Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 28

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 133

201-400 - Chương 349: Làm gì

Biết ngay là ngày này rồi cũng sẽ tới mà. 

Tôi cũng biết chứ. 

Rằng những việc tôi đã làm nhiều cái cũng hơi kỳ lạ. 

Rồi cả cách tôi kỳ lạ gặp phải dị thể quản thúc, và cả cách tôi thần kỳ sống sót trở ra nữa. 

Nhưng tôi không mong đến mức này.

Vừa cảm nhận một áp lực khủng khiếp, tôi vừa mỉm cười gượng gạo. 

Thật sự muốn dậm chân bỏ chạy ngay lập tức quá đi, nhưng đời sống xã hội nào có dễ như vậy. 

Tôi chỉ mỉm cười và chấp nhận tại chỗ của mình thôi. 

Cũng nhờ thế ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về tôi, và tôi chỉ đơn thuần là bị đóng đinh tại chỗ với một nụ cười xã giao. 

Thậm chí phần lớn ánh đèn sân khấu cũng đang chiếu vào tôi nữa chứ. 

“Phòng Ứng phó Nhân sự và Vấn đề Dị thể quản thúc đã giải quyết vô số vấn đề lớn nhỏ bên trong Cục Quản thúc xứng đáng với cái tên của mình”

Vừa chiêm ngưỡng tận mắt phép màu cái tên Phòng Nhân sự chuyển thành Phòng Ứng phó Nhân sự và Vấn đề Dị thể quản thúc, tôi vừa nghe Trưởng Bộ phận nói với biểu cảm không đổi.

“Không chỉ có thế. Họ còn đã ngăn chặn những khủng hoảng trên thế giới mà các vị còn hề nhận thức được”

“Uầy! Phòng Nhân sự Chi nhánh Gangseo đúng là tuyệt nhất mà!”

Thôi thúc mãnh liệt muốn bóp cổ Ahn Sanghyun đang hét lớn vui vẻ ở bên cạnh trào lên, nhưng do không thấy đường nào thắng được nên tôi chỉ đành nhịn.

“Thưa các vị! Chính vì thế, ta xin được trao tặng kỷ niệm chương trong Cục Quản thúc lần này cho Phòng Ứng phó Nhân sự và Vấn đề Dị thể quản thúc!”

“Oaaaaa!!!!!”

Bên trong đại sảnh yên tĩnh, tiếng vỗ tay và tiếng hò reo điên cuồng của Ahn Sanghyun vang lên,

-Bộp bộp bộp bộp!

Ngay lập tức, những người khác cũng vỗ tay theo anh ta.

“Chó Điên Chi nhánh Gangseo cũng đang thích thú như thể đó là việc của mình kìa…!”

“Rốt cuộc là họ đã dụ dỗ tên đó bằng cách nào vậy nhỉ?”

Chỉ là bảo anh ta lăn đi thôi, với cả còn nói là tôi sẽ chịu trách nhiệm nữa.

Nhưng dù tôi có nói vậy thì ai thèm tin vào cái đó chứ.

Tôi thầm thở dài não nề từ sâu trong thâm tâm và chỉ đơn giản là phó mặc cơ thể cho tiếng vỗ tay.

Sau khi tiếng vỗ tay vang lên không biết là bao lâu, Trưởng Bộ phận đã nhìn chúng tôi với vẻ mặt hài lòng vẫn không hề rời mắt khỏi chúng tôi.

Tại sao?

Lại gì nữa đây?

Khi tôi ngơ cũng ngơ ngác nhìn Trưởng Bộ phận, ông ấy liền nghiêng đầu.

“Các vị phải lên nhận kỷ niệm chương nữa chứ”

À, còn phải nhận kỷ niệm chương nữa à?

Thật sự màu mè quá đấy, làm đủ mọi chuyện.

Tôi thử tìm người sẽ đứng dậy lên nhận thay cho tôi.

Song Ahrin và Jang Chaeyeon lảng tránh ánh mắt của tôi.

Và Yu Daon mỉm cười rạng rỡ định đứng dậy, nhưng tôi vội vã giơ tay ngăn cô ấy lại.

Phải.

Tôi phải đi thôi.

Nếu không phải tôi thì còn ai nữa chứ.

Tôi từ từ đứng dậy và tiến lên sân khấu.

Trưởng Bộ phận nhìn tôi với một nụ cười tự hào, nhưng tôi thật sự không vừa ý với nụ cười đó cho lắm.

Thay vì bảo là ghét, tôi thật sự không thích cảm giác như thể tôi đã trở thành Phòng Cách ly này.

Nhưng dường như không biết suy nghĩ của tôi, Trưởng Bộ phận nở một nụ cười nhân hậu và trao kỷ niệm chương cho tôi.

“Thật sự cảm ơn cậu Kim Jaehun. Năm nay, cậu vừa là niềm hy vọng vừa và ngọn đèn của Cục Quản thúc chúng ta”

“...À, vâng”

Tôi mong là ông ấy sẽ ngừng nói mấy lời như vậy.

Tôi nhìn kỷ niệm chương mà Trưởng Bộ phận trao cho mình.

Ở trên đó có ghi dòng chữ <Món quà dành cho bạn đã vất vả tại Cục Quản thúc>.

“...”

Quả không hổ danh cái công ty kỳ lạ này, bắt người ta làm việc đến chết rồi ném bừa cho họ một cái kỷ niệm chương—

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Tên: Kỷ niệm chương]

[Tuổi: X]

[Đặc trưng: Báo động]

[Khả năng: Báo động]

[Tiểu sử: Cục Quản thúc không bao giờ để lỡ mất một nhân tài có triển vọng. Chủ yếu bằng cách sử dụng chiếc kỷ niệm chương này để chạy đến chỗ họ khi có nguy hiểm]

[Điểm yếu: Xin hãy nghỉ việc]

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

“...”

Khi tôi đang nhìn cái cúp với vẻ mặt phức tạp, Trưởng Bộ phận liền cười toe toét nhìn tôi.

Ánh mắt của ông ấy như đang nói là, ‘Cậu biết rồi đúng chứ?”.

Vậy ra ông ấy biết rồi mà vẫn tặng à.

Vậy thì tôi có thể làm gì chứ?

Phải nhận thôi.

Tôi nhận lấy chiếc cúp và cúi đầu chào Trưởng Bộ phận, và ông ấy vẫy tay với một nụ cười nhân hậu.

Và rồi, ngay khi tôi định chậm rãi đi về chỗ ngồi,

“Hự!”

Một ai đó thô bạo nắm lấy cánh tay của tôi và kéo tôi về phía họ.

Xét đến lực kéo thì có vẻ không phải là Trưởng Chi nhánh.

Nếu là Trưởng Chi nhánh kéo thì chắc tay của tôi bây giờ đã rụng ra rồi nhỉ.

Tôi nhìn người đang kéo tôi vào trong bóng tối.

Mái tóc vàng tro của cô ấy bay phấp phới, Aileen trong bộ váy trắng nhìn tôi.

“Tôi sẽ chỉ anh cách sử dụng cái đó”

“À, cảm ơn”

Dù tôi tự hỏi là có nhất thiết phải đi vào trong góc khuất như này để chỉ cho không.

“Đưa đây nào”

Aileen đưa tay ra, và khi tôi đặt chiếc kỷ niệm chương lên tay cô ấy, Aileen liền gõ vào nhiều chỗ phía trên chiếc kỷ niệm chương.

-Cạch cạch!

Cùng với âm thanh thứ gì đó bị gập lại, chiếc kỷ niệm chương biến thành một huy hiệu nhỏ, và cô ấy nắm lấy cổ áo tôi rồi kéo lại.

“Đến gần hơn đi”

Tôi từ từ ngả người về phía cô ấy, và Aileen mỉm cười rồi gắn chiếc huy hiệu lên cổ áo tôi.

“Xong rồi đấy”

“Cô học cái này từ đâu vậy?”

“Tôi đã học từ Trưởng Chi nhánh do cô ấy bảo rằng anh sẽ được nhận kỷ niệm chương”

Trưởng Chi nhánh đã cũng chỉ cho cô ấy cái này à.

“Và, cô ấy cũng bảo là ngày xưa một người cũng đã từng được nhận nó”

Cô ấy kéo cổ áo của mình lên, lẩm bẩm như thể đang kể chuyện của người khác.

Một chiếc huy hiệu hơi cũ kỹ được cài trên cổ áo của cô ấy.

“Hai chúng ta là một cặp đấy nhỉ”

Aileen mỉm cười với vẻ e thẹn và chạm nhẹ vào cổ áo của tôi.

“...”

Tôi nhìn cái huy hiệu đó rồi nhìn Aileen.

Và trước khi tôi có thể nói gì, Aileen đã giơ tay lên.

“Đừng xin lỗi”

“...Làm sao mà cô biết được?”

“Bởi vì cứ mỗi khi nói đến một chuyện mà tôi không nhớ là mặt anh lần nào cũng nhăn lại mà”

Thì ra là tôi có làm vậy à.

“...”

Aileen nhẹ nhàng đặt bàn tay vừa giơ lên vào vai tôi.

“Không sao đâu. Bởi vì cái tôi muốn nhìn không phải là một dáng vẻ buồn bã, mà là dáng vẻ vui mừng của anh”

“...Tôi sẽ cố”

“Không cần phải cố”

Cô ấy đánh nhẹ vào vai tôi rồi ngẩng lên nhìn tôi.

“Tôi sẽ cố. Anh chỉ cần đứng bên cạnh xem là được”

“...”

Làm sao mà những người xung quanh tôi có thể tuyệt vời như này chứ?

Tôi cũng không biết có phải là do mình được sinh ra với vận may về người hay không nữa.

“Quay lại thôi”

“Cô định đi cùng à?”

“Tôi là thành viên Phòng Ứng phó duy nhất ở đây mà. Ở một mình nên cô đơn lắm”

Aileen mỉm cười nhẹ nhàng nhìn tôi.

“Tôi đi cùng anh không sao chứ?”

Tất nhiên, lựa chọn từ chối không tồn tại với tôi.

***

Ngay khi tôi vừa quay trở lại cùng với Aileen, ba người kia liền nhìn chằm chằm vào tôi.

“Bảo sao, anh đột nhiên nhận giải rồi biến mất đi đâu đó”

Song Ahrin lẩm bẩm với một tiếng thở dài, trong khi đó Jang Chaeyeon và Yu Daon thì nhìn chằm chằm vào Aileen.

“Anh đã nói chuyện gì?”

Jang Chaeyeon tò mò nhìn tôi.

“À, không có gì đặc biệt đâu”

Tôi giơ chiếc huy hiệu của mình lên cho ba người họ xem trong khi vẫy tay như chẳng có chuyện gì.

“Tôi không biết phải cài huy hiệu như nào nên cô Aileen đã trực tiếp cài cho tôi ấy mà”

“...”

“...”

“...”

Ba người họ im lặng một hồi trước lời của tôi.

Sao vậy.

Cài mỗi cái huy hiệu thôi mà chứ có phải chuyện gì lớn đâu.

Khi tôi nhìn những người khác với vẻ mặt bối rối, Aileen mỉm cười dịu dàng và đặt tay mình lên cánh tay của tôi.

“Phải đấy. Tôi chỉ cài giúp huy hiệu thôi mà. Bởi vì trong những việc như này thì tôi vẫn là tiền bối đấy”

Aileen mỉm cười nhìn những người khác, trong khi đó bọn họ chỉ nhìn chằm chằm vào cô ấy.

“...Chậc”

Song Ahrin tặc lưỡi như thể khó chịu, và Jang Chaeyeon cùng Yu Daon cũng nhìn tôi như thể bất mãn gì đó.

“Có chuyện gì sao?”

“Không có”

Song Ahrin thở dài não nề và chỉ vào ghế bên cạnh mình.

“Ngồi xuống đi. Vẫn chưa kết thúc đâu”

“Được thôi”

Tôi gật đầu và ngồi xuống bên cạnh Song Ahrin.

“...”

“...”

Những người khác nói chuyện ồn ào, và tôi cùng Song Ahrin tiếp tục nhìn dáng vẻ đó.

Một người nào đó bước lên nhận giải, rồi lại là một người khác đi lên.

Song Ahrin lẩm bẩm.

“Tôi đã không nghĩ là mình sẽ đến đây đâu”

“Đây là lần đầu tiên cô được mời à?”

“Làm gì có chuyện đây là lần đầu tôi được mời? Chỉ là…tôi đã nói là sẽ không đến thôi”

“Tại sao?”

“Việc những người ta từng thấy bỗng một ngày lại không thấy nữa, và phải nghe tin rằng họ đã chết không phải là một trải nghiệm tốt đâu”

Song Ahrin mỉm cười cay đắng.

“Vậy nên tôi đã không đi”

“Chứ không phải vì là Chó Điên của Chi nhánh Trung ương nên mới không đi nhỉ”

“Có cần tôi cho anh xem chó điên thật sự là gì không?”

Song Ahrin trừng mắt nhìn chằm chằm vào tôi sau khi nghe tôi nói, và tôi chỉ biết mỉm cười với cô ấy như muốn nói rằng đó chỉ là đùa.

“...Dù sao thì, tôi chưa từng nghĩ là mình sẽ đến đây trong đời đâu”

Cô ấy lẩm bẩm, nhìn người đang ở trên sân khấu.

“Bởi vì anh nên tôi cũng phải đến đấy”

“Không phải nhờ có tôi sao?”

“Còn lâu”

Song Ahrin cười khúc khích và nhìn chằm chằm vào người vừa đi lên bục phát biểu.

Người đó đang nhận giải từ Trưởng Bộ phận trong khi mỉm cười như thể rất vui.

“Khi nhìn thấy người đi lên bục phát biểu đó là anh”

Song Ahrin khẽ lẩm bẩm trong khi nhìn cảnh tượng đó.

“Tôi đã lo lắng đấy”

“Lo lắng sao?”

“Đúng vậy. Lo rằng nếu anh thật sự chết thì tôi sẽ phải làm sao đây”

“Vậy thì…tôi sẽ chết thôi”

Thật lòng thì tôi có thể làm gì khi cái chết xảy đến với mình cơ chứ?

Tôi sẽ vùng vẫy bằng toàn bộ sức lực của mình, và nếu dù thế nào cũng không có kết quả gì thì tôi chỉ có thể ngồi im chờ đợi cái chết thôi chứ còn làm được gì nữa đâu.

“Đừng có mà nói vậy”

Song Ahrin lắc đầu.

“Anh mà chết thì sẽ có vài người chết thay cho anh đấy”

“Cô Daon sao?”

“Anh thì lúc nào cũng nghĩ đến Tóc Đen trước nhỉ, nhưng mà”

Song Ahrin lắc đầu.

“Ngoài cái đứa đó ra thì vẫn còn người sẽ sẵn sàng chết thay cho anh đấy”

“...”

Tôi đã không nói thêm gì nữa.

Và tôi cũng không muốn hỏi thêm, nhận ra rằng có hỏi thì cũng vô nghĩa.

Song Ahrin và tôi chỉ đơn thuần im lặng nhìn những người đang nhận giải.

“Thế”

Và rồi, Song Ahrin phá vỡ sự im lặng rồi nhìn tôi.

“Anh định làm gì với lời tỏ tình của Tóc Trắng?”