Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trái Tim Tôi Là Của Một Ông Chú

(Đang ra)

Trái Tim Tôi Là Của Một Ông Chú

Shimano Yuhi

Hãy cùng theo dõi câu chuyện về hành trình của ông chú ấy.

15 68

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

9 36

Tôi muốn làm trai bao nên quyết định để Yandere bao nuôi

(Đang ra)

Tôi muốn làm trai bao nên quyết định để Yandere bao nuôi

Ryo Harakuza

Đây là câu chuyện về Akira và hành trình đầy sóng gió nơi học đường, nhằm mục tiêu trở thành một tên trai bao được Yandere bao nuôi…!

2 1

Nuôi Cậu Chỉ Là Bất Đắc Dĩ, Đừng Có Bám Lấy Tôi

(Đang ra)

201-400 - Chương 348: Tâm điểm

Tôi đã luôn có cảm giác này, nhưng ba người của Phòng Nhân sự ngoại trừ tôi, tức là Yu Daon, Jang Chaeyeon, và Song Ahrin, dường như thân thiết với nhau nhưng cũng không.

Một ngày họ sẽ đối xử với nhau như những người bạn thuở nhỏ ăn ý, và một ngày khác, họ sẽ trông như những người muốn giết nhau nhưng không thể vậy.

Chẳng hiểu kiểu gì.

Không phải trước tiên việc họ ăn ý với nhau là một mối quan hệ tốt sao?

Tôi vừa nghĩ vậy vừa bước nhanh.

Vì một lý do nào đó, tôi có cảm giác rằng nếu ba người họ giả vờ biết tôi bây giờ thì vị thế của tôi sẽ vô cùng mệt mỏi.

Nhưng đáng tiếc thay, bọn họ đã ngay lập tức nhận ra tôi.

“Ah! Anh Jaehun!”

Yu Daon đang lườm Jang Chaeyeon với vẻ mặt vô cảm liền rạng rỡ hẳn lên như thể chưa từng có chuyện gì và hét lớn vẫy tay về phía tôi.

Không, cô ấy tìm thấy tôi kiểu gì vậy?

Có nên giả vờ không quen biết rồi bỏ chạy không nhỉ?

Suy nghĩ đó trong khoảnh khắc hiện lên trong đầu tôi, nhưng do có cảm giác rằng mình sẽ thật sự khiến họ sẽ bị tổn thương nếu làm vậy, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài quay lại và bước về phía ba người kia.

Quả nhiên.

“Gì thế? Người đó là ai vậy?”

“Hình như là người quen của họ. Một người chỉ mới khi nãy đã vô cảm thế kia mà…”

Những người xung quanh xì xào bàn tán trong khi nhìn tôi.

Không đùa, tôi không nghĩ là mình đã nhận được nhiều sự chú ý như này khi con Giấc mơ của Bươm bướm thể trưởng thành xé toạc cơ thể của mình rồi chui ra ở Bờ sông đâu.

Chẳng lẽ mấy người ở Cục Quản thúc quan tâm đến người được mỹ nhân để ý hơn là quái vật chui ra từ cơ thể người à?

Nhưng mà tôi cũng phải công nhận là mình sẽ sốc hơn khi thấy Trưởng Chi nhánh đỏ mặt nhìn tôi thay vì nhìn thấy một con quái vật xé toạc đầu người rồi chui ra thật.

Không.

Đầu nổ tung thì lúc nào tôi chẳng nhìn thấy, nhưng mà Trưởng Chi nhánh đỏ mặt ấy hả?

Tôi sẽ chụp ảnh lại cảnh đó ngay lập tức, đăng lên mạng nội bộ của Cục Quản thúc rồi nghỉ việc nhanh gọn lẹ.

Khi nhìn với thái độ đó, tôi nghĩ là mình hiểu tại sao những người này lại nhìn tôi như một loài động vật kỳ lạ rồi.

Vậy thì cũng chẳng làm gì được.

Ngay khi tôi vừa kết thúc suy nghĩ của mình, Yu Daon liền chạy về phía tôi, và Jang Chaeyeon cùng Song Ahrin cũng bước nhanh đến chỗ tôi.

“Anh Jaehun! Ôi ôi, bộ độ này hợp với anh quá đấy!”

“Tôi không nghĩ đó là điều cô Daon nên nói đâu”

Tôi nhìn chiếc váy Yu Daon đang mặc.

Do nó có hơi hở hang chút nên tôi không biết phải nhìn đi đâu, nhưng dù sao đi nữa, có lẽ nhờ vào việc tập thể dục đều đặn, cô ấy thật sự không có chút mỡ thừa nào—không, thật sự đấy.

Dừng phân tích thôi.

“Ánh mắt của anh có hơi nham hiểm đấy nhỉ?”

“Tôi xin lỗi”

“Đó là nói đùa thôi nên anh cứ nhìn thoải mái đi”

Ahaha! Yu Daon bật cười và xoay tròn cơ thể khiến tà váy của cô ấy phấp phới.

Trong khi tôi đang nhìn cô ấy, Jang Chaeyeon tiến đến chỗ tôi.

“Tôi đã chờ anh đấy”

“...”

Tôi thật sự không biết phải nhìn đâu cả.

Nói ra thì hơi ngại, nhưng sự hiện diện của cô ấy mạnh đến mức khó có thể diễn tả thành lời.

Biết thì cũng biết, nhưng mà…

“E hèm, e hèm”

Jang Chaeyeon hắng giọng thu hút ánh mắt của tôi.

“Nhìn thì để sau đi”

Sau là khi nào?

Cô ấy nói vậy bằng giọng e thẹn rồi đi đến bên cạnh Yu Daon.

Không phải họ vừa mới cãi nhau à?

Và rồi Song Ahrin đi đến chỗ tôi như thể đã có hẹn từ trước.

“Xin lỗi nhé”

Tôi vẫn chưa nói gì, nhưng cô ấy đã nói với tôi bằng giọng cộc cằn.

“Ừm?”

“Ài, chết tiệt. Biết bao chỗ không đứng sao lại đứng ở ngay sau Tóc Trắng cơ chứ…hà…”

Cô ấy gãi đầu như thể bực bội rồi nhìn tôi,

“Còn tôi thì như nào?”

“Tôi vẫn chưa nói gì với ai cả mà”

“Ánh mắt của anh đã tự nói lên tất cả rồi còn gì?”

Song Ahrin nhìn tôi trong khi chống hông.

“...”

Không còn cách nào khác.

Tôi nhìn chiếc váy của Song Ahrin.

Thật lòng thì cái này thoải mái cho mắt hơn hẳn so với Yu Daon hay Jang Chaeyeon.

Dù sao đi nữa, bộ váy có vẻ là che được nhiều chỗ hở, và cũng làm nổi bật dáng người nhỏ bé của Song Ahrin.

“Dễ thương lắm”

“...Ai bảo anh cho nhận xét của mình hả?”

Không phải chính cô đã nói ‘Còn tôi thì như nào’ à?

Khi tôi nhìn Song Ahrin với vẻ mặt ngơ ngác, cô ấy liền ngay lập tức quay đầu và đi đến bên cạnh Yu Daon và Jang Chaeyeon.

“Nhân tiện thì ba người vừa mới cãi nhau đấy à?”

“Anh đã bao giờ nhìn thấy chúng tôi không cãi nhau chưa?”

“Đúng đấy”

“Ahaha…”

Ra là vậy?

“Cãi nhau vừa phải thôi đấy. Không được đánh nhau, và cũng đừng gây sự với nhau”

“Tôi sẽ cố gắng”

“Nếu anh Jaehun muốn vậy…!”

“Tôi sẽ giữ không nói gì cả”

Sao mọi người lại không chịu nghe lời tôi gì vậy nhỉ?

Tôi khẽ thở dài và bắt đầu bước đi, và ba người kia cũng theo sau tôi.

Và cho đến lúc đó, ánh mắt của những người xung quanh vẫn tập trung vào chúng tôi.

“Phải rồi. Em út đâu?”

“Yeeun thì không đến được”

Tôi đã nói rằng con bé không thể đến vì không có váy để mặc và vẫn chưa lập được công trạng nào.

Thật sự thì tôi đã phải rất chật vật để gỡ Park Yeeun đang nắm chặt lấy gấu quần của tôi và cầu xin được cho đi bằng cách nào đó.

Nếu phải đưa theo con bé thì dường như chỉ có mình tôi là mệt mỏi hơn thôi, ngược lại thì tốt rồi.

“Đứa nhóc đó mà đến thì đã vui rồi”

Song Ahrin nhếch khóe miệng lên, và tôi nhìn cô ấy như vậy rồi đi vào trong.

***

“Uầy…”

Ngay khi vừa tiến vào trong, Yu Daon liền mở to mắt.

Cũng không trách cô ấy được.

Bởi vì một cảnh tượng chỉ có thể thấy được trong phim đang trải ra trước mặt chúng tôi mà.

Nhiều người đi lại xung quanh trong những chiếc váy dạ hội và áo đuôi tôm, đèn chùm lộng lẫy, thức ăn được chất đầy như núi, và còn cả một dàn nhạc đang biểu diễn.

Khung cảnh này giống hệt như là…

“Du thuyền? Gư…đầu tôi…”

“Cô Ahrin, nếu cô còn nói mấy điều xui xẻo như vậy thì cô Daon sẽ cốc mạnh vào đầu cô đấy”

“Cứ để đó cho tôi! Tôi sẽ làm cho cô ấy cao thêm vài centimet luôn!”

Song Ahrin lẩm bẩm trong khi ấn vào trán mình, và Yu Daon mỉm cười giơ nắm đấm lên.

“Đừng có đánh thật đấy”

Nên đi đâu đây nhỉ?

Trước mắt cứ đi loanh quanh đã hay là như nào đây?

Khi nhìn xung quanh, tôi thấy rằng mọi người đang tụ tập nói chuyện hoặc ăn uống gì đó, nên có lẽ chúng tôi cũng có thể làm vậy.

“Mọi người hãy cứ làm những gì mình muốn đi”

Nói vậy, tôi cũng bắt đầu bước đi.

Cũng lâu lắm rồi mới được ăn gì đó nhỉ.

Đồ ăn món nào cũng trông có vẻ ổn cả.

Ngay khi tôi vừa bước đi với suy nghĩ đó, ba người kia cũng bắt đầu đi theo tôi.

“...”

Ba người họ đi theo tôi khi tôi đi về trước, và khi tôi lùi lại thì cả ba cũng lùi về sau.

“...Không phải tôi đã bảo rằng chúng ta đường ai nấy đi rồi sao?”

“Tôi không đặc biệt có chỗ nào để đi cả”

“Tôi cũng vậy”

“Đường anh Jaehun đi là đường tôi đi mà?”

“...”

Được rồi, vậy thì cứ đi chung đi.

Vừa thở dài, tôi vừa cho thức ăn lên đĩa của mình, và Yu Daon cũng đi theo sau tôi lấy đồ ăn…còn Jang Chaeyeon và Song Ahrin thì chỉ đứng xem chúng tôi.

“Hai người không định ăn à?”

“Ăn uống trong khi mặc quần áo như này ấy hả?”

Song Ahrin lẩm bẩm với vẻ ngơ ngác và chỉ vào bụng mình.

“Nếu ăn thì bụng sẽ bị lộ ra đấy!”

“...”

Khi tôi nhìn Jang Chaeyeon, cô ấy chỉ mỉm cười nhẹ nhàng nhìn tôi.

“Xấu hổ lắm”

Dù cô trông chẳng có chút nào là xấu hổ cả.

Thế còn Yu Daon thì sao?

“Dù có ăn thì tôi cũng có thể trở lại như ban đầu nếu muốn mà?”

Hồi phục cũng có thể được sử dụng cho việc này à.

Vừa nghĩ vậy, tôi vừa gắp đồ ăn.

Tôi lấy vừa đủ thức ăn cho bản thân rồi đi về chỗ ngồi.

“Ấy! Cậu Kim Jaehun!”

Một giọng nói sảng khoái vang đến bên tai tôi.

Khi nhìn tôi sang bên cạnh, ở đó là Ahn Sanghyun đang nhìn tôi với đôi mắt sáng lên.

“Tôi đã nghe rồi đấy! Cậu đã hoàn toàn tiêu diệt Chủ Nghĩa Duy Mỹ rồi nhỉ!”

“À, vâng”

Anh ta ở đây từ khi nào vậy?

Ahn Sanghyun nhìn tôi trong khi cười như thể có gì đó vui vẻ.

“Ôi trời, cậu đã loại bỏ được Chủ Nghĩa Duy Mỹ đó. Tôi từ lâu đã biết rằng cậu là một người đáng gờm rồi, nhưng lần nào gặp thì cậu Kim Jaehun cũng làm tôi bất ngờ cả!”

“Việc đó khả thi là nhờ có Trưởng Chi nhánh mà”

“Không phải đâu. Nếu Trưởng Chi nhánh và tôi đi thì có lẽ, không, chắc chắn chúng tôi đã chết rồi!”

Khi Ahn Sanghyun vừa cười vừa nói chuyện với tôi, ánh mắt của những người xung quanh lại đổ dồn về phía chúng tôi.

“...Anh ta đang có một cuộc trò chuyện bình thường với Chó Điên Gangseo sao?”

“Và còn vui vẻ ấy hả?”

“Tên đó thật sự là thực thể có thể giao tiếp bình thường được à? Tôi lúc nào cùng chỉ nhìn thấy tên đó vừa cười vừa lăn xung quanh ngay khi vừa xuất hiện thôi”

“Tôi đã từng ngồi chung trực thăng tấn công cùng với tên đó, và anh ta lăn thẳng xuống không cần dù luôn mà. Thậm chí còn đáp đất nguyên vẹn luôn đấy?”

“Những người đó là ai vậy?”

“Khoan đã…à. Đó là Song Ahrin điên rồ của Chi nhánh Trung ương và Jang Chaeyeon Chi nhánh Gangdong ấy mà. Là Phòng Nhân sự đấy”

“...Phòng Nhân sự?”

Nghe được những lời đó, Song Ahrin bắt đầu nghiến chặt răng.

“Tên khốn đó cứ không ngừng gọi người khác là điên thế này điên thế nọ nhỉ. Có nên khiến tên đó làm mấy trò khùng điên ngay tại nơi công cộng không đây?”

“Làm đi”

“...Thôi nhịn”

Tôi lại nhìn Ahn Sanghyun trong khi lắng nghe cuộc trò chuyện giữa Jang Chaeyeon và Song Ahrin.

Dường như vị thế của Phòng Nhân sự đang càng ngày càng trở nên kỳ lạ hơn rồi.

Những người thuộc Chi nhánh Gangseo mà tôi đã từng thấy vài lần chỉ lướt ngang qua chúng tôi như chẳng quan tâm gì, nhưng những người từ các chi nhánh khác mà tôi chưa gặp lại đang nhìn chúng tôi như thể nhìn người ngoài hành tinh vậy.

Kỳ lạ thật đấy, rõ ràng chỉ mới hôm nào thôi tôi còn đơn thuần là một thành viên Phòng Nhân sự Chi nhánh Gangseo chỉ cần mẫn chia lương thôi mà.

“Có vẻ là tôi đã được ké chút sự chú ý vì đang ở cùng với người nổi tiếng nhỉ! Haha!”

Ahn Sanghyun cười với vẻ gượng gạo.

Không phải ngược lại mới đúng à?

Tôi cảm giác như là mình đang thu hút sự chú ý vì ở cùng với Ahn Sanghyun vậy.

Trong khi tôi đang nói chuyện linh tinh với Ahn Sanghyun như vậy,

“Lễ trao giải sẽ được tổ chức”

Giọng nói của người dẫn chương trình vang lên cũng với tiếng nhạc trang nghiêm.

Đó là giọng nói mà tôi đã từng nghe thấy nhiều lần trong chương trình phát thanh nội bộ Cục Quản thúc.

Ngay sau đó, ánh đèn phụt tắt và chỉ còn lại bục phát biểu được chiếu sáng.

Và rồi, ông lão mà tôi mới chỉ gặp được đúng một lần bước lên bục phát biểu.

Đó là Trưởng Bộ phận.

Diện trên mình một bộ vét, ông ấy gõ nhẹ vào mic.

“Các vị”

Nếu trong giọng nói của một người có chứa ma lực, có lẽ đó chính là đây chăng?

Những người đã từng xì xào liền nhìn Trưởng Bộ phận như thể bị mê hoặc bởi một lời nói của ông ấy.

“Cảm ơn vì năm nay cũng đã sống sót”

Ông ấy bày tỏ lòng biết ơn của mình bằng giọng nói điềm tĩnh.

“Năm sau cũng sẽ có những vị không thể đến đây, và cũng sẽ có những vị mới đến”

“...”

“Xin dành vài phút mặc niệm với lòng biết ơn và sự kính trọng”

Và rồi Trưởng Bộ phận nhắm mắt.

Trước dáng vẻ xót xa hơn suy nghĩ của ông ấy, tôi cũng nhắm mắt lại và bắt đầu mặc niệm.

Bao nhiêu lâu đã trôi qua rồi nhỉ?

“Nhưng cái phải chúc mừng thì vẫn phải chúc mừng”

Ông ấy phá vỡ sự im lặng.

“...Một thực thể đã từng hành hạ các vị trong suốt một khoảng thời gian dài cuối cùng cũng đã biến mất khỏi thế giới này”

Và rồi, ông ấy bắt đầu từ từ cất lời.

“Chủ Nghĩa Duy Mỹ, thứ đó cuối cùng cũng đã chết”

Ngay khi ông ấy vừa dứt lời, mọi người bắt đầu xì xào.

“Chủ Nghĩa Duy Mỹ…?”

“Con quái vật đó sao…?”

Tiếng xì xào bàn tán trở nên lớn hơn, và Trưởng Bộ phận phá vỡ sự im lặng đó rồi nói tiếp.

“Và, xin được giới thiệu vị anh hùng đã làm tất cả những điều đó”

“...”

Cảm giác cực kỳ không tốt này.

“Hãy chào đón”

Trưởng Bộ phận nói tiếp bằng giọng đầy tự hào.

“Phòng Nhân sự Chi nhánh Gangseo”

Như thể đã được lên kế hoạch từ trước, ánh đèn pha chiếu vào chỗ chúng tôi.

“...”

Tôi hoàn toàn không nghe được gì về chuyện này cả.