Sau khi cơn đau đầu dần dịu đi và sự ồn ào cũng lắng xuống, Jang Chaeyeon và tôi nhìn nhau với vẻ mặt khó xử rồi quay đầu.
“...Chúng ta đi chứ?”
“...Ừm”
Tôi đã định nói gì đó, nhưng vì Jang Chaeyeon không nói bất cứ lời nào với khuôn mặt đỏ bừng, tôi cũng chỉ im lặng ngồi yên trước cảm giác trên má mình.
Cơn đau đã dịu đi đôi chút, cũng nhờ vậy mà tâm trạng của tôi đã không còn tốt hay xấu mà chỉ còn hơi khó xử, thế nên ngược lại đây chính là thời điểm hoàn hảo để suy nghĩ.
“Còn lại một lần”
Và rồi, người trong bộ áo đuôi tôm giơ một ngón tay lên khi chạm mắt với tôi.
“Tôi hiểu rồi”
Một lần.
Chúng tôi nhất định phải thành công lần này.
“...”
Nhưng do là cũng đã kiếm được nhiều thông tin, nếu tôi có thể kết hợp chúng lại thật tốt thì…
-Rầm!
Và rồi, tôi lấy lại tập trung trước âm thanh thứ gì đó phá hủy.
Trưởng Chi nhánh sẽ đặt cược mạng sống của mình…hay không thì tôi không biết, nhưng trước hết chúng tôi cần phải kết thúc việc này nhanh nhất có thể vì đây là một trận chiến giới hạn thời gian.
“Đi thôi”
“Ừm”
“Điều kiện thất bại là”
Trước khi tôi đi, người trong bộ áo đuôi tôm cất lời.
“Tất cả con người đều chết”
“...”
Điều đó có nghĩa là nếu lỡ có chuyện gì thì một người trong chúng tôi chết cũng không đâu.
Jang Chaeyeon gật đầu trước lời của tôi, và khi tôi vừa ngồi xuống ghế, cảnh vật xung quanh liền thay đổi cùng với một cơn chóng mặt.
Ngay khi tôi định nhanh chóng đứng dậy, Jang Chaeyeon đã ngồi lên đùi tôi.
“...Cô có thể chờ một chút mà”
“Nhưng anh đã bảo là không có thời gian còn gì”
“...”
Được rồi.
Tôi thua.
Jang Chaeyeon nhìn chằm chằm vào tôi trong khi ngồi trên đùi tôi rồi ngay lập tức đứng dậy.
“Đi nhanh thôi”
“Ừm”
-Lật phật!
Cùng lúc đó, sổ hướng dẫn mở ra.
Được rồi, nội dung là gì—
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[PLZ]
1. Sổ hướng dẫn.
2. Không phải là.
3. Đồ ăn.
4. Nhắc lại lần nữa.
5. Sổ hướng dẫn.
6. Không phải là.
7. Đồ ăn.
8. Nếu quan sát thấy hành động này một lần nào nữa, tớ sẽ không im lặng bỏ qua nữa đâu.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Uầy, viết chữ giống hệt như một người vô cùng lớn tuổi vậy.
Tôi không nói suy nghĩ đó ra thành lời.
“...Không phải anh đối xử với nó hơi tùy tiện quá à?”
“Đây chỉ là, à đối xử thân thiết thôi mà”
“...Ra vậy”
Nghe tôi nói, Jang Chaeyeon nghiêng đầu với vẻ hoài nghi, nhưng rồi cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi.
“Nhưng anh không đối xử với tôi như vậy”
“Cô sẽ đánh tôi mà”
“À”
Rồi chúng tôi lại bắt đầu bước đi.
***
<Ahaha!>
<Hahaha!>
Giờ đây tiếng cười này đã trở nên thật quen thuộc.
Trong khi lắng nghe tiếng cười của những đứa trẻ, Jang Chaeyeon nghiêng đầu nhìn tôi.
“Anh đã nghĩ ra gì chưa?”
“Ừm, à. Có chứ”
“Cái gì?”
“Trước hết, có vài điều mà tôi đã thấy được khi cô Chaeyeon đang ở một mình…”
Tôi bắt đầu giải thích cho cô ấy về những gì mình đã trải qua một mình.
Tiếng kéo lê, và suy đoán rằng con quái vật khổng lồ đó có thể là kẻ đã tạo ra Chủ Nghĩa Duy Mỹ, vân vân.
“...”
Jang Chaeyeon đặt tay lên cằm và chìm vào suy nghĩ sau khi nghe những gì tôi nói.
“Liệu chúng ta có thể đọ lại con quái vật đó không?”
“...Tôi cũng không biết nữa”
Trước mắt thì vì có Jang Chaeyeon ở đây nên chúng tôi có thể thử bằng cách nào đó…
Nhưng ít nhất do cả hai chúng tôi đều đã bị đánh bại một cách dễ dàng, có vẻ là sẽ phải suy nghĩ một chút nếu muốn chiến thắng.
“Ừm. Tôi sẽ thử xé toạc nó một lần”
Jang Chaeyeon gật đầu nói lời đáng sợ đó với vẻ mặt lạnh tanh.
“Nhưng mà da của thứ đó cứng lắm đấy, nên có thể sẽ không có được đâu”
“Cái đây thì đợi đến lúc rồi nghĩ sau đi”
Nhưng có lẽ do đã làm việc này được một thời gian, tôi không thật sự bận tâm cho lắm.
Chúng tôi sẽ hạ gục thứ đó nếu cần thiết thôi.
Lần này chúng tôi sẽ phải tăng tốc độ lên.
Tôi mở cửa đi vào trong, vượt qua những đứa trẻ vẫn đang cười.
Lần này tôi cũng không quên xóa sạch mọi dấu vết về việc mình đã đi vào.
Dù nói như này cảm giác hơi xin lỗi chút, nhưng những đứa trẻ này chỉ là một phần mà thôi.
Theo một cách nào đó, ta có thể coi chúng như là một thiết bị cho thấy quá trình ra đời của Chủ Nghĩa Duy Mỹ.
<Hahaha!>
Tôi nhìn con ma-nơ-canh trong khi lắng nghe tiếng cười của những đứa trẻ.
-Cạch cạch cạch…
Con ma-nơ-canh nữ vẫn đang cắt xuống cái thớt trống không.
“Cô có cảm nhận được hay thấy gì không?”
“...”
Nghe tôi nói, Jang Chaeyeon nhìn chằm chằm vào con ma-nơ-canh và lắc đầu.
“Không”
“Ra vậy”
“Đừng có mà nghĩ rằng nếu có Yu Daon đi cùng thì đã tốt”
“Tôi đã không nghĩ vậy nhưng bây giờ khi nghe cô Chaeyeon nói thì tôi lại nghĩ vậy rồi”
Jang Chaeyeon quay sang đây sau khi nghe tôi nói, nhưng mà tôi có thể làm gì cơ chứ.
Cô ấy là người đã mở lời trước mà.
“Lần này anh định làm gì?”
“Như đã nói trước đó, lần này tôi định đi theo thứ kia”
Thứ đó đã đi xuống trong khi kéo theo một thứ gì đấy, nhưng khi gặp tôi thì nó đã trở về tay không.
Dường như thứ đó đã mang theo một thứ gì đấy khi đi xuống.
Jang Chaeyeon gật đầu sau khi nghe tôi nói.
“Ừm. Nếu anh đã nói vậy”
Lúc nào cũng vậy, cô ấy thật sự sẽ luôn đồng tình và giúp đỡ tôi dù cho đó có là việc gì đi chăng nữa.
Cùng lúc đó, một âm thanh bắt đầu vọng xuống từ phía trên.
-Soạt…soạt…
Lại là âm thanh thứ gì đó bị kéo lê đi.
“...”
Jang Chaeyeon và tôi nhìn nhau rồi cùng lúc chui xuống gầm bàn.
Ngay khi tôi bịt miệng mình và nín thở, âm thanh đó lại vọng đến.
-Soạt…thụp…
Rồi thứ đó lại lặp lại việc cầm đầu lên gắn vào rồi đi ra khỏi cửa.
Sau khi đợi một lúc, Jang Chaeyeon và tôi trao đổi ánh mắt rồi gật đầu.
“Đi thôi”
“Ừm”
Lần này, chúng tôi đi theo sau thứ kia.
Chúng tôi đi qua những đứa trẻ im lặng rồi chậm rãi bước về phía cửa.
Tôi thử áp tai vào cửa để nghe âm thanh bên ngoài,
-Soạt…soạt…
Tôi vẫn có thể lờ mờ nghe thấy được âm thanh thứ gì đó nặng nề bị kéo đi và tiếng bước chân.
Rồi khi âm thanh đó đã trở nên khá xa,
<Ahaha!>
Những đứa trẻ lại bắt đầu cười vang.
“Đi thôi”
Tôi thì thấm với Jang Chaeyeon, và cô ấy gật đầu.
Ngay khi chúng tôi vừa bước ra khỏi cửa, khác với không khí ẩm mốc bên trong, không khí mát lạnh lại lướt qua làm nhột tóc của chúng tôi.
“...”
Sau khi suy nghĩ một lúc, tôi cất bước và Jang Chaeyeon theo sau tôi.
May mắn là đi theo sau thứ kia cũng không khó như tôi nghĩ.
Đó là vì có một vệt dài như thể đã có một thứ gì đó bị kéo lê đi.
“Chúng ta hãy đi cẩn thận để không bị phát hiện nhé”
“Ừm. Và dù có bị phát hiện thì tôi cũng lo được bằng cách nào đó thôi”
Chúng tôi chậm rãi lần theo thứ kia,
“...”
Không lâu sau đó, chúng tôi đã tìm thấy nó.
Một cái bao tải đủ lớn để cho một người vào trong đang nằm trơ trọi trên đất.
Và con quái vật đã kéo cái bao tải đi đã biến mất, dù chỉ một cọng tóc cũng không thấy đâu.
“...”
“...”
Tất nhiên, vì đi ngay sẽ rất nguy hiểm, nên tôi và Jang Chaeyeon nín thở chờ đợi thêm khoảng năm phút nữa, nhưng con quái vật vẫn không xuất hiện trở lại.
“Tôi sẽ đi trước”
Sau cùng, tôi quyết định di chuyển.
Tôi bước về phía bao tải trong khi cúi người thấp xuống.
“Cô Chaeyeon, xin hãy để ý giúp tôi trong trường hợp có thứ gì đó lao vào tấn công”
“Tôi sẽ không để nó chạm vào anh đâu”
Tôi bước đến và đặt tay lên cái bao tải, sờ mò lần hình dáng của thứ bên trong vì không biết sẽ có chuyện gì xảy ra.
Cứng nhỉ.
Cảm giác như đang sờ vào một khúc gỗ vậy.
“Tôi mở ra đây”
“Ừm”
Khi tôi bắt đầu từ từ mở cái bao, một mùi gỗ nồng đậm bắt đầu xộc vào mũi tôi.
Và rồi, mùi tanh máu cũng hòa vào sau đó.
“...”
Khi tôi mở hoàn toàn bao tải, ở trong đó là thứ mà tôi đã dự đoán được từ trước.
“Đây là…”
“Ừm. Đây là thứ chúng ta đã nhìn thấy trong bức tranh đó”
Jang Chaeyeon gật đầu trước lời lẩm bẩm của tôi.
Đúng vậy.
Chủ Nghĩa Duy Mỹ mà Quan sát giả nói là đã nhìn thấy đang nằm đó.
Dường như nó đã ngủ, đôi mắt đang nhắm lại.
“...Đây là bản thể chính sao?”
“Tôi không biết, nhưng chúng ta có thể tìm ra ngay bây giờ mà”
Jang Chaeyeon giơ tay lên và nhìn về đây trước lời của tôi.
“Tôi sẽ làm”
“Ừm”
Cô ấy siết chặt tay lại,
-Bùm!
Cứ như vậy, đầu của Chủ Nghĩa Duy Mỹ nổ tung không chút phản kháng.
Kết thúc rồi sao?
“...”
“...”
Jang Chaeyeon và tôi kiểm tra phản ứng của nhau.
Cả hai chúng tôi đều không tỉnh dậy.
Điều đó có nghĩa là—
-Thụp! Thụp! Thụp!
Tiếng bước chân bắt đầu vọng đến.
“Cô Chaeyeon”
“Ừm”
Tôi rút súng của mình ra, và Jang Chaeyeon điềm tĩnh đáp lại, giơ tay của mình lên.
“Tôi sẽ lo thứ đó”
Vậy thì tôi sẽ đi lên tầng hai”
“Ừm”
Một người với cánh tay dài, không, một con quái vật bước đến chỗ chúng tôi.
Jang Chaeyeon vươn tay ra, và thứ đó ngừng di chuyển.
“...Tôi không giữ được lâu đâu”
“Tôi hiểu rồi”
Tôi cũng không quên nói lời đó trong khi chạy qua bên cạnh cô ấy.
“Nếu cảm thấy không thể thắng được, để không đau thì cô hãy—”
“Tôi hiểu rồi”
Cô ấy không có vẻ gì là đã hiểu cả.
Nhưng vì đã không còn thời gian nữa, tôi nhanh chóng chạy qua con quái vật đã dừng lại.
Nơi tôi hướng đến là tầng hai.
-Ruỳnh!
-Rầm!
Âm thanh chiến đấu vẫn liên tục vang lên từ phía xa kia.
Tôi đã giao phó phía sau cho Trưởng Chi nhánh, và giờ đây tôi đã giao phó lại cho Jang Chaeyeon.
Trong khi Jang Chaeyeon đang câu thời gian, tôi cần phải bằng cách nào đó tạo ra được kết quả.
Dù vậy, tôi vẫn không ngừng suy nghĩ.
Chúng tôi đã sai ở đâu?
Tôi đã bỏ qua điều gì?
Chúng tôi rõ ràng là đã phá hủy Chủ Nghĩa Duy Mỹ rồi mà.
Khi tôi đạp cửa và đi vào nhà, những đứa trẻ vẫn đang cười vang và con ma-nơ-canh với cái đầu đang lẩm bẩm gì đó chẳng thể nào hiểu được.
Nhưng đó không phải là điều quan trọng bây giờ.
Tôi leo cầu thang lên tầng hai.
“...”
Tôi đã bỏ qua cái gì cơ chứ?
Tôi bắt đầu tìm kiếm xung quanh như một người điên, phá hủy sổ tay, dùng súng bắn vào bức tranh, làm tất cả những gì có thể.
Thế nhưng, hoàn toàn không có gì xảy ra cả.
Cơn chóng mặt không ập đến, và cũng không có một thay đổi nào.
<Ahaha!>
Chỉ có tiếng cười của những đứa trẻ đang vang lên.
Trong khi đang điên cuồng xé nát cuốn sổ tay,
“...”
Tôi liền nhìn bức tranh.
Đó là bức tranh tôi đã nhìn thấy trước đó.
Bức tranh giống như thiết kế nguyên mẫu của Chủ Nghĩa Duy Mỹ.
“...”
Và rồi một câu nói hiện lên trong tâm trí tôi.
<Điều kiện thất bại là tất cả con người đều chết.>
-Thụp…thụp…
Và rồi âm thanh một ai đó đang đi lên cầu thang vang lên.
“...”
Tất cả con người đều chết.
Tôi rút súng của mình ra, đối mặt với con quái vật khổng lồ đang nhìn mình.
Trên bàn tay của nó có dính máu, và không cần nói thì tôi cũng biết đó là máu của ai.
Nhưng dù gì đi chăng nữa.
“Ta sẽ đi qua”
Bởi vì tôi đã có lý do để phải ở lại một mình.
Tôi đối mặt với con quái vật trong khi cầm súng.
Bởi vì tôi không thể lần nào cũng giao phó cho những người khác được.
