Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 35

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 149

201-400 - Chương 350: Hồi 3

Cái này thì phải nói như nào đây nhỉ.

Ánh mắt của Song Ahrin hướng về tôi. 

“...”

“...”

Lời tỏ tình của Jang Chaeyeon.

Thật lòng mà nói, dù có nghe được từ ai thì tôi cũng sẽ bối rối thôi.

Nhưng lại càng thế hơn nữa vì người đó là Jang Chaeyeon.

Và bây giờ thì tôi cũng đang cảm thấy hơi bối rối như vậy. 

Bởi vì tôi không biết tại sao Song Ahrin lại hỏi điều này. 

“Hừm”

Vậy nên tôi chỉ có thể rên rỉ, và Song Ahrin khẽ lảng mắt đi rồi lẩm bẩm.

“...Cứ coi như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra đi”

Giọng nói của cô ấy run rẩy. 

Tôi kiểm tra trên đầu của Song Ahrin.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Tên: Song Ahrin]

[Tuổi: 21]

[Đặc trưng: Thôi miên]

[Khả năng: Kịch rối]

[Tiểu sử: Cô đang hối hận về lời mình vừa nói]

[Điểm yếu: Hãy đưa ra câu trả lời mà cô ấy sợ hãi]

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Câu trả lời mà cô ấy sợ hãi.

Câu trả lời Song Ahrin sợ hãi có thể là gì được nhỉ?

“...”

Tôi quyết định không nghĩ quá sâu về điều đó.

Tôi rời mắt khỏi cửa sổ trong suốt hiện ra trước mặt và nhìn cô ấy.

“Cô Ahrin”

“Không, xin lỗi. Tôi đã làm anh phải bận tâm vì một câu hỏi không đâu rồi”

“Như này không giống cô Ahrin chút nào”

“...”

Nghe tôi nói, Song Ahrin trở nên im bặt và nhìn tôi.

“Nhưng tôi có thể trả lời chắc chắn một điều, rằng tôi sẽ làm như cô Chaeyeon nói”

Sau khi nói với tôi, Jang Chaeyeon cũng nói thêm rằng tôi không cần phải đưa ra câu trả lời.

Tôi không biết đó là nỗi sợ hãi mà cô ấy đang mang, hay đó là cách cô ấy tuyên bố rằng cô ấy thật sự không cần nghe câu trả lời.

Dù vậy, chừng nào Jang Chaeyeon còn yêu cầu tôi làm vậy, tôi cũng không có ý định phớt lờ yêu cầu của cô ấy.

Ngoài ra tôi cũng cảm thấy thoải mái như thế hơn.

“...”

Song Ahrin hạ tầm mắt xuống sàn sau khi nghe câu trả lời của tôi.

“Được rồi”

Vừa nói vậy, cô ấy vừa nhìn đi chỗ khác.

Buổi lễ trao giải vẫn tiếp tục diễn ra ở trên sân khấu.

***

Sau khi lễ trao giải kết thúc, Trưởng Bộ phận tiếp tục nói với nụ cười nhân hậu.

“Các vị đã vất vả nhiều rồi. Bây giờ hãy tận hưởng khoảng thời gian còn lại nào!”

Ngay khi ông ấy vừa dứt lời, tiếng nhạc vui tươi lại bắt đầu vang lên lần nữa.

Mọi người mỉm cười rời đi lấy đồ ăn, và Ahn Sanghyun cũng đứng dậy khỏi chỗ.

“Vì đã được nhìn thấy cậu Kim Jaehun mà tôi rất thích lên nhận giải rồi nên là bây giờ tôi xin phép đi đây!”

“Sớm vậy sao? Anh không ăn gì đi à?”

“Haha, chỉ cần nhìn thấy cậu Kim Jaehun lên nhận giải thôi là tôi đã no bụng rồi!”

Chỉ vì tôi cho phép anh ta lăn một lần thôi mà lại tin tưởng và có thiện cảm đến mức này sao.

Có lẽ đó là lỗi của tôi vì đã cho phép anh ta lăn xung quanh chăng?

Cứ như này thì không phải sẽ gây ra một sự cố rất lớn à?”

Và tôi phải là người chịu trách nhiệm sao?

Trong khi tôi đang suy nghĩ đủ thứ,

“Cậu Kim Jaehun!”

Giọng nói thư thái của Trưởng Chi nhánh vang đến bên tai tôi.

Trưởng Chi nhánh trong chiếc váy dạ hội đen tuyền mỉm cười bước đến chỗ tôi.

“Ta đã tiến cử cậu quả là tốt nhỉ! Tất nhiên, dù không tiến cử cậu đi chăng nữa, ta vẫn tin rằng nếu là cậu Kim Jaehun thì cậu cũng đã làm đủ tốt rồi!”

Thủ phạm đây rồi.

Tôi nhìn Trưởng Chi nhánh với vẻ oán trách trong giây lát, nhưng cô ấy vỗ nhẹ vào vai tôi.

“Đừng nhìn ta với vẻ mặt đó chứ. Vốn dĩ thế giới sẽ không để yên cho người tài đâu”

Được công nhận tài năng tại một nơi chiến đấu với dị thể quản thúc thì có gì tốt cơ chứ?

Tôi kiềm lại tiếng thở dài của mình và nhìn thẳng vào mắt Trưởng Chi nhánh.

“Dù vậy, nhờ có việc này mà tôi đã nhận được tất cả sự chú ý mà có lẽ cả đời mới nhận được rồi đấy”

“Đúng chứ?”

Trưởng Chi nhánh mỉm cười như thể vui vẻ, dường như hoàn toàn chẳng biết gì đến tâm trạng của tôi.

“Làm tốt lắm. Bây giờ thì hãy nghỉ ngơi chút đi”

“Nghỉ ngơi ấy à”

Chính xác thì nghỉ ngơi là gì nhỉ.

Bất cứ khi nào tôi định nghỉ ngơi đàng hoàng một chút thì cũng có chuyện xảy ra cả.

“Và, ta định sẽ tặng thêm cho Phòng Nhân sự một món quà nữa—”

“Nếu Trưởng Chi nhánh đang nói đến mấy món quà kỳ quái mà cô mang đến thì không cần tặng cũng được”

Chưa bao giờ thấy được chuyện gì tốt đẹp sau khi cái đó đến cả.

“Món quà kỳ quái gì chứ! Đó là tấm lòng của ta đấy!”

Nếu là tấm lòng như vậy thì hoàn toàn không nhận cũng được.

“Và cũng nhờ có cái đó mà mấy người có thể xác nhận cảm tình dành cho nhau đấy chứ…”

Nếu còn xác nhận cảm tình kiểu vậy vài lần nữa thì có khi lại xảy ra án mạng đấy.

“Dù sao đi nữa, không sao đâu”

Tôi giơ tay lên ngăn Trưởng Chi nhánh và lắc đầu.

“Trưởng Chi nhánh chỉ cần cho tôi mượn sức mạnh giống như lần trước là được rồi”

“...”

Trưởng Chi nhánh nhìn tôi với vẻ mặt bị tổn thương, nhưng tôi có thể làm gì cơ chứ.

Đó là sự thật mà.

Tôi nhìn ba người kia.

Yu Daon đang ngáp dài như thể buồn chán, Jang Chaeyeon đang nói chuyện rôm rả với ai đó có vẻ là thuộc Chi nhánh Gangdong, và Song Ahrin đang chặn những người khác trong khi tỏa ra một bầu không khí như thể sẽ giết bất cứ ai bắt chuyện với cô ấy.

Aileen thì dường như đang gặp lại người quen, đang nói chuyện với một ai đó bằng vẻ mặt bối rối.

Nhưng xét từ biểu cảm đó thì có vẻ là không nhớ ra rồi.

Do là dường như sẽ không có ai tìm gặp tôi nữa nên chắc là dừng lại ở đây thôi nhỉ.

“Vậy thì tôi xin phép về trước”

“À, tôi cũng đi luôn!”

“Tôi nữa”

“Vậy thì tôi cũng đi luôn nhỉ”

Và ngay khi tôi vừa nói là mình sẽ đi về, những người khác cũng đồng loạt đi theo tôi.

Họ có thể tận hưởng thêm chút nữa mà.

Ngay khi vừa đi ra ngoài hội trường bữa tiệc, hoàn toàn không còn bất cứ âm thanh nào ngoài tiếng nhạc nhỏ trong nền ở đằng xa.

“Mọi người đều đã vất vả rồi”

Trước lời của tôi, Song Ahrin chỉ nhún vai, còn Jang Chaeyeon và Yu Daon thì mỉm cười.

“Anh Jaehun cũng đã vất vả nhiều rồi!”

“Anh cũng vậy”

“Ừm”

Sao mọi người có thể có phản ứng khác nhau như này nhỉ?

Vừa nhìn khung cảnh đó, tôi vừa cất lời.

“Hẹn ngày mai gặp lại”

Vì ngày mai chúng tôi phải đi làm mà.

Nói vậy xong, tôi từ từ đi về bãi đỗ xe.

Phải nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi thôi.

-Lật phật!

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]

[Cách để tránh bị ảo tưởng]

1. Bạn không hề nổi tiếng đến vậy.

2. Nếu bạn nghĩ rằng tất cả mọi người đều thích mình, đó là một triệu chứng vô cùng nặng của bệnh ảo tưởng rằng người khác thích mình, vậy nên xin hãy hết sức chú ý.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Biết rồi, tớ cũng biết thân biết phận của mình mà.

Tôi lẩm bẩm như vậy và bước đi.

Hôm nay chắc tôi sẽ để sổ hướng dẫn bên cạnh mấy quyển sách triết học chán chết rồi đi ngủ.

***

Sau khi người đàn ông rời đi, ba người liền nhìn nhau.

“...”

Yu Daon và Jang Chaeyeon trao đổi ánh mắt một hồi, và Song Ahrin cũng xen vào giữa nhìn hai người họ.

Đó là vì cả ba đã cãi nhau trước khi người đàn ông đến.

Jang Chaeyeon nhìn chằm chằm vào Yu Daon và mở lời.

“Có gì bất mãn thì nói luôn đi”

“...”

Yu Daon không nói gì, và Song Ahrin vừa nhìn cảnh tượng đó vừa lẩm bẩm trong lòng.

Làm sao mà cô ta có thể nói ra sự bất mãn của mình được chứ.

Bản thân Song Ahrin cũng có bất mãn nhưng lại không thể nói ra.

Thành thật với cảm xúc của bản thân không phải một cái tội.

Ngược lại thì nó còn đáng khen ngợi ấy chứ.

Đó là lý do mà cả Song Ahrin lẫn Yu Daon đều không thể nói gì với Jang Chaeyeon.

Họ chỉ đơn thuần thể hiện sự bất mãn không thể nói ra thành lời với cô ta.

Và Jang Chaeyeon cũng biết điều đó.

Jang Chaeyeon nhìn hai người họ.

“...”

Cô ta hơi nhếch khóe môi lên, và khi nhìn thấy cảnh tượng đó, Yu Daon nhắm mắt rồi lại mở ra và khẽ lẩm bẩm.

“Đừng gây khó khăn cho anh Jaehun”

“Vậy nên tôi mới không bảo anh ấy trả lời”

“Có vẻ là cô đã biết rằng việc mình làm sẽ gây khó khăn cho anh ấy rồi nhỉ”

Hai người đó đối mặt nhau, và Song Ahrin không nói gì.

Bởi vì cô cũng đã chất vấn Jang Chaeyeon, và câu trả lời của cô ta cũng giống hệt với câu trả lời mà Yu Daon sẽ nghe được bây giờ.

“Nếu có bất mãn gì thì cô có thể lao vào bất cứ lúc nào”

Jang Chaeyeon mỉm cười.

Yu Daon nhìn cảnh tượng đó rồi cất bước.

Song Ahrin cũng quay khỏi Jang Chaeyeon và hướng về nơi khác.

Cả hai đều biết.

Rằng đấy không phải là sự cân nhắc.

Cô ta chỉ không thể bày tỏ cảm xúc của mình bởi vì sẽ không thể thoải mái ở nơi này nữa nếu bị từ chối mà thôi.

Vì nếu cứ tiếp tục duy trì như này, ít nhất thì cô ta sẽ có thể luôn được ở bên cạnh người đàn ông.

Song Ahrin nhìn lên trời trong khi đi về ô tô của mình.

“Tóc Trắng đang nhận được sự giúp đỡ nhiệt tình như vậy từ bản thân khác cơ mà”

Sao mà cô lại vô dụng đến mức này cơ chứ.

Dù mu bàn tay của cô hơi nhói lên, Song Ahrin hoàn toàn không để tâm gì và tiếp tục bước đi.

Cô cũng ghen tỵ chứ, nhưng dường như cô không thể làm được điều đó.

Song Ahrin cắn chặt môi.

Phải.

Chỉ cần như này là cô đủ hạnh phúc rồi.

Nên là không sao cả.

Cô lẩm bẩm với bản thân như vậy và bước đi.

***

Ngày hôm sau.

Sau khi nhìn thấy những người khác mặc váy dạ hội hôm qua và hôm nay lại nhìn thấy họ trong đồng phục của Cục Quản thúc, tôi cảm nhận được một cảm giác gượng gạo đến kỳ lạ.

Khi tôi đang nhìn chằm chằm vào ba người họ như vậy, Yu Daon liền mỉm cười nhìn tôi.

“Anh Jaehun đang nghĩ gì vậy? Hay là anh đang lo lắng điều gì sao?”

“Không có gì. Tôi chỉ đang có mấy suy nghĩ kiểu quả nhiên quần áo thật sự rất quan trọng thôi”

“Nếu anh Jaehun muốn thì tôi có thể mặc váy dạ hội đi làm mỗi ngày luôn cũng được!”

“Nếu thế thì dường như tôi sẽ bị Trưởng Chi nhánh gọi lên đấy”

Không phải đó là hành vi gây mất trật tự nơi công cộng trong công ty à?

Trong khi tôi đang nghĩ vậy, Song Ahrin đẩy ghế và đứng dậy khỏi chỗ.

“Tôi đi xuống tầng hầm chút rồi về”

“À, ừm”

Cô ấy lại đi xuống tầng hầm nữa nhỉ.

Song Ahrin dừng bước khi đang chuẩn bị đi ra khỏi cửa.

Cô ấy đứng tại chỗ một lúc, chau mày như thể đang nghe được gì đó, rồi sau đó lên tiếng.

“...Và, anh cũng xuống luôn đi”

Song Ahrin nhìn chằm chằm vào tôi.

“...Tôi sao?”

“Ừm. Chỉ một lúc thôi”

“Ừm, mà, cũng không có vấn đề gì”

Tôi gật đầu và đi theo Song Ahrin.

Nếu cô ấy đi xuống tầng hầm thì rõ ràng chỉ có một lý do mà thôi.

Tôi theo sau Song Ahrin và chìm vào suy nghĩ.

Như Jang Chaeyeon đã nói, có lẽ cô ấy đang nghe chuyện từ một bản thân khác của mình.

Rốt cuộc là cô ấy định nói gì mà lại bảo tôi đi cùng nhỉ?

“...Có vẻ là Hồi 3 sắp chuẩn bị bắt đầu rồi đấy”

Và lời nói mà Trưởng Đoàn kịch gọi tôi xuống đã nói ra thật sự vượt xa sức tưởng tượng của tôi.

“...”

“...”

Tôi và Song Ahrin nhìn nhau.

Khả năng của Song Ahrin theo raw đã được chuyển thành Kịch rối.