Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 28

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 133

201-400 - Chương 344: Tỉnh dậy

Dù vậy, có vẻ là Jang Chaeyeon đã cố gắng hết sức rồi chăng?

Quần áo của thứ kia đã bị rách nhiều chỗ, dù có hơi lạ là chỉ có mỗi quần áo bị rách.

Nhưng trước khi tôi có thể suy nghĩ điều gì,

-Thoạch!

Thứ kia đã ném cái gì đó ra trước mặt tôi.

Đó là một cách tay và một cái chân.

Tôi đã nhìn thấy chúng ở đâu đó rồi.

Không.

Đó là cánh tay và cái chân mà tôi chỉ vừa mới nhìn thấy khi nãy.

Đó là tay chân của Jang Chaeyeon.

Sự phẫn nộ thoáng trào lên trong khoảnh khắc, nhưng tôi hít thở sâu và điều chỉnh lại tinh thần của mình.

“...”

Tôi nhớ lại lời mà mình đã nghe được trước đó.

<Điều kiện thất bại là tất cả con người đều chết.>

Nếu tất cả con người đều chết thì sẽ thất bại.

Ban đầu tôi đã nghĩ rằng điều đó đang ám chỉ đến tôi và Jang Chaeyeon.

Sau cùng thì con người chỉ có tôi và cô ấy thôi mà.

Nhưng giờ khi nghĩ lại, đâu có nhất thiết phải nói vậy.

Không, nếu đã nói điều đó với tôi ngay từ đầu thì tôi còn không biết, nhưng tại sao lại chỉ nói ra điều đó vào cơ hội cuối cùng của chúng tôi như vậy?

Không chỉ có thế.

Nếu muốn nói rằng chỉ cần có một trong hai người là tôi hoặc Jang Chaeyeon sống sót cũng không có vấn đề gì thì đã có thể nói một cách dễ hiểu hơn như <Nếu cả hai người đều chết thì sẽ thất bại> là được rồi mà.

Vậy thì tôi cần phải suy nghĩ về ẩn ý phía sau lời nói đó.

Có hai ý mà ta có thể luận ra được từ lời khuyên đó.

<Ai> thất bại khi tất cả con người đều chết, và <Cái gì> định nghĩa con người.

Nếu như lời khuyên đó không phải là điều kiện thất bại cho tôi và Jang Chaeyeon mà là điều kiện chiến thắng thì sao?

Nếu như bên sẽ thất bại khi tất cả con người đều chết không phải chúng tôi mà là một ai khác thì sao?

“...”

Thật lòng thì tôi không còn có thể làm gì khác ngoài đặt cược vào điều này cả.

Bởi vì kể từ lúc chúng tôi giết Chủ Nghĩa Duy Mỹ ở trong cái bao con quái vật tay dài kéo đi lúc trước mà việc này vẫn chưa kết thúc thì tôi đã phải phụ thuộc vào tùy cơ ứng biến.

Trước hết, tôi cần phải bằng cách nào đó vượt qua thứ to tướng đang chặn trước mặt mình này.

Vấn đề là làm sao thì mới có thể vượt qua nó.

“...”

Tôi giơ súng lên và bóp cò.

-Bằng! Bằng!

Tiếng súng vang lên, và viên đạn trúng vào cơ thể của thứ kia khiến nó lùi lại vài bước.

Nhưng cũng chỉ có vậy.

Không, nhưng mà tôi đâu có có sức mạnh vật lý đàng hoàng nào như Jang Chaeyeon và Song Ahrin?

Cửa sổ trong suốt còn chẳng xuất hiện thì bây giờ tôi có thể làm gì cơ chứ.

Cùng lúc đó, sổ hướng dẫn mở ra.

-Lật phật!

[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]

Chẳng lẽ cô ấy nghĩ ra được giải pháp nào rồi sao?

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[PLZ]

1. Xin đừng dùng sổ hướng dẫn làm thức ăn.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

“Ôi trời”

Chính vì vậy nên tôi mới đối xử nghiêm khắc với đứa trẻ này như thế đấy.

Sau tất cả, giờ đây khi sổ hướng dẫn đã chứng minh ngược lại rằng bản thân cũng không giúp ích được gì, tôi chỉ có thể vượt qua tình cảnh hiện tại với cơ thể tương đối yếu ớt này và một món vũ khí chẳng khác nào tăm xỉa răng.

Đồng thời, thứ kia bắt đầu bước đến chỗ tôi.

Trước hết, tôi cần phải bằng cách nào đó vượt qua được thứ kia.

Thứ đó vung tay, và tôi liều mạng lăn người để tránh rồi đặt súng vào mu bàn chân của nó và bắn.

-Bằng!

Máu bắn ra, và trong lúc chân của nó đang dừng lại.

-Bằng!

Lần này, tôi ghim một viên đạn vào giữa khớp đầu gối của thứ kia rồi cũng lại nhanh chóng lăn người.

-Rắc!

Nó khuỵu gối xuống sàn trong khoảnh khắc cùng với âm thanh thứ gì đó nghiền nát.

Tôi vội vã chạy xuống cầu thang.

Có lẽ là bởi vì con quái vật đang ở gần chăng.

<...>

<...>

Những đứa trẻ chỉ còn mỗi cái đầu đều chỉ im lặng nhìn xuống đất với đôi mắt đầy kinh hãi.

-Cạch!

Tôi nhanh chóng thay băng đạn và bước đến chỗ những đứa trẻ chỉ còn lại mỗi cái đầu,

“Xin lỗi”

Bởi vì dù chỉ còn lại mỗi cái đầu, chúng cũng là con người hoặc đã từng là con người.

-Bằng!

Tôi bắn đứa trẻ ở ngay trước đầu tiên.

Một lỗ thủng xuất hiện ở trên trán của đứa trẻ đang cười, và đứa trẻ cứ thế dừng di chuyển trong khi vẫn đang cười.

-Rầm!

Cùng lúc đó, tiếng bước chân vang xuống từ phía trên.

Không còn thời gian nữa.

-Bằng!

Tiếp theo.

-Bằng!

Rồi lại tiếp theo nữa.

-Bằng!

Cuối cùng.

Tôi ban tặng sự bình yên cho tất cả những đứa trẻ đang cười.

Bên trong ngôi nhà nơi tiếng cười vừa mới vang lên rộn rã cho đến khi nãy, giờ đây nơi này chỉ còn lại sự tĩnh lặng.

Ưaaa…

Chính xác thì vẫn còn một con ma-nơ-canh vẫn đang rên rỉ một mình trong bếp.

-Rầm! Rầm! Rầm!

Cùng lúc đó, con quái vật tay dài bắt đầu đi xuống với một tốc độ kinh khủng.

Đằng nào thì có chiến đấu cùng không thắng được thứ kia.

Tôi vội vã vừa chạy vừa sắp xếp lại suy nghĩ của mình.

“Này! Cho tớ xem lại ghi chép mà cậu đã cho tớ xem lần trước đi!”

Sổ hướng dẫn không chuyển động trước lời của tôi.

Cô ấy không hiểu tôi đang nói gì sao?

“Cái đó ấy! Ghi chép về những đứa trẻ mà tớ vừa bắn xong!”

-Lật phật!

Chỉ khi ấy thì sổ hướng dẫn mới lại mở ra.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]

[Những đứa trẻ cười - Ghi chép của Hyun Woowon Phòng Cách ly]

1. Những đứa trẻ cười là dị thể quản thúc được tìm thấy ở một vùng hẻo lánh Châu Âu, mang dáng vẻ của những đứa trẻ chỉ còn lại cái đầu được đặt trên ghế. Dị thể này đã được đặt tại Chi nhánh Gangseo do yêu cầu mạnh mẽ của Chi nhánh Châu Âu.

2. Dị thể tương ứng không thể hiện bất cứ hành vi đặc biệt nào, chỉ đơn giản là lặp lại việc cười khi được đặt lên ghế.

3. Tiếng cười của dị thể diễn ra liên tục và chưa từng dừng lại dù chỉ một lần.

4. Những nhân sự tiếp xúc với tiếng cười không cho thấy bất cứ triệu chứng bất thường nào dù là về thể chất hay tinh thần, và điều này đã được xác định chỉ là tiếng cười bình thường.

5. Mọi nỗ lực nhằm tách cái đầu ra khỏi ghế đều đã thất bại, và việc tách đầu đứa trẻ ra khỏi ghế là bất khả thi cho dù có áp dụng bất cứ lực vật lý nào.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Không có thông tin nào nói là con người cả.

“Này, thứ này có phải là con người không?”

Đáp lại câu hỏi của tôi, sổ hướng dẫn im lặng một hồi rồi bắt đầu mở ra một trang khác.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]

[HM - Cách để phân biệt con người]

1. Cách để phân biệt con người là cơ thể và ███ phải trùng khớp hoàn toàn.

2. Để có thể kiểm tra điều này, cần phải có thiết bị sử dụng nội bộ của Cục Quản thúc, và thiết bị được nói đến có thể cho mượn thông qua Phòng Cách ly.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

“Bây giờ thì mượn làm sao được”

Rồi sổ hướng dẫn không mở ra trang nào khác nữa.

Ý là không biết đây mà.

Vậy thì cũng chẳng thể làm gì được.

Vào khoảnh khắc tôi cầm súng và đưa tay lên để bắn con ma-nơ-canh,

-Ruỳnh!

Sàn nhà rung lên dữ dội như thể có động đất xảy ra, đồng thời tầm ngắm của tôi cũng bị xáo trộn.

“Hừ!”

Khi tôi vội vã hướng mắt sang bên cạnh, thứ kia đã đến gần tôi từ lúc nào, vừa dậm chân vừa nhanh chóng di chuyển đến gần tôi.

Vừa rồi nó đã cố tình dậm chân để tôi không bắn được con ma-nơ-canh.

Ngược lại, điều đó có nghĩa là việc tôi bắn con ma-nơ-canh đã gần với đáp án đúng.

Tôi lại vội vàng đưa tay lên nhắm vào con ma-nơ-canh lần nữa, và cùng lúc đó, tay của thứ kia chạm vào vai tôi.

-Bằng!

-Rắc!

“Gahhh!”

Tôi bóp cò gần như cùng lúc khi tay của thứ kia xé toạc vai trái của tôi.

Tin vui là viên đạn đã gọn gàng xuyên qua trán của con ma-nơ-canh, còn tin xấu là đồng thời thì vai trái của tôi cũng đã bị xé rời hoàn toàn.

“Gư, hà…!”

Tôi vẫn chưa tỉnh dậy.

Không phải là đã xong hết rồi sao?

Hiện tại tôi đã giết hết mọi thứ được cho là con người và cũng đã giết cả cái thứ có vẻ là xác của Chủ Nghĩa Duy Mỹ ngoài kia rồi mà.

Tôi còn đang bỏ qua thứ gì được chứ?

Máu trào ra từ bên vai trái bị xé toạc của tôi, và tầm mắt của tôi bắt đầu trở nên mờ nhòe.

Nếu cứ tiếp tục như này thì tôi sẽ chết vì mất máu hoặc do sốc mất.

Tôi cần phải nghĩ ra gì đầy trước đó…

-Lật phật!

Sổ hướng dẫn lại mở ra.

Khác với trước đó, lần này nó được viết với nét chữ nguệch ngoạc như thể đã được viết một cách gấp gáp.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Sổ hướng dẫn không hợp lệ cho nhân viên văn phòng]

Không có gì mà đôi mắt đó không thể nhìn, dù cho có làa thứ gìi đi chăng nữa. Nếu có thìi cậu phải tìm bản thể thật.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tôi vội vã đọc sổ hướng dẫn.

Dù cho có là gì đi chăng nữa, không có gì mà mắt tôi không nhìn được.

“...”

Tôi ngẩng đầu lên nhìn con quái vật trước mặt mình.

Không có thứ gì xuất hiện cả.

Ngay từ lần đầu tiên tôi nhìn thấy thứ này thì đã không có gì xuất hiện trên đầu nó rồi.

Ngược lại thì tất cả những đứa trẻ mà tôi vừa bắn đều có thứ gì đó nhìn được với đôi mắt này.

Nói cách khác, thứ duy nhất mà tôi không thể thấy được đàng hoàng chỉ có con quái vật này và con ma-nơ-canh.

“...”

Tôi kéo lê đôi chân của mình chạy vọt ra ngoài cửa.

Máu đỏ làm ướt đẫm cơ thể của tôi, và mỗi khi tôi cử động cơ thể của mình, một cơn đau không thể diễn tả lại ập đến, nhưng có một việc mà tôi phải thử.

Và, có lẽ một người rất không chịu nghe lời tôi sẽ ở đó.

Tôi chạy đến chỗ cái bao tải đã ở khi nãy.

Ở đó là một vệt máu dài,

“Hà…hà…”

Và Jang Chaeyeon trong tình trạng đã mất một tay một chân đang nằm trên một vũng máu và thở hổn hển.

“Cô Chaeyeon…!”

Khi tôi gọi tên cô ấy như đang ép giọng nói của mình phát ra, Jang Chaeyeon liền từ từ quay đầu nhìn tôi.

“Tay, tay của anh…”

“Đó không phải là lời mà cô nên nói đâu…!”

Dường như cho dù tôi đã bảo cô ấy chết thì cô ấy cũng đã không chết.

Khi tôi nhìn chằm chằm cô ấy với ánh mắt oán trách, Jang Chaeyeon chỉ mỉm cười và chỉ về sau tôi với cánh tay còn lại.

“...Tôi đã chờ đợi anh đấy”

-Ruỳnh!

Thứ kia xuất hiện từ phía sau khi cô ấy nói vậy.

Thứ đó nhìn chúng tôi vẫn với cánh tay dài của mình.

Phải.

Giờ đây chỉ còn lại ba người thôi.

Bởi vì tôi đã tự mình loại bỏ tất cả những sinh vật sống khác rồi.

Nói cách khác, nếu thứ đó chết thì mọi chuyện sẽ ổn.

“...”

Tôi cưỡng ép chỉnh lại tầm nhìn mơ hồ của mình và tập trung tinh thần.

[Xé tọa độ: Còn 3 lần]

Thế giới trở thành một bảng kẻ ô, đồng thời Jang Chaeyeon cũng vươn tay ra.

Mục tiêu là con quái vật bị nhàu nát trước mặt tôi.

-Rắc!

Cô ấy siết chặt tay lại.

Âm thanh một thứ gì đó bị xé toạc vang lên.

“...Một lần nữa…!”

[Xé tọa độ: Còn 2 lần]

-Rắc!

Dường như đã không còn có thể nhìn bình thường được nữa, Jang Chaeyeon lại siết chặt tay trong khi nhắm mắt lại.

-Rắc!

Cơ thể của thứ kia cứ thế bị tách ra làm đôi.

Cảnh tượng ấy trông như thể một lớp da khổng lồ đã được trùm lên, cùng lúc đó, một con ma-nơ-canh với cái đầu người xuất hiện.

Chỉ khi ấy thì cửa sổ trong suốt mới hiện ra trước mắt tôi.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Tên: Người sống sót]

[Tuổi: -]

[Đặc trưng: -]

[Khả năng: -]

[Tiểu sử: Thông thường, kẻ bị truy đuổi sẽ không nghĩ rằng kẻ truy đuổi là con mồi. Đó là bởi vì con người luôn chọn cách bỏ chạy thay vì đối mặt với nỗi sợ]

[Điểm yếu: Xin hãy bắn]

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

“...”

Tôi nhấc súng lên với cánh tay run rẩy và nhắm vào trán của thứ kia.

Trước khi nó có thể kịp làm gì,

-Bằng!

Tôi bóp cò.

Cùng lúc đó, tôi đã đang đứng trong hành lang tầng 5 của khách sạn.

“Gư!”

Một cơn đau nhói ập đến tay trái của tôi, và tôi vội vã sờ nắn tay mình.

May mắn là cánh tay của tôi vẫn dính chặt ở đúng chỗ của nó.

Thế còn Jang Chaeyeon thì sao?

Tôi quay sang nhìn Jang Chaeyeon, và tôi chạm mắt với Jang Chaeyeon đang nhìn tôi trong khi sờ nắn tay chân của mình.

“...Tôi đã bảo cô đi trước rồi mà”

“Không”

Cô ấy mỉm cười và đáp lại lời nói như đang trách mắng của tôi.

“Tôi biết là anh sẽ đến mà”

Đó là lời nói của Jang Chaeyeon chứ không phải Quan sát giả.

Tôi cũng chỉ có thể nhìn cô ấy trong chốc lát.

“Ơ! Tại sao tôi lại có cảm giác thân dưới của mình đang ở trên không vậy?”

“Rốt cuộc thì lại có chuyện điên rồ gì xảy ra nữa đây?”

Những giọng nói quen thuộc vang lên, và hai chúng tôi nhìn nhau.

“Đi thôi”

“Ừm”

Tôi vươn ra và nắm lấy tay Jang Chaeyeon, và cô ấy tựa vào vai tôi để đứng dậy.

“Hãy kết thúc nhanh rồi nghỉ ngơi nào”

“Ừm. Được rồi, tôi cũng mệt mà”

Tôi bước đi và nhìn về sau.

Cái ghế đã vỡ vụn, và không có cửa sổ trong suốt nào cả.