Lần nào tôi cũng phải thắc mắc điều này.
Rằng tại nào mấy người này lại có thể không ngần ngại đi vào nhà của một người đàn ông khác được nhỉ?
Có phải suy nghĩ của tôi quá cổ lỗ sĩ rồi không?
“Không có gì thay đổi cả nhỉ?”
“Không đâu, anh ấy đã thay gối của ghế sofa”
“...Sao cô lại nhớ cái đó?”
Trong khi nhìn ba người kia đang nhìn quanh nhà mình, tôi chẳng hiểu sao lại cảm thấy mệt mỏi.
“Em uống cà phê không?”
“Ơ, được không ạ?”
“Được chứ. Anh sẽ pha cho”
“Anh có pha cho các chị nữa không ạ?”
“Không hiểu sao anh không có hứng cho lắm”
Tôi bắt đầu pha cà phê trong khi trả lời câu hỏi của Park Yeeun.
Do chẳng có gì ngoài tiền nên tôi đã mua loại máy pha cà phê đắt nhất và hạt cà phê đắt tiền, thế nên tôi có thể đảm bảo rằng vị của nó sẽ thật sự rất ngon.
Tôi pha cà phê rồi đặt xuống trước mặt Park Yeeun, và con bé rời mắt khỏi cốc cà phê đen sì rồi nhìn tôi.
“Anh à, em không uống cà phê đen đâu”
“Khẩu vị trẻ con nhỉ”
“Thì em đúng là trẻ vị thành niên mà?”
“Anh sẽ cho thêm thật nhiều đường và sữa cho. Có cần chuyển sang cà phê khử caffeine không?”
Nghĩ lại thì con bé đúng là trẻ vị thành niên thật.
“Em có muốn về luôn bây giờ không? Cứ như này rồi nếu thật sự có chuyện gì xảy ra thì anh sẽ cảm thấy áy náy lắm”
“Sao anh lại phải cảm thấy áy náy cơ chứ. Anh đâu có hứa gì với ai đâu”
Anh đã hứa với bố em đấy.
Nuốt lại những lời đó, tôi bắt đầu im lặng pha cà phê.
“Này, pha cho tôi một cốc luôn”
Và Song Ahrin đi đến với vẻ mặt không chút lương tâm và ngồi vắt vẻo trên ghế nhìn tôi.
“Sao cô không tự đi mà làm?”
“Anh không phải là đang thiên vị mỗi đứa nhóc đâu nhỉ?”
“Xin lỗi nhưng chúng ta là đều là người trưởng thành mà? Không phải cô vẫn còn tay chân sao?”
“Tôi mới đến nhà anh lần đầu thôi mà sao khó tính kinh”
Có ai bảo cô đến đâu.
Tôi đặt cốc cà phê ra trước mặt Song Ahrin đang càu nhàu và cũng chuẩn bị một cốc cho thật nhiều đường và sữa rồi đưa cho Park Yeeun.
“Em cảm ơn anh!”
“Pha cũng được đấy nhỉ?”
Park Yeeun mỉm cười tươi tắn khi nhận lấy cốc cà phê, và Song Ahrin hờ hững nhận lấy cốc của mình.
Sao mà thái độ của cả hai có thể khác nhau đến thế vậy nhỉ.
“...Tôi sẽ uống ngon miệng”
Và Song Ahrin, nhận lấy ánh mắt của tôi, lẩm bẩm rồi lảng mắt đi chỗ khác.
Đúng rồi, phải như thế chứ.
“...”
“...”
Hai người họ nhấp từng ngụm cà phê, còn Jang Chaeyeon và Yu Daon thì đang nói chuyện gì đó trong khi ngồi giữa ghế sofa nhà tôi.
Tôi thật lòng không muốn xen vào đó đâu.
“Cơ mà, anh trai”
Và Park Yeeun, đã đang lặng lẽ uống cà phê, đi đến chỗ tôi ngồi và thì thầm.
“Em có nghe được là chị Chaeyeon đã tỏ tình với anh ạ”
“...Cô Aileen đã nói với em sao?”
“Chị ấy với em đã lại hơi thân thiết rồi mà”
Việc đó thì tốt, nhưng tại sao cô ấy lại nói cái này cho Park Yeeun vậy?
Park Yeeun nhìn tôi với đôi mắt sáng lên.
“Anh định làm gì vậy ạ?”
“Làm gì là làm gì”
“Định giả vờ không biết gì sao? Anh đúng là rác rưởi mà. Cái đó—”
“Chính chủ đã nói là sẽ giả vờ không biết rồi thì nhóc cứ can thiệp vào làm gì hả?”
Và Song Ahrin đang im lặng lắng nghe tôi và Park Yeeun liền trừng mắt lườm con bé.
“Đừng có làm lớn chuyện không cần thiết nữa và ngồi yên đi”
“...À”
Và dường như đã nhận ra gì đó, Park Yeeun nhìn quanh rồi khẽ cúi đầu với tôi.
“Em xin lỗi ạ…”
“...Có gì đâu mà xin lỗi”
Jang Chaeyeon và Yu Daon không nghe thấy nên là không sao cả.
Sau khi xin lỗi và quan sát tâm trạng của tôi, Park Yeeun lại nhấp từng ngụm cà phê rồi bắt đầu nói lại như đang cố thay đổi chủ đề.
“Nhưng mà anh ơi, cái gọi là vở kịch đó là gì vậy ạ?”
“Cái đấy à, một thứ thật sự rất khủng khiếp”
“...Vậy là sẽ có rất nhiều người chết sao ạ?”
Đã bao giờ có biến cố nào mà không có người chết chưa ấy nhỉ.
Hình như là không.
“Ít nhất thì chúng ta cũng phải cố hết sức để không có chuyện gì lớn xảy ra chứ”
“Anh đã nói cho những người khác chưa ạ?”
Tôi có gửi tin nhắn cho Trưởng Chi nhánh rồi.
Chỉ là phản hồi tôi nhận được có chút giống cô ấy thôi.
Tôi lặng lẽ lấy điện thoại của mình ra và kiểm tra tin nhắn mà Trưởng Chi nhánh đã gửi.
<Cậu Kim Jaehun.,.,., lúc nào cũng là.,.,., một người đàn ông tuyệt vời vượt qua cả kỳ vọng của ta.,.,.,>
<Với cậu,.,, thậm chí một đóa hồng.Cũng thật đáng tiếc.,.,,. Một triệu đóa hồng, phải là một triệu đóa hồng,.,.,., hehe,.,.,.,>
<Cũng phải thôi.Khi mà tất cả mọi người,.,.,, đều có lý do để thích,.,., cậu Kim Jaehun..,>
<Ta sẽ,.,., báo lại đầy đủ.Và ta cũng sẽ báo,.,., cho Phòng Cách ly.,., (hẹ hẹ hẹ),.,., hehe..,., Ta sẽ làm vậy,,,.>
<Đừng quá, lo lắng nhé,.,.,^^>
<Thế thì.Đến đây thôi,.,., viu viu,.,.,>
“...Uầy…”
Và Park Yeeun đang đọc tin nhắn bên cạnh tôi liền lẩm bẩm với giọng ngỡ ngàng.
“Chị ấy nhắn tin già hơn nhiều so với vẻ ngoài nhỉ…?”
Tất nhiên là bởi vì cô ấy thật sự rất già so với vẻ ngoài của mình rồi.
Cơ mà nếu nghĩ theo cách đó, không phải tin nhắn kiểu này là kiểu mới nhất từ góc nhìn của Trưởng Chi nhánh sao?
Phải.
Tôi cũng nên nhìn sự vật từ góc nhìn của Trưởng Chi nhánh một chút.
Ở mức độ này thì cô ấy rất trẻ ấy chứ, không sai được.
Chắc chắn là như vậy.
“Dù sao đi nữa, do cô ấy có bảo là Phòng Cách ly đã biết rồi nên nếu có chuyện gì lớn xảy ra thì họ cũng sẽ hành động thôi. Anh cũng đã báo cho cô Aileen rồi”
“Vậy là chị ấy cũng biết rồi ạ. Thế thì sẽ không có vấn đề gì lớn đâu nhỉ”
Có vẻ là Park Yeeun có một sự tin tưởng tuyệt đối với Aileen.
Phải ha.
Nếu được hỏi rằng ai là người mà tôi sẽ chọn để hợp tác khi chỉ còn lại một mình thì tôi cũng sẽ chọn Aileen.
Trong khi tôi đang nghĩ như vậy,
“Tôi sẽ nấu cơm cho”
Jang Chaeyeon thuần thục lấy tạp dề ra từ ngăn kéo bếp nhà tôi và đeo vào.
“Tôi đã bao giờ nói chỗ để tạp dề chưa vậy?”
“Lần trước nấu thì tôi đã nhớ sẵn rồi”
“Ra vậy”
Trí nhớ tốt thật đấy.
Rồi Jang Chaeyeon bắt đầu lục qua tủ lạnh.
“Hai người cũng ra giúp đi”
“Vâng!”
“Tôi nữa…?”
“Là khách mà”
Song Ahrin nhìn Jang Chaeyeon với vẻ mặt vô cùng phiền phức, và Jang Chaeyeon nhìn Song Ahrin với vẻ mặt hiển nhiên như thể đang hỏi tại sao cô ấy lại hỏi thừa vậy.
“Thế còn hai người kia thì sao?”
“Chủ nhà và trẻ vị thành niên, thậm chí còn chẳng giỏi nấu ăn”
“...Không nói lại được luôn”
Nghe Jang Chaeyeon nói, Song Ahrin thở dài và đi vào bếp.
“Tôi có thể giúp gì?”
“Cắt rau củ đi”
“Thế còn tôi?”
“Cô thì thái thịt ở bên kia”
Hai người họ di chuyển nhịp nhàng dưới chỉ dẫn của Jang Chaeyeon.
Nhìn cảnh tượng đó thì họ thật sự trông thân thiết thật đấy, nhưng bây giờ thì tôi hoàn toàn chẳng thể nào hiểu được nữa rồi.
“...”
Tôi nhấp từng ngụm cà phê với Park Yeeun trong khi nhìn khung cảnh đó.
“Em không đến trường có ổn không?”
“Anh nói chuyện cứ như ông chú vậy”
Park Yeeun bật cười như thể đã cạn lời trước câu hỏi của tôi.
Nhưng tôi có thể làm gì được chứ.
Khi thử nghĩ về những thứ để hỏi một đứa trẻ chênh nhiều tuổi với mình, tôi nhận ra rằng mình chỉ có thể hỏi con bé mấy câu như vậy.
Có lẽ đó là lý do mà người lớn khi nói chuyện với tôi thì luôn hỏi mấy câu như là, ‘Con có đến trường không?’, ‘Con có bạn gái chưa?’, hay là ‘Ở công ty thế nào?’ nhỉ.
Bởi vì sự khác biệt thế hệ, bước đầu tiên chính là tìm ra điểm chung giữa hai bên.
Ở đây thì là công việc.
“Nói thật thì, trường học…có gì đâu ạ, bởi vì em có thể kiếm tiền ở Cục Quản thúc mà”
Park Yeeun nhẹ nhàng trả lời và nhìn về xa xăm.
“Thỉnh thoảng em cũng gặp lại những người bạn ở cô nhi viện, nhưng mọi người đều bận rộn với công việc của riêng mình”
“Anh có nghe qua rồi. Hình như em cũng có một người bạn ở Phòng Cách ly nhỉ”
“Lần trước là gì ấy nhỉ? Cậu ấy nói là mình đã bắt được một dị thể quản thúc biến kem dâu thành kem vị cà chua”
Trước đó thì là dị thể quản thúc loại bỏ cà chua ra khỏi bánh burger.
Có vẻ là cô bạn này có một cái duyên kỳ lạ với cà chua nhỉ.
“Nhưng mà vẫn có những cái hơi đáng tiếc ạ”
“...”
Phải rồi.
Park Yeeun trước hết vẫn ở tuổi học sinh cao trung mà.
Không biết con bé sẽ cảm thấy thương nhớ và nuối tiếc như nào khi nhìn những người khác sống một cuộc đời bình thường đây?
Quả nhiên là tôi nên làm tròn vai trò một người anh đàng hoàng hơn chút hoặc là phải chăm sóc con bé.
“Cảm giác là em muốn giải quyết những biến cố ngầu hơn có liên quan trực tiếp đến sự tồn vong của thế giới cơ ạ. Nhưng mà em cũng muốn dễ dàng giải quyết cái gì đó không nguy hiểm để rồi được mọi người ca ngợi”
“Em vẫn còn thiếu chín chắn lắm”
Đúng là suy nghĩ điển hình của mấy cô cậu thiếu niên.
Khi tôi nhìn chằm chằm vào Park Yeeun, con bé chỉ nhún vai.
“Nhận tiện thì cũng có thể kiếm được nhiều tiền còn gì ạ”
“Em kiếm tiền như vậy rồi định tiêu vào việc gì cơ chứ”
“Anh trai, càng nhiều tiền thì càng tốt chứ sao ạ?”
Cũng không sai.
“Thế nên sau này em cũng sẽ trở thành Trưởng phòng Phòng Nhân sự ạ. Giống như Trưởng phòng của chúng ta vậy”
Có vẻ là trong suy nghĩ của Park Yeeun thì Trưởng phòng là một người khá tuyệt vời.
Nhưng đúng là Trưởng phòng của chúng tôi rất tuyệt vời thật mà.
Việc phải làm thì ông ấy sẽ làm, đồng thời việc không phải làm thì sẽ không bao giờ làm.
Ông ấy chính là một hình mẫu của nhân viên văn phòng.
“Nếu không thì em thấy là sống như anh cũng được ạ. Kiểu như một người đàn ông mà thế giới không buông tha nhỉ? Hay là một người đàn ông bị cuốn vào đủ loại thử thách chăng?”
“Em thật sự ghen tị với việc này à?”
Đúng là cái gì cũng ghen tị được mà.
Tôi chỉ muốn nghỉ ngơi thôi.
Tôi thở dài nhìn Park Yeeun, và cùng lúc đó, Jang Chaeyeon xuất hiện trước mặt chúng tôi với đĩa thức ăn trong tay.
“Đồ ăn xong rồi đây”
Cô ấy đặt chiếc đĩa xuống với một nụ cười dịu dàng.
Không lâu sau, những người khác cũng ngồi vào bàn và chúng tôi bắt đầu cùng nhau dùng bữa.
Cảm giác có gì đó tốt thật nhỉ.
“Ơ, anh Jaehun, có chuyện gì tốt sao?”
Yu Daon nghiêng đầu nhìn tôi.
“Ừm?”
“À không. Chỉ là vì anh đang cười nên”
“À. Chỉ là…cũng không có gì đâu. Vì lâu rồi tất cả mới ăn cơm cùng nhau như này nên có vẻ là tôi có hơi vui ấy mà”
“Ah, vậy thì tôi có thể đến ăn với anh hàng ngày luôn cũng được!”
“Tôi cũng có thể nấu cho anh”
“Tôi thì chỉ gọi đồ ăn cho anh thôi”
Sao mà mỗi người có thể nói như kia được vậy nhỉ.
Cùng lúc đó, sổ hướng dẫn mở ra.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]
1. Bạn đã luôn đặt sổ hướng dẫn ở bên cạnh khi dùng bữa.
2. Nói cách khác, bạn đã luôn ăn cơm cùng với một ai đó.
3. Thế nên việc bạn cảm thấy cô đơn là không hợp lý.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Cậu đâu có nói được
Tôi lại đóng sổ hướng dẫn.
***
Sau bữa ăn, Park Yeeun và tôi đang rửa bát.
Dù gì đi chăng nữa, nếu còn giao việc rửa bát cho những người đã nấu cơm thì đúng là áy náy kinh khủng mà.
Tiếng lách cách, tiếng TV, và cả tiếng ba người kia đang rì rầm nói chuyện ồn ào.
Hôm nay quả là một ngày náo nhiệt.
“Vui thật đấy ạ!”
Park Yeeun mỉm cười vui vẻ trong khi rửa bát.
Phải.
Nhìn thấy cả bọt xà phòng dính trên mặt thế kia thì sao mà không vui được.
“Nếu có thể làm như này thường xuyên hơn thì tốt nhỉ”
“...”
Con bé chắc hẳn phải rất cô đơn vì không có gia đình.
“Khi nào chán thì cứ sang đây chơi. Anh sẽ nấu cơm và làm mọi thứ cho”
“Gì đây. Lẽ nào anh đang tán tỉnh em đấy à? Em sẽ cân nhắc, nhưng tạm thời thì em sẽ hoãn việc trả lời ạ”
“Đừng có nói linh tinh”
Park Yeeun mỉm cười vui vẻ trước câu trả lời của tôi.
“Dù sao thì, em thật sự sẽ sang đấy nhé?”
“Được thôi. Cứ sang chơi tùy thích”
“Vâng ạ!”
Con bé mỉm cười gật đầu.
Và rồi âm thanh phát ra từ chiếc TV mà chúng tôi đã bật.
[Nghe nói là vở kịch mới nối tiếp Quý Cô Đỏ Thẫm sắp chuẩn bị bắt đầu rồi đấy!]
“...”
Khi tôi vội vã quay đầu lại, những người khác cũng đã đang nhìn TV.
[Tên của nó chính là Bữa ăn cuối cùng! Mọi người xin hãy đón chờ nhé!]
Cùng lúc khi tiếng nhạc bắt đầu vang lên, ánh mắt của chúng tôi giao nhau.
Tìm thấy rồi.
