Cho đến khi chúng tôi quay về, không có bất cứ ai nói gì.
Không phải tôi, không phải nhưng người khác.
Ngay cả Trưởng Chi nhánh đó cũng không nói gì.
Và.
“...”
“...”
“...”
Ngoại trừ tôi, Trưởng Chi nhánh, và Jang Chaeyeon, tất cả những người khác đều đang bước đi với vẻ mặt bi tráng như thể có chiến tranh nổ ra.
Không, hãy sửa lại nào.
“...”
“...”
“...Cô Chaeyeon”
“Ừm”
“Có hơi gần quá rồi”
“Anh không thích à?”
“Không, không phải cái đó”
“Thế thì cứ ở yên như này đi”
Sau khi thản nhiên tuyên bố phát ngôn gây sốc đó, Jang Chaeyeon đang đi sát bên cạnh tôi.
Cô ấy liên tục liếc nhìn mặt tôi, có vẻ rất vui.
Tôi thật sự không biết phải làm gì và đang khổ sở muốn chết ở đây đây.
Thậm chí còn chẳng thể nói được lời nào.
Vừa thở dài, tôi vừa nhớ lại chuyện đã xảy ra khi nãy.
Em yêu anh.
Sau khi Jang Chaeyeon buông ra quả bom đó, tôi thật sự đã không biết phải nói gì, Song Ahrin thì há hốc miệng nhìn chằm chằm vào cô ấy, còn Aileen thì đang nhìn sang chỗ khác.
Yu Daon thì chỉ im lặng với vẻ mặt vô cảm.
Và Trưởng Chi nhánh thì…
“Ôi trời, ôi trời, ôi ôi…”
Cô ấy đang đỏ mặt một mình và đánh bộp bộp vào tay tôi như một bà thím vô duyên.
Vấn đề là cái lực này với Trưởng Chi nhánh thì chỉ là nhẹ nhàng thôi nhưng với tôi thì đau đến mức cảm giác như tay mình sắp nát luôn rồi ấy.
“Đau! Trưởng Chi nhánh! Đau!”
“Ôi trời! Ôi trời!”
“Ah!”
Sau một chút náo động, tôi cuối cùng cũng đã có thể nhìn Jang Chaeyeon.
“Cô Chaeyeon, về chuyện—”
“Tôi không nói ra vì mong chờ câu trả lời đâu”
Trước khi tôi có thể nói xong, Jang Chaeyeon đã ngắt lời tôi như thể ra tay trước.
Đó là một tốc độ không giống với cô ấy.
“Tôi chỉ…muốn nói với anh thôi. Anh không cần phải trả lời đâu”
“...Cái đó…”
“...”
Và Jang Chaeyeon không nói gì mà ngoảnh mặt khỏi tôi và nhìn những người khác.
“Ừm. Bây giờ như vậy là đủ rồi”
Cô ấy đã mỉm cười với tôi như vậy.
Đó là những gì đã xảy ra
***
“Anh đang nghĩ gì vậy?”
“Chỉ là suy nghĩ về chuyện khi nãy thôi”
“Hehe”
Nghe tôi nói, Jang Chaeyeon liền dựa vào bên cạnh tôi với một nụ cười khó hiểu hơn nữa.
“Ra vậy”
“...”
Lớn tuổi như này rồi thì bảo một người phụ nữ tách ra cũng khó, và từ đầu thì tôi cũng không nghĩ là Jang Chaeyeon sẽ nghe tôi đâu.
Trưởng Chi nhánh, người đang tự tin cầm vô lăng, nhìn tôi với một nụ cười như một ông chú.
“Hai người định đi đâu, có cần ta thả xuống nhà nghỉ trên đường không?”
“Trưởng Chi nhánh”
“Đầu cần phải lườm ta đáng sợ như vậy chứ”
Khi tôi lườm Trưởng Chi nhánh với ánh mắt chất đầy cảm xúc, cô ấy liền càu nhàu và bắt đầu lái xe.
Đường trở về lại khó xử đến kỳ lạ, đến mức mà chỉ có mỗi mình Trưởng Chi nhánh nói chuyện.
Tôi chỉ đơn giản là không đáp lại lời của Trưởng Chi nhánh để phạt cô ấy vì câu đùa khi nãy.
Sau khi không biết bao lâu đã trôi qua, chúng tôi đã về đến bãi đỗ xe của Cục Quản thúc.
“Phù…”
Trưởng Chi nhánh vươn vai, và tất cả chúng tôi đều xoa bóp cơ thể rã rời của mình đây đó.
“Mọi người”
Và rồi, Trưởng Chi nhánh, người đã không ngừng lẩm bẩm mấy thứ linh tinh cho đến khi nãy, quay lại nhìn chúng tôi.
“Mọi người thật sự đã vất vả rất nhiều rồi. Mọi người tuyệt vời lắm luôn đấy”
Cô ấy mỉm cười dịu dàng.
“Dù sao đi nữa, sự giúp đỡ của mọi người trong việc mang đến sự bình yên cho thế giới này là rất lớn. Không, ta nghĩ là nếu không phải là mọi người thì tuyệt đối sẽ không thể thành công”
“...”
“Tất nhiên là sẽ có một phần tiền thưởng khổng lồ được trao cho mọi người và…”
Cô ấy lẩm bẩm và nhìn Jang Chaeyeon với Song Ahrin.
“Hai người có thể nhắm đến việc thăng chức”
Vẻ mặt của Song Ahrin không thay đổi, còn Jang Chaeyeon trông như còn chẳng quan tâm.
Nhìn cảnh tượng đó, Trưởng Chi nhánh nở một nụ cười gượng rồi nhìn tôi.
“Dù sao thì…mọi người đã vất vả nhiều rồi. Mọi người có thể nghỉ ngơi chút, không. Thậm chí còn hơn cả nghỉ ngơi, ta nghĩ là Cục Quản thúc sẽ tổ chức một bữa tiệc ấy chứ”
“Bởi vì chúng ta đã giết Chủ Nghĩa Duy Mỹ sao?”
Chẳng lẽ họ tổ chức bữa tiệc để ghi nhận công lao đã bắt Chủ Nghĩa Duy Mỹ của chúng tôi sao?
“Không phải như vậy đâu, đó chỉ là một sự kiện thường niên thôi”
Lạ thật đấy.
Nằm trước làm việc thì tôi đã bao giờ được nghe về một sự kiện như vậy đâu.
Tôi nhìn chằm chằm vào Trưởng Chi nhánh với vẻ thắc mắc, và cô ấy khẽ lảng tránh ánh mắt của tôi rồi mỉm cười.
“Tất nhiên rồi, ý ta là nó chỉ dành cho những người đã có cống hiến to lớn cho Cục Quản thúc ở một mức nào đó thôi”
“...”
Nghĩa là, cho đến trước đấy thì tôi không là gì cả nhỉ.
Mà, cứ cho là như vậy đi.
Nhưng tôi phải xác nhận thêm một điều nữa.
“Nó có an toàn không?”
“......Thành thật mà nói, chỗ đấy mà không an toàn thì có nơi nào trên thế giới an toàn cơ chứ? Thường thì ta đã tự tin nói vậy rồi nhưng…”
Trưởng Chi nhánh ngập ngừng rồi nhìn tôi.
“Không hiểu sao khi nghe cậu Kim Jaehun sẽ đến, ta lại đột nhiên cảm thấy có chút lưỡng lự khi khẳng định điều đó…”
“...Có những ai đến vậy?”
“Trưởng Bộ phận này, các Trưởng Chi nhánh, và các át chủ bài của Phòng Cách ly”
“...”
“Và khi đến thì đồ ăn cũng rất ngon, và còn sẽ được xem nhiều thứ đáng kinh ngạc nữa! Chi nhánh Gangseo dự định sẽ trình diễn tiết mục lăn trên trời đấy!”
Không phải cô ấy chỉ đang định nâng Ahn Sanghyun lên đó thôi à?
Trưởng Chi nhánh mỉm cười nhìn tôi.
“Thế nào? Và có lẽ sẽ có lễ trao thưởng cho Phòng Nhân sự ở đó đấy”
“...”
Thật lòng thì tôi có hơi lo lắng.
Nhưng khi suy nghĩ ngược lại, nếu Trưởng Bộ phận và các Trưởng Chi nhánh đều đến hết và biến cố xảy ra, không phải điều đó có nghĩa là một sự diệt vong không thể tránh khỏi đã nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi, hoặc là một dị thể quản thúc không biết quý trọng mạng sống của mình sao?
“Tôi sẽ đi”
Nếu là vậy thì phải đi thôi.
“Được rồi!”
Và Trưởng Chi nhánh mỉm cười vui vẻ sau khi nghe tôi nói vậy.
“Thế thì…thời gian và địa điểm là…”
Sau khi nói cho tôi thời gian địa điểm, Trưởng Chi nhánh mở cửa xe và đi xuống.
“Mọi người thật sự đã vất vả nhiều rồi!”
“Trưởng Chi nhánh cũng vậy. Răng cửa của cô còn rụng ra mà”
“Cái này thì ăn uống tốt và nghỉ ngơi khoảng một tuần là sẽ khỏi ấy mà!”
Thì ra răng cửa bị rụng ra sẽ khỏi ngay khi ăn uống tốt và nghỉ ngơi khoảng một tuần à.
Trưởng Chi nhánh mỉm cười vẫy tay rồi sớm biến mất khỏi tầm mắt của chúng tôi.
“...Mọi người đều đã vất vả rồi”
Vậy thì bây giờ là lượt của tôi.
Tôi quay đầu lại và chào hỏi những người khác, và họ cũng gật đầu đáp lại.
“Tôi đang nghĩ đến chuyện đi đến bữa tiệc đó…”
“Tôi cũng đi”
“Tôi cũng muốn”
“Tôi nữa”
“...”
Và những người khác thông báo ý định tham gia ngay khi tôi vừa nói xong.
“Tốt rồi. Trang phục thì…mọi người tự lo nhé?”
Những người khác trầm tư trước lời của tôi.
“...Cứ làm vậy đi. Tôi có gu thời trang tốt mà”
Song Ahrin lẩm bẩm lí nhí.
“Tôi cũng sẽ tự mua mang đi”
Jang Chaeyeon gật đầu,
“Được thôi”
Aileen cũng gật đầu.
“...”
Và Yu Daon nở một nụ cười khó xử và lảng tránh ánh mắt của tôi.
“...Tôi thì…cái đó…”
“Cô Daon thì đi cùng tôi nhé”
Phải ha.
Yu Daon không biết rõ mấy chuyện đó mà.
Khi tôi nói vậy, những người khác liền nhìn chằm chằm vào tôi.
Sao thế.
Yu Daon thật sự chưa từng mặc váy dạ hội trước đây mà?
Song Ahrin tặc lưỡi, Jang Chaeyeon hạ tầm mắt xuống sàn, và Aileen thở dài.
“Vậy thì cô Daon, nếu bây giờ không có vấn đề gì thì cô đi xem cùng tôi luôn chứ?”
“Ah, chúng ta làm vậy nhé?”
“Được thôi”
Dù tôi đang rất mệt mỏi, nhưng không phải có câu nói rằng đánh khi sắt còn nóng sao.
Tôi đi xuống xe, và Yu Daon cũng theo sau tôi.
“Vậy thì chúng tôi đi trước đây”
“Gặp lại sau!”
Tôi cúi đầu, và Yu Daon cũng cúi đầu tôi.
Ngay khi Jang Chaeyeon định đi xuống, Song Ahrin liền nắm chặt lấy đùi của Jang Chaeyeon rồi vẫy tay với tôi.
“Được rồi. Tôi và Tóc Trắng sẽ nói chuyện chút rồi đi sau”
“À, ừm. Được rồi, cứ làm vậy đi”
Họ định nói chuyện gì vậy nhỉ?
Có vẻ là nếu có tôi và Yu Daon ở đấy thì họ sẽ không được thoải mái.
Tôi chậm rãi đóng cửa lại.
“Này, con điên kia”
Hình như là tôi có ảo giác là đã nghe thấy giọng nói của Song Ahrin ở bên kia cửa xe.
Không, chắc là nghe nhầm thôi.
***
“...”
“...”
Tôi đi đến trung tâm thương mại cùng với Yu Daon.
“...”
“...”
Im lặng.
Tôi không biết phải nói gì, còn Yu Daon thì đang tiếp tục đi với một biểu cảm không thể biết được là đang nghĩ gì.
Chúng tôi đã đi được bao xa rồi?
“Anh Jaehun”
Yu Daon khẽ gọi tôi.
“Ừm?”
“...Ưm…”
Rồi cô ấy nhìn tôi và mỉm cười khó xử.
“Có chuyện gì sao?”
Có thể là gì được nhỉ?
“Đối với anh Jaehun…ừm…”
Yu Daon ngập ngừng.
“...Tình yêu là gì vậy?”
“...Tình yêu sao?”
“Vâng”
Cô ấy tò mò về lời Jang Chaeyeon đã nói trước đó à?
Đột nhiên lời mà Jang Chaeyeon đã nói hiện lên trong tâm trí tôi, và tôi cũng chỉ biết im lặng một hồi không biết phải nói gì.
Bởi vì tôi đã có suy nghĩ rằng cảm xúc mà cô ấy dành cho tôi khi ấy đã trở nên quá đỗi nặng nề.
“Tôi cũng…không biết nữa”
Tình yêu gia đình thì không nói, nhưng tình yêu khác giới thì tôi chưa từng thật sự nghĩ đến .
Đặc biệt khi Jang Chaeyeon đột nhiên nói một lời như vậy với tôi…
Không, không phải là đột nhiên.
Việc cô ấy đã nói ra lời đó.
“...”
Yu Daon nhìn tôi.
“Anh Jaehun cũng không biết sao?”
“...Ừm”
“Vẫn chưa ư?”
“Ừm?”
Vẫn chưa sao?
Tôi bối rối nhìn Yu Daon, và cô ấy mỉm cười dịu dàng sau khi nghe tôi nói.
“Đừng bận tâm đến chuyện đó”
Rồi cô ấy nhìn tôi quần áo của tôi đây đó.
“Cơ mà anh Jaehun, quần áo của anh có vẻ là bụi bặm lắm đấy. Nếu cứ đi thẳng thì sẽ đến được nhà của anh nhỉ?”
“À, ừm, đúng vậy”
Thực chất nếu cứ tiếp tục đi thẳng thì sẽ đến được nhà của tôi.
“Vậy thì anh Jaehun hãy mau về nhanh đi!”
“Ừm?”
“Nhanh lên nào!”
Yu Daon mỉm cười nhẹ nhàng và đẩy vào lưng tôi.
“Thôi nào, nhanh lên!”
“Đợi đã, cô Daon…!”
Sau khi đẩy tôi đến vạch sang đường, Yu Daon mỉm cười vẫy tay.
“Anh hãy nghỉ ngơi thật thoải mái nhé!”
“Thế còn bộ váy thì sao!”
“Tôi sẽ tự lo cái đó!”
Yu Daon làm động tác xua tay như thể bảo tôi tuyệt đối đừng đến.
“...”
Ah, không biết nữa.
Nhưng do tôi cũng mệt mỏi nên nếu vậy thì tốt.
Tôi thở dài và bắt đầu đi về nhà.
-Lật phật!
Và sổ hướng dẫn mở ra.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Cách để giết một con ả đàn bà vô liêm sỉ]
1. Trước hết, hãy cạo nhẵn tóc cô ta—
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
-Thụp!
Đừng có mà nói linh tinh.
***
Vài ngày sau.
“...”
Khi tôi đến địa điểm Trưởng Chi nhánh đã chỉ, ở đó đã có kha khá người mặc áo đuôi tôm và váy dạ hội đang nói chuyện ồn ào.
Tôi cũng nhìn xung quanh trong bộ áo đuôi tôm ngượng nghịu.
Đang lẽ tôi đã nên thử làm mấy việc như này từ trước.
Trong khi tôi đang ngượng nghịu nhìn xung quanh, tiếng xì xào bàn tán chợt vang đến từ phía xa.
“...Gì đấy, chuyện gì vậy?”
“Có cãi nhau à…?”
“Uầy, nhưng mà họ xinh đẹp thật đấy…”
Đang cãi nhau mà lại xinh đẹp sao?
Cảm giác có hơi bất an đấy.
Tôi từ từ bước đến nơi đang có nhiều người tập trung lại.

Ở đó là ba người đang ầm ĩ lớn tiếng với nhau.
“...”
“...”
“...”
Yu Daon và Jang Chaeyeon đang vô cảm lườm nhau, còn Song Ahrin thì đang nắm lấy vai Jang Chaeyeon và phồng má lườm Yu Daon.
“...”
Thôi, chắc là cứ giả vờ không quen biết và đi vào vậy.
