếu tôi là Đoàn kịch thì thay vì đi xung quanh cầm một cái bảng với dòng chữ ‘Chúng tôi sẽ tổ chức biểu diễn’, tôi thà giải phóng một dị thể quản thúc và tẩy não tất cả còn hơn.
“Tại sao anh lại nhìn tôi?”
“Quả nhiên cô Ahrin là một nhân tài phù hợp cho Đoàn kịch nên mới nghĩ được—Aah! Đau đầu! Đau đầu!”
Song Ahrin, đã đang trừng mắt hành hạ đầu tôi, thở dài rồi nói tiếp.
“Dù sao đi nữa, chúng ta phải chuẩn bị thôi”
“Tất nhiên rồi…Trước mắt tôi sẽ liên lạc với Trưởng Chi nhánh”
“Không cần phải làm vậy đâu. Bởi vì một khi bản tin kia đã được phát sóng, tất cả mọi người trong Cục Quản thúc biết về sự kiện liên quan chắc chắn đã tiến vào chế độ khẩn cấp rồi”
Song Ahrin lẩm bẩm và nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Chúng ta nên làm những gì mình có thể làm thôi”
“Những gì chúng ta có thể làm sao?”
Yu Daon tò mò nhìn Song Ahrin, và tôi trả lời thay cho cô ấy.
“Chắc là chuẩn bị sẵn tinh thần và cơ thể”
Tôi đóng cửa sổ lại và kéo rèm rồi bật chút nhạc jazz nhẹ bằng máy nghe nhạc có ở nhà.
Không lâu sau, chỉ còn tiếng nhạc jazz vang lên trong nhà tôi.
“Do là không biết việc tẩy não được thực hiện khi nào và ở đâu nên trước mắt chúng ta hãy cứ bịt tai lại đã. Mọi người, xin hãy hạn chế sử dụng các trang video trong hôm nay một chút”
Vừa nói vậy, tôi vừa nhìn Park Yeeun.
Con bé đang làm vẻ mặt như thể thế giới đã sụp đổ.
“...Em có bị một bệnh là sẽ không thể ngủ được nếu không xem video trước khi đi ngủ ạ…”
“Cái đấy thì sẽ khỏi ngay sau khi em thức đêm một hai ngày gì đấy thôi, nên là cứ ở yên đấy”
Không làm gì thì không buồn ngủ ấy hả?
Chỉ cần làm tăng ca khoảng từ hai đến bốn ngày, ta có thể chìm vào giấc ngủ ngay lập tức dù đặt đầu xuống bất cứ đâu.
Đó là từ kinh nghiệm cá nhân đấy.
Còn gì nữa không nhỉ?
“Do đây là chung cư của Cục Quản thúc nên vẫn còn lối thoát khẩn cấp mà chúng ta đã sử dụng trước đây…”
“À, là lúc đó…Anh đang nói đến cái mà chúng ta dùng khi trời mưa to nhỉ?”
“Đúng vậy”
Vậy là bằng cách nào đó thì chúng tôi vẫn có cách để trốn thoát.
Tôi cũng để lại tin nhắn cho Trưởng Chi nhánh.
<Trưởng Chi nhánh, chắc là cô cũng đã thấy được rằng Hồi 3 đã bắt đầu rồi. Nếu có chú ý hay điều gì cần truyền đạt, xin hãy cho tôi biết.>
Đã gửi xong.
Khi đến lúc thì cô ấy sẽ tự biết mà phản hồi lại hoặc cho tôi việc để làm thôi.
Nếu không thì chúng tôi cứ trực tiếp đi tìm là được.
“Rồi. Vậy thì mục tiêu của chúng ta lần này sẽ là ngăn chặn Hồi 3”
Khi tôi nói vậy và nhìn những người khác, họ cùng gật đầu theo tôi.
“Cách thức thì…hãy tìm ra bây giờ nào”
“Cứ làm là biết thôi. Anh đã luôn như vậy mà”
“Sự tin tưởng đó thật ra lại nặng nề hơn cô nghĩ đấy, cô Chaeyeon”
“Nếu thất bại thì tôi sẽ chết cùng anh”
“Cô thật sự định giết tôi bằng gánh nặng luôn nhỉ”
Jang Chaeyeon khẽ cười trước lời lẩm bẩm của tôi.
“Nếu là anh Jaehun thì anh sẽ làm tốt thôi”
Yu Daon cũng mỉm cười và nắm lấy tay áo của tôi rồi thả ra.
“Và nếu có chuyện gì xảy ra thì tôi sẽ ở bên cạnh đó để giúp anh!”
“Đừng có mà lo lắng nữa nữa”
Cuối cùng, Song Ahrin thở dài não nề nhìn chúng tôi.
“Chính những lúc như này thì chúng ta mới cần phải chuẩn bị đấy”
“Phải rồi”
“Đúng vậy, như là trang bị—”
“Nên là hãy nghỉ ngơi thật nhiều nào”
“Cái gì cơ?”
Song Ahrin nhìn tôi với vẻ mặt ngơ ngác sau khi nghe tôi nói, và tôi chỉ nhún vai nhìn cô ấy.
“Đằng nào cũng phải chạm trán thử thì mới biết được gì đó chứ. Với cả trong nhà tôi cũng không có súng bom gì đâu”
Chính xác thì chỉ có mỗi khẩu súng lục tôi dùng thôi.
“...”
Song Ahrin gật đầu với vẻ mặt phức tạp trước lời của tôi.
“Ừm, anh nói cũng không sai. Chỉ là…hãy cứ nghỉ ngơi vừa đủ rồi đi thôi”
“Ý kiến hay đấy”
Tôi gật đầu trước lời của cô ấy, và tất cả chúng tôi cùng đồng loạt nằm ra ghế sofa.
“Không, rốt cuộc thì cho có chút thời gian nghỉ ngơi như này thì có sao không đây”
Nghe tiếng thở dài của tôi, những người khác cũng bắt đầu nói ra suy nghĩ của mình như thể đồng cảm.
“Dường như đã có nhiều biến cố hơn rồi. Cảm giác còn bận hơn cả hồi còn ở Phòng Cách ly”
“Tôi tưởng lúc đầu cô bị cái gì đấy nhập cơ mà?”
“Tôi thì chỉ mong là anh Jaehun không phải vất vả quá thôi…”
Sao mà phản ứng của mỗi người có thể khác nhau hết vậy nhỉ?
“Nhưng dù sao thì cũng kiếm được nhiều tiền nên không phải cũng tốt sao ạ?”
Và trong khi nhìn chúng tôi như vậy, Park Yeeun đã nói một lời hoàn toàn không có chút ý tứ nào.
Tất cả chúng tôi đều quay sang nhìn chằm chằm vào Park Yeeun, và nhận lấy ánh mắt của chúng tôi, con bé liền lảng mắt đi và lẩm bẩm.
“Em xin lỗi ạ”
“Nếu biết rồi thì lần sau phải cẩn thận hơn đấy”
“Vâng ạ…”
Dù có là trẻ em đi chăng nữa, vẫn có những thứ mà con bé nên và không nên nói.
Thật sự nếu trải qua vài biến cố nữa rồi thế giới trở nên ổn định hơn chút và nếu tôi cảm thấy mình đã an toàn, khi ấy tôi nhất định sẽ nghỉ hưu để trở thành một chủ bất động sản và không bao giờ làm việc nữa.
Giờ nghĩ lại.
“Mọi người có việc gì muốn làm khi nghỉ hưu không?”
“...”
“...”
“...”
Sao không có ai nói gì vậy.
Khi tôi ngẩng lên nhìn những người khác, tất cả đều đang nhìn tôi với vẻ mặt bối rối.
Sao vậy, lại có vấn đề gì đây.
“Anh, anh định nghỉ hưu sao?”
“...Nghỉ hưu…ấy hả?”
“Ít nhất phải nói gì đó trước đi chứ…”
Ba người họ vừa nhìn tôi vừa lắp bắp như thể vô cùng bối rối.
“Không. Không phải bây giờ”
Bây giờ thì có muốn còn chẳng được.
“Aha…”
“Ừm…”
“Vậy thì phải nói rõ hơn đi chứ”
Họ là kiểu người mà khi thấy đồng nghiệp định nghỉ việc thì sẽ không cổ vũ mà sẽ cố giữ lại à.
“...Có một việc mà tôi muốn làm”
Chỉ khi ấy thì Jang Chaeyeon mới nhắm mắt lại rồi đang suy nghĩ gì đó và cất lời.
“Việc gì vậy?”
“Chủ tiệm hoa”
Với ngoài hình của Jang Chaeyeon, cảm giác như là cô ấy sở hữu tài năng có thể khiến cho những người không muốn mua hoa cũng đột nhiên muốn mua vậy.
“Tôi thì…chà, chủ quán cà phê chăng?”
“Không phải thất nghiệp à?”
“Anh nghĩ về tôi như nào vậy hả?”
Song Ahrin nhìn tôi với vẻ mặt giận giữ sau khi nghe tôi nói.
Không, tôi cứ tưởng là vậy do cô chỉ xin cà phê từ tôi và không muốn làm việc nhà thôi mà.
Cuối cùng.
“...Ừm…”
Yu Daon mỉm cười khó xử trong khi nhận lấy ánh mắt của chúng tôi.
“Thật lòng thì tôi cũng không biết nữa”
“...”
Có vẻ là vậy nhỉ.
Cô ấy có lẽ còn chẳng có đủ xa xỉ để mơ ước.
“Vậy nên tôi định sẽ thử học một chút từ anh Jaehun!”
“Tôi sao?”
“Vâng!”
Yu Daon nhìn thẳng vào mắt tôi với một nụ cười rạng rỡ
“Anh Jaehun, xin hãy dạy tôi thật nhiều!”
“...Tôi cũng không có giấc mơ lớn lao gì đâu”
“Là gì vậy?”
“...Chủ bất động sản chăng?”
“Chủ bất động sản…”
Yu Daon nhắm mắt chìm vào suy nghĩ sau khi nghe tôi nói.
“Vậy thì chắc là tôi sẽ trở thành chủ bất động sản bên cạnh anh Jaehun thôi!”
“Cô định làm đối thủ cạnh tranh của tôi đấy à?”
“Không phải! Là đồng nghiệp!”
Khi cô ấy nói một cách trong sáng đến vậy, tôi thật sự chẳng thể nghĩ ra được lời nào để đùa luôn.
“Nếu có cơ hội”
Và tất cả những gì tôi có thể nói với cô ấy cũng chỉ là những nhún vai mỉm cười.
“Em thì—”
“Em thì phải làm việc nhiều hơn đi. Mới có tí tuổi mà chưa gì đã nói đến chuyện nghỉ việc rồi”
“Anh thật sự cứ như ông chú ấy. Muốn đánh một cái quá đi”
Tôi cũng chỉ trêu chọc được Park Yeeun một chút, và khi con bé ngáp dài đầy uể oải, tôi liền vô thức kiểm tra thời gian.
Đã muộn vậy rồi à.
“Chúng ta đi ngủ thôi nhỉ”
“Phòng thì như nào đây?”
“Tôi sẽ nằm ghế sofa, mấy người có thể tự chia nhau số còn lại”
May là tôi đã mua thêm một cái giường để đề phòng sau sự kiện lần trước.
Nói vậy, tôi đi ra ghế sofa trước và nằm xuống.
Phải chờ đợi cho đến khi những người khác tắm rửa xong trước đã nhỉ.
Nghĩ vậy, tôi nằm xuống.
“Vậy thì cô Ahrin đi trước…”
“Bảo Tóc Trắng đi trước…”
“Biết rồi. Tôi…”
“Ừm, em thì…”
Tôi nhắm mắt lại một lúc trong khi nghe bốn người kia nói chuyện ồn ào.
Vì có vẻ là sẽ mất một thời gian nên chợp mắt tí chắc cũng không sao đâu.
Cứ như vậy, tôi nhắm mắt lại.
“...”
Đã bao lâu trôi qua rồi?
Khi tôi mở mắt, chiếc chăn đang đắp trên người tôi liền trượt xuống, và chỉ có căn nhà tối đen chào đón tôi.
Gì đây.
Chẳng lẽ tôi đã ngủ quên luôn rồi à?
Tiếng nhạc jazz vẫn đang phát ra lặng lẽ, và cùng lúc đó, tôi có thể nghe được âm thanh gì đó vọng đến từ bên ngoài.
Một cảm giác chẳng lành.
Tôi lặng lẽ ngồi thẳng dậy và hướng về phòng những người khác đang ngủ.
Yu Daon, Song Ahrin, Jang Chaeyeon và Park Yeeun đang ngủ chung một cái giường
May là họ không biến mất hay gì cả.
“...”
Tôi đi ra bên ngoài rồi lặng lẽ vén rèm cửa.
Không có một ai ở ngoài kia, cũng không có tai họa nào như là có người trôi nổi trên mặt nước.
Chỉ đơn giản là ngủ quên rồi tỉnh dậy thôi nhỉ.
Vậy thì mau—
“Đừng ngủ”
Và rồi, một giọng nói quen thuộc vang đến bên tai tôi.
“...”
Tôi quay đầu lại nhìn về sau.
Mái tóc xanh thẫm sáng lên ngay cả trong bóng tối, và đôi mắt trông như thể chứa đầy suy nghĩ khác với số tuổi của mình.
“...”
Là người bạn thuở nhỏ của tôi.
“Cậu có biết việc tớ đi ra được đây có nghĩa là gì không?”
Cô ấy nhìn tôi và nói với giọng điềm tĩnh.
“...Ừm”
Đúng là đã có chuyện gì đấy xảy ra rồi.
“Chuyện gì thế”
“Đó là—”
“...Ai vậy?”
Và rồi, một giọng nói quen thuộc vang lên.
Bên trong phòng khách tối om, Yu Daon đang nhìn chúng tôi.
