Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 35

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 150

201-400 - Chương 346: Đóng cửa

[Chí mạng: 2->1]

Tôi vội vã giơ súng lên chĩa vào Chủ Nghĩa Duy Mỹ, đồng thời, thế giới trở thành một màu đen trắng và một chấm đỏ xuất hiện trên cơ thể của Chủ Nghĩa Duy Mỹ. 

Lần này đã khác. 

Chấm đỏ vốn chưa từng xuất hiện cho đến bây giờ đã hiện ra trên cơ thể của Chủ Nghĩa Duy Mỹ, và điều này ngược lại cũng có nghĩa là thứ đó đã kiệt sức. 

-Bằng! 

Ngay khi tôi bóp cò, viên đạn liền ghim vào cơ thể của Chủ Nghĩa Duy Mỹ. 

...!

Bị trúng bởi viên đạn, Chủ Nghĩa Duy Mỹ bật cười. 

Bật cười?

Sự hoài nghi và bất an thoáng trào lên trong khoảnh khắc khiến tôi lùi về sau, nhưng Chủ Nghĩa Duy Mỹ bị trúng Chí mạng cũng lùi lại vài bước và hít sâu. 

...Vậy nên mới bảo là tuyệt đối đừng để bị trúng đòn à

Cô ta lẩm bẩm như thể đã nghe từ ai đó. 

“...”

“...”

Chủ Nghĩa Duy Mỹ ngẩng lên nhìn tôi. 

Đúng vậy. 

Việc Chủ Nghĩa Duy Mỹ và tôi có mối quan hệ ít nhất không thể chấp nhận được nhau đã trở thành một sự thật không thể chối cãi rồi.

Vậy thì việc tôi phải làm cũng đã được quyết định. 

“Nào, vậy thì Trưởng Chi nhánh xin hãy tung nắm đi ạ!”

“Không, nếu cậu đã định nói tuyệt vời như vậy thì tự đi mà đánh đi chứ!”

Trưởng Chi nhánh vừa càu nhàu vừa vung nắm đấm, và Chủ Nghĩa Duy Mỹ vội vàng né tránh. 

Cùng với âm thanh xé toạc không khí, Jang Chaeyeon vung tay, và Song Ahrin cũng nhắm mắt vươn tay ra như thế đang chơi một món nhạc cụ khiến cho những sợi chỉ phóng ra. 

Yu Daon cầm cây dùi đứng bên cạnh bảo vệ tôi, và Aileen cũng đang bắn súng bên cạnh tôi.

Theo một cách riêng, không, ở mức độ này thì đây là một tổ đội chiến đấu đáng chú ý ngay cả trong Cục Quản thúc. 

Vấn đề là ngay cả tổ đội đó cũng không thể dễ dàng hạ gục Chủ Nghĩa Duy Mỹ ngay lập tức. 

Phối hợp không được ăn khớp lắm nhỉ?

Chủ Nghĩa Duy Mỹ nghiêng đầu trong khi né tránh những đòn tấn công bay đến từ mọi phía. 

Chính xác thì là ba người kia vẫn phối hợp ăn ý với nhau, còn hai người còn lại thì không phối hợp tốt lắm ha?

“Đấy là vì ta đâu có chung phòng ban với mấy người đó”

Thế mà cô vẫn đến tận đây sao? Ơi trời, Okbun à. Tầm tuổi đấy rồi mà vẫn còn nảy sinh tình cảm ấy hả?

Trưởng Chi nhánh dường như đã dồn thêm lực vào nắm đấm của mình, và tiếng gió làm rung chuyển không khí giờ đây đã bắt đầu giống như tiếng nổ.

Kẻ chủ mưu đã nói lời đó, Chủ Nghĩa Duy Mỹ, chỉ cười như thể thấy vui vẻ và cố hết sức né tránh nắm đấm. 

Tôi thật sự không thể hiểu được tại sao cô ta lại đang cười vui vẻ đến vậy dù biết rằng đây là tình huống mà bản thân sẽ chết dù chỉ sơ sẩy một cái thôi nữa. 

Cô ta có chỗ nào để dựa vào sao?

Hai giả thuyết ngay lập tức hiện lên trong đầu tôi, nhưng có một việc mà tôi phải thử trước.

“Cô Daon. Xin hãy đi tìm thử những chỗ khác với cô Aileen một lúc”

“Ừm…phải tìm thứ gì mới được đây?”

“...Cô Daon có thể tìm kiếm thông qua mùi hương không?”

“Tôi đâu phải cún con…”

Yu Daon làm vẻ mặt bối rối rồi gật đầu. 

“Nhưng nếu đó là lời nhờ vả của anh Jaehun thì tôi sẽ thử tìm ngay cả khi không có!”

“Nhờ cô đấy”

“Vâng! Chúng ta đi thôi, cô Aileen!”

“...Vậy thì tôi cũng đi đây”

Hai người họ nhanh chóng rời đi. 

Vậy thì bây giờ đến lượt tôi rồi. 

“Trưởng Chi nhánh! Xin hãy bám sát với Chủ Nghĩa Duy Mỹ và trói chân nó lại! Cô Chaeyeon, hãy lùi về sau và liên tục ném đồ, còn cô Ahrin thì hãy đứng bên cạnh tôi!”

Những người khác bắt đầu di chuyển cùng lúc đúng như tôi nói.

Trưởng Chi nhánh dính chặt lấy Chủ Nghĩa Duy Mỹ giống như kẹo cao su, và Jang Chaeyeon chạy về phía sau và bắt đầu nhấc đồ lên đúng như tôi nói. 

Và Song Ahrin đến bên cạnh tôi và nhìn lên tôi với vẻ mặt bối rối. 

“Tôi đến rồi đây, nhưng tiếp theo thì như nào?”

“Cô Ahrin sẽ cản trở Chủ Nghĩa Duy Mỹ. Xin hãy dùng chỉ để liên tục cản trở chuyển động của thứ đó”

“Ý là mắc vào để làm vướng chân nhỉ. Hiểu rồi”

Khi cô ấy vươn tay ra, những sợi chỉ phóng ra và bao lấy chân của Chủ Nghĩa Duy Mỹ. 

Một sự phối hợp nhóm hoàn hảo.

Dường như tất cả mọi người đều di chuyển như thể đã hiểu chính xác điều tôi muốn, và hiệu quả cũng rất rõ ràng. 

Nắm đấm của Trưởng Chi nhánh đập vỡ cơ thể của Chủ Nghĩa Duy Mỹ, và Jang Chaeyeon cũng tấn công Chủ Nghĩa Duy Mỹ bằng cách ném tượng điêu khắc, bàn ăn, và ghế sofa. 

Cuối cùng, Song Ahrin bắt đầu lắc những sợi chỉ và liên tục quấy rầy chân và thân mình của Chủ Nghĩa Duy Mỹ. 

Không lâu sau đó, Yu Daon và Aileen cũng đi đến chỗ tôi. 

“Tôi đã tìm thấy cái này”

Yu Daon đưa tôi một thứ gì đó. 

“...Đây là…”

Đó là một khung tranh. 

Một khung tranh đang được vẽ dở một thứ gì đó. 

“...”

Tôi nhìn bức tranh. 

Một khuôn mặt quen thuộc đang nhìn tôi. 

Không, nói là quen thuộc cũng không đúng. 

Bởi vì đây là khuôn mặt mà tôi luôn nhìn thấy mỗi sáng thức dậy và đi vào nhà vệ sinh. 

“...Là tôi sao?”

Phải.

Đó là một bức tranh vẽ khuôn mặt của tôi. 

Khuôn mặt của tôi không được vẽ không quá đẹp trai nhưng cũng không hề xấu xí.

Nhưng nếu bắt buộc phải nói gì thì có lẽ là nó hơi thiếu chi tiêu chăng.

Nhưng tại sao thứ kia lại về cái này, và tạo sao Yu Daon lại mang bức tranh này về vậy? 

“...Có một mùi rất kỳ lạ phát ra từ cái này”

Yu Daon gật đầu khi nhận được ánh mắt của tôi, và Aileen cũng gật đầu. 

“...Tôi đã có một cảm giác kỳ lạ”

Một cảm giác kỳ lạ à.

Tôi chậm rãi nhìn bức tranh. 

Ngay sau đó, một cửa sổ trong suốt xuất hiện. 

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Tên: Bức chân dung không tên]

[Tuổi: Được tạo ra 3 tháng trước] 

[Đặc trưng: X]

[Khả năng: Tiềm năng]

[Tiểu sử: Ở một thời điểm, thứ này đã có thể trở thành một kiệt tác. Giờ đây nó chỉ là một bức tranh đụng chạm đến lòng tự trọng của kẻ đã làm ra nó] 

[Điểm yếu: Hãy cho xem. Bằng cách cho thứ đó xem tác phẩm thất bại này, hãy khiến nó tự chứng minh rằng bản thân đã sai] 

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Vậy nghĩa là sao? 

Cho xem ấy hả? 

Chỉ vậy thôi sao? 

Tôi nhìn bức chân dung vẽ mình với vẻ mặt bối rối rồi từ từ giơ nó lên. 

Được rồi, trước mắt cứ thử làm như được bảo đi. 

“...”

“...Anh đang làm cái gì vậy?”

Ngay khi tôi vừa giơ bức chân dung lên cao trên đầu, Song Ahrin liền lẩm bẩm nhìn tôi với vẻ ngơ ngác, và những người khác cũng hướng mắt về tôi. 

Chủ Nghĩa Duy Mỹ cũng không phải ngoại lệ. 

...Ha

Và cô ta nhìn bức tranh đó rồi nở một nụ cười như thể đã mất hết sức lực. 

Ra là như vậy à

Chủ Nghĩa Duy Mỹ lẩm bẩm gì đó chẳng thể nào hiểu được và buông thõng cơ thể mềm oặt.

Cảm giác như là đã có gì đó thay đổi vậy.

Tôi lại nhìn Chủ Nghĩa Duy Mỹ, và nụ cười đã nở rộ trên môi của nó.

Một nụ cười khác với trước đó, một nụ cười cam chịu. 

Tôi liếc nhìn Chủ Nghĩa Duy Mỹ. 

Cô ta đang vừa mỉm cười vui vẻ vừa né tránh nắm đấm của Trưởng Chi nhánh và nhận lấy đòn tấn công của Jang Chaeyeon.

Cùng lúc đó, một cửa sổ trong suốt xuất hiện trên đầu của Chủ Nghĩa Duy Mỹ. 

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Tên: Chủ Nghĩa Duy Mỹ] 

[Tuổi: Được tạo ra 500 năm trước] 

[Đặc trưng: Tấn công tinh thần, bất cứ điều gì liên quan đến nghệ thuật bao gồm cả tạo ra nghệ thuật] 

[Khả năng: Đòn nhận thời khắc] 

[Tiểu sử: Trong một khoảng thời gian dài, rất rất dài, thứ này đã thực hiện nghệ thuật. Kết quả là nó đã thực hiện nghệ thuật nhiều đến mức bây giờ mọi thứ đều nhàm chán đối với nó] 

[Điểm yếu: Thứ này đã không còn cảm thấy hứng thú và vui vẻ nữa. Sau cùng, sự hứng thú nó phải cảm thấy cuối cùng đã được định sẵn] 

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Sự hứng thú nó phải cảm thấy cuối cùng đã được định sẵn sao?

Chẳng hiểu gì cả. 

Cùng lúc khi tôi nghĩ vậy, 

“Ngay bây giờ!”

Trưởng Chi nhánh giơ nắm đấm lên đánh vào Chủ Nghĩa Duy Mỹ, và thứ đó né đòn. 

Cùng lúc đó, 

-Rắc!

Cái ghế nhà Jang Chaeyeon bắn đi bay về phía đầu của Chủ Nghĩa Duy Mỹ, và ngay khi Song Ahrin vung tay, chân của Chủ Nghĩa Duy Mỹ đang định cử động liền bị trói chặt bằng những sợi chỉ và dừng lại. 

Đồng thời khi cái ghế va thẳng vào đầu của Chủ Nghĩa Duy Mỹ, 

-Ruỳnh!

Nắm đấm của Trưởng Chi nhánh đáp thẳng vào mặt của Chủ Nghĩa Duy Mỹ, và cùng với một tiếng nổ lớn, Chủ Nghĩa Duy Mỹ cứ thế bay qua không trung và đâm sầm vào tường.

“...”

“...”

Sự im lặng trôi qua trong giây lát, và Trưởng Chi nhánh nhìn tay của mình với vẻ mặt bối rối. 

“Hở, tại, tại sao lại đánh trúng…?”

Trưởng Chi nhánh lẩm bẩm với vẻ mặt như thể không tin rằng mình sẽ đánh trúng. 

“Dĩ nhiên cô ta đã phải né tránh rồi chứ…?”

Không chỉ có mỗi cô ấy. 

Cả Song Ahrin lẫn Jang Chaeyeon cũng đang ngơ ngác nhìn cái lỗ nơi Chủ Nghĩa Duy Mỹ đang cắm vào như thể không ngờ đến tình huống này. 

Tôi cũng không khác gì. 

Tôi đã dự đoán rằng một trận chiến đẫm máu sẽ xảy ra và ít nhất một cánh tay của tôi sẽ bay đi cơ.

...Phù…

Và rồi, tiếng thở dài của Chủ Nghĩa Duy Mỹ phát ra từ phía sau bức tường. 

Tất cả chúng tôi đều căng thẳng nhìn về chỗ đó, và ngay sau đấy giọng nói đó lại vang lên.

Không thể cử động được nữa rồi

“...Tôi sẽ đi trước”

Rồi Yu Daon nuốt nước bọt và chậm rãi bước đi. 

Cô ấy đi về phía Chủ Nghĩa Duy Mỹ rồi quay đầu lại nhìn chúng tôi 

“...Tôi nghĩ là mọi người đến cũng không sao đâu”

“...”

Nghe Yu Daon nói, tất cả chúng tôi bước đến chỗ Chủ Nghĩa Duy Mỹ. 

Chủ Nghĩa Duy Mỹ đang nằm đó với một cái lỗ lớn trên người và khuôn mặt ướt đẫm máu. 

...Phù

Cô ta thở ra một hơi dài và nhìn chúng tôi.

“...Mục đích của ngươi là gì?”

Đó chắc hẳn là điều mà tất cả chúng tôi đều thắc mắc. 

Tôi nhìn chằm chằm vào Chủ Nghĩa Duy Mỹ, và những người khác cũng nhìn cô ta với sự tò mò đó.

Mục đích?

Và Chủ Nghĩa Duy Mỹ cười khẩy trước câu hỏi của tôi. 

Không phải ta đã nói rồi sao?

“...”

Thế gian này chỉ cần một nghệ sĩ là ta thôi

Đứng là nó đã từng nói như vậy. 

Không phải chính vì điều đó mà nó định chiến đấu với tôi sao? 

Chủ Nghĩa Duy Mỹ mỉm cười như thể cảm thấy vui vẻ khi nhìn thấy vẻ mặt của tôi. 

Nhưng khi nãy ngươi đã gợi nhắc lại cho ta

“...”

Rằng kiệt tác mà ta theo đuổi đã thất bại

“...”

Đang nói tới việc tôi lắc bức chân dung của mình sao? 

Ngươi đáng lẽ ra phải trở thành kiệt tác của ta, nhưng sau cùng, ta đã chọn sai nguyên liệu

Chủ Nghĩa Duy Mỹ lẩm bẩm nhìn tôi. 

Nhưng mà người vẫn còn một nguyên liệu hoàn hảo cơ chứ

“Nguyên liệu hoàn hảo sao?”

Phải

Cô ta nhìn tôi như thể tôi đã hỏi một điều hiển nhiên. 

Nếu ta đánh bại người ở đây, ngươi sẽ thật sự tạo ra nghệ thuật hoàn hảo”

“...Nghệ thuật hoàn hảo là sao?”

Đúng là không biết gì cả nhỉ”

Cô ta nhìn chằm chằm vào trong lòng tôi. 

Cô ta đang không nhìn tôi. 

Thứ đang ở trong lòng tôi là—

-Lật phật!

Từ lúc nào, sổ hướng dẫn đã mở ra và ở trong tay tôi. 

Sợ hãi, kinh hoàng, nỗi buồn, và tuyệt vọng

Chủ Nghĩa Duy Mỹ nhắm mắt lẩm bẩm như thể đang hát.

Và cả, sự quyết tâm cùng ý chí để vượt qua tất cả những cảm xúc đó

“...”

Vào khoảnh khắc ngươi đến được đây, sự thất bại của ngươi sẽ tạo ra thứ nghệ thuật đẹp đẽ hướng về ta

Rồi Chủ Nghĩa Duy Mỹ mở mắt và mỉm cười với tôi. 

Và ta tuyệt đối không thể chấp nhận điều đó để trở thành nghệ sĩ duy nhất

“...Ngay cả khi cái giá là cái chết của ngươi?”

Cái chết thì có gì đặc biệt cơ chứ? Chỉ là sau này không thể suy nghĩ và không thể cử động thôi mà

Cô ta lẩm bẩm như thể đó không phải là vấn đề gì đặc biệt, và dùng miệng thổi hơi để chỉnh lại lọn tóc đang rủ xuống của mình. 

Ngươi nghĩ rằng cái chết sẽ ngăn cản ta trở thành một nghệ sĩ sao?

Một lời nói thật sự điên rồ. 

Nhưng ngược lại, đó cũng là một lời nói thật sự giống cô ta.

Vậy nên sau cùng, ta đã chiến thắng

Cô ta mỉm cười toe toét nhìn tôi. 

Bây giờ ta vẫn là một nghệ sĩ xuất sắc hơn ngươi. Bằng cái chết của ta, ngươi đã mãi mãi mất đi cơ hội đó

“Ra vậy”

Tôi cầm súng lên nhìn Chủ Nghĩa Duy Mỹ 

“Còn ta thì nghĩ là ta đã chiến thắng đấy. Bởi vì nghệ thuật của ta không cần nỗi buồn và sự kinh hoàng”

Ồ, thế thì ngươi nghĩ rằng sự quyết tâm và ý chí là cần thiết sao?

“Nếu có thì tốt”

Nòng súng của tôi nhắm vào đầu của Chủ Nghĩa Duy Mỹ. 

“Nhưng ta không phải là một nghệ sĩ”

Phải phải

Chủ Nghĩa Duy Mỹ bật cười rồi nhắm mắt lại sau khi nghe tôi nói. 

Vậy thì hãy coi như đây là chiến thắng của ta đi

“...”

Tôi siết chặt ngón tay của mình để bóp cò, cùng lúc đó, mắt của Chủ Nghĩa Duy Mỹ chợt mở to. 

Phải rồi

“...Hửm”

Ta sẽ cho người một lời khuyên thú vị trước khi đi

Cô ta mỉm cười và nói tiếp. 

Cái kết đang đến gần. Cái kết mà ngay cả ta, người, hay bất cứ thứ gì đều không thể tránh khỏi một cách công bằng

“...”

Dòng sông sẽ dâng trào. Cứ thử chuẩn bị đi

Rồi như thể đã nói xong những điều muốn nói, cô ta nhắm mắt lại và ngừng thở. 

“...”

Tôi bóp cò, 

-Bằng! 

Và một tiếng súng vang lên. 

***

“...”

“...”

“...”

“...”

“...”

“...”

“...Kết thúc rồi nhỉ”

Tất cả chúng tôi đều đứng đó với vẻ mặt kỳ lạ, và sau cùng, do không thể chịu đựng được sự im lặng đó nữa, Trưởng Chi nhánh đã lên tiếng trước. 

“Cô ta thật sự là một kẻ lập dị cho đến cuối cùng”

“So với những vất vả chúng ta đã phải trải qua thì đúng thế thật”

“...Cái kết”

Và rồi, Jang Chaeyeon đã im lặng đến giờ lẩm bẩm. 

“Lời nói về ‘cái kết’ đó thật sự khiến tôi bận tâm”

“...”

Tôi cũng như vậy. 

Cái kết à. 

Chủ Nghĩa Duy Mỹ bây giờ đã chết đã điềm tĩnh nói điều đó như thế đã tiên tri về ngày tận thế.

Và tương lai không thể tránh khỏi mà sổ hướng dẫn đã nói với tôi, và hạnh phúc của tôi. 

“...Cậu có biết đó là gì không?”

Tôi cầm sổ hướng dẫn lên và hỏi, nhưng sổ hướng dẫn không đáp lại. 

“...Dù sao thì”

Và rồi, Trưởng Chi nhánh đã đang nhìn chúng tôi như vậy vỗ tay một cái và lên giọng như để khuấy động bầu không khí. 

“Trước hết thì chúng ta đều đã sống sót rồi đúng chứ? Và Chủ Nghĩa Duy Mỹ cần bị giết chết cũng đã chết rồi. Cùng với điều này, chúng ta đã đạt được một thành tựu to lớn. Thật đáng tự hào, không, mọi người thật sự sẽ được ghi lại vào đại sảnh danh vọng đấy”

Trưởng Chi nhánh nói với giọng tươi vui. 

“Mọi người có thể đi đến một nơi tốt hơn…nhưng dường như sẽ không có ai làm vậy đâu!”

Và cô ấy vội vã ngừng nói. 

“Dù sao đi nữa!...Ừm!”

Cô ấy đảo mắt xung quanh như thể đang suy nghĩ gì đó rồi thở dài. 

“Phù…Tạm thời ta cũng sẽ tự tìm hiểu. Dòng sông……Vì vài lý do thì ta có một số linh cảm”

“Đó là gì vậy?”

“Do là không chưa chắc chắn nên ta sẽ không nói bây giờ”

Trưởng Chi nhánh lắc đầu.

“Dù sao thì mọi người đã vất vả rồi. Bây giờ quay về thôi”

Cô ấy nói đúng. 

Đã đến lúc quay về rồi.

“...Cho tớ biết lối ra đi”

Trước lời của tôi, sổ hướng dẫn mở ra và phần giải thích về lối ra xuất hiện. 

“Này”

Jang Chaeyeon đang ở bên cạnh gõ nhẹ vào tay tôi. 

“Ừm, cô Chaeyeon”

“...Cảm ơn”

“...”

“Sau cùng thì anh đã đến đây vì tôi mà”

“Bởi vì tôi cũng đã nghĩ rằng đây là điều cần thiết thôi”

“Và trong sự cần thiết đó cũng bao gồm cả tôi nhỉ”

“...”

Jang Chaeyeon nhìn tôi và mỉm cười. 

“Cảm ơn”

“Không có gì”

Được rồi. 

Hãy nhận lời cảm ơn của cô ấy nào.

Làm gì phải—

“Và, em yêu anh”

“...”

“...”

“...”

“...”

Miệng tôi cứ thế há hộc khi đang định nói ‘Không có gì’.

Những người khác cũng bắt đầu nhìn chằm chằm vào Jang Chaeyeon.