Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 28

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 133

201-400 - Chương 345: Nghệ thuật và nghệ thuật

May mắn thay, Yu Daon, Song Ahrin, và Aileen đã nhanh chóng lấy lại ý thức.

“Ngay khi vừa nhìn thấy thứ kia là tôi đã nghĩ ngay là sẽ không ổn rồi mà”

"Nhưng dù sao thì anh Jaehun cũng đã đánh thức chúng tôi rồi nhỉ!”

“...Phù”

Mặc dù mỗi người đều có một phản ứng khác nhau, dù sao đi nữa, tình hình bây giờ đã bắt đầu trở nên có lợi cho chúng tôi.

Ba người họ lại vào tư thế.

“Nhưng anh đã làm gì vậy?”

“Tôi đã phá hủy bản thể chính”

“Anh vừa nói rằng mình đã phá hủy bản thể chính của Chủ Nghĩa Duy Mỹ như thể đó không phải là điều gì to tát đấy à?”

Song Ahrin lẩm bẩm với vẻ cạn lời, và Yu Daon gõ gõ vào đầu mình.

“Nhưng do là tôi không có suy nghĩ kỳ lạ nào cả nên chắc là ổn rồi!”

“Tốt rồi. Vậy thì bây giờ chúng ta hãy lại chiến đấu thôi”

Ngay khi tôi vừa nói vậy,

-Ruỳnh!

Cùng với âm thanh thứ gì đó sụp đổ, Trưởng Chi nhánh và Chủ Nghĩa Duy Mỹ lăn lộn trên sàn.

Trưởng Chi nhanh nghiến chặt răng trong trạng thái còn ướt máu nhiều hơn cả lúc trước, còn Chủ Nghĩa Duy Mỹ thì chỉ đang mỉm cười nhìn dáng vẻ đó của cô ấy.

Khó khăn phết nhỉ?

“Nếu coi như là đang làm bài tập về nhà bị tồn động thì cũng chẳng còn cách nào khác”

Trưởng Chi nhánh lẩm bẩm chửi rủa trong khi nhổ máu xuống sàn trước lời của Chủ Nghĩa Duy Mỹ rồi nhìn tôi với Jang Chaeyeon và mỉm cười.

“Hai người làm tốt rồi chứ?”

“À, vâng. Chúng tôi đã làm tốt rồi”

“Ta đã nghĩ là sẽ như vậy mà”

Trưởng Chi nhánh vừa cười vừa nhìn Chủ Nghĩa Duy Mỹ, và Chủ Nghĩa Duy Mỹ nhìn chằm chằm vào tôi.

Ngươi đã tìm thấy rồi nhỉ

Cô ta lẩm bẩm, và Trưởng Chi nhánh lại mỉm cười phủi tay.

Ôi chà, ngươi thật sự là người đầu tiên đến được tận đây đấy

Và Chủ Nghĩa Duy Mỹ đang nhìn cảnh tượng đó lẩm bẩm như thể thật sự ngạc nhiên và vỗ tay.

Trên khuôn mặt của cô tay hoàn toàn không có sự sợ hãi hay là tức giận.

Chỉ đơn giản là sự ngạc nhiên và niềm vui thuần khiết.

“...”

Tôi nhìn Chủ Nghĩa Duy Mỹ, và cô ta mỉm cười.

Không phải rất tuyệt vời sao?

“Ngươi nói gì cơ?”

Ngươi sẽ trở thành kiệt tác của ta

Cô ta nhìn tôi trong khi vẫn giữ nụ cười của mình.

Bởi vốn dĩ con cái thì luôn vượt qua cha mẹ mà

“Ta chưa từng có bố mẹ như này”

Chủ Nghĩa Duy Mỹ lắc đầu trước lời lẩm bẩm của tôi.

Tất nhiên rồi. Nhưng ta đã tạo ra cảm xúc của ngươi mà?

“Ngươi đang nói gì vậy?”

Tôi thật sự không hiểu cô ta đang nói gì nữa.

Tôi nhìn Chủ Nghĩa Duy Mỹ với vẻ mặt hoài nghi, và Chủ Nghĩa Duy Mỹ gật đầu.

Mục tiêu

“...”

Mọi sinh vật sống đều có mục tiêu

Cô ta nhìn tôi.

Thế mục tiêu của ngươi là gì?

“...”

Ta đã suy nghĩ rất nhiều trong khi quan sát dáng vẻ của ngươi

Trưởng Chi nhánh lao vào tấn công cô ta trong khi siết chặt nắm đấm, và Chủ Nghĩa Duy Mỹ nhìn tôi trong khi chặn nắm đấm của Trưởng Chi nhánh bằng một tay.

Lấy một ví dụ điển hình, trong trường hợp của Okbun của chúng ta thì đó là trách nhiệm. Trách nhiệm đối với những điều bản thân nhìn thấy và những điều bản thân đã trải qua

“Ta đã nói bao nhiêu lần là đừng có mà gọi cái tên đó rồi—”

Trưởng Chi nhánh nghiến răng lẩm bẩm, còn Chủ Nghĩa Duy Mỹ thì chẳng để tâm gì và nói tiếp.

Nhưng ngươi thì khác

“...”

Ngươi không có mục tiêu

Chủ Nghĩa cất lời như thể đang khẳng định điều đó.

Ngươi chỉ đơn giản là giải quyết bất cứ tình huống nào được giao cho bản thân. Nhưng điểm thú vị là mặc dù vậy, suy nghĩ của ngươi hay mấy thứ như vậy lại tuyệt đối không giống người bình thường

‘Không, thay vào đó thì ngươi gần giống với một kẻ tìm kiếm chân lý hơn’, Chủ Nghĩa Duy Mỹ lẩm bẩm trong khi nhìn tôi.

Có khi ngươi vẫn nhờ lời ta đã nói nhỉ?

“Ngươi đã nói gì à?”

Hà. Mối quan hệ giữa hai chúng ta lạnh lùng quá đấy”

Rồi khi cô ta thè lưỡi, một con hình nhân nhỏ bóng loáng vì ướt đẫm nước bọt xuất hiện.

Thứ này đã cứu mạng ngươi mà

“...”

Con hình nhân của Chủ Nghĩa Duy Mỹ, lá bài tẩy của tôi khi chiến đấu với hồi quy giả.

Và lời nói mà tôi đã nghe được khi sử dụng thứ đó.

‘Ánh mắt đó’

‘Ta thích ánh mắt đó. Ta thích đôi mắt vẫn đang tuyệt vọng tìm kiếm đáp án đúng mà không mất đi hy vọng, dù biết là chúng sẽ không thể cứu lấy mạng mình với thứ sức mạnh cỏn con của bản thân’.

Khi ấy ngươi đã mắc ta ngươi rất nhiều đấy

“Ôi trời, chỉ là đã cứu một mạng sống thôi mà, vậy thì không phải chúng ta cũng chỉ nên làm một giao dịch ở mức độ đó thôi sao?”

"Ngươi không hề cảm thấy bất công hay tức giận trước những hy sinh và cống hiến được thực hiện trong quá trình đó, và ngươi cũng không cảm thấy sợ hãi

“Ngươi đang nói—”

Đó chính là điều mà ta tò mò đấy

Chủ Nghĩa Duy Mỹ ngắt lời tôi và nhìn về đây.

Trưởng Chi nhánh vung nắm đấm một lần nữa,

-Rắc!

Cùng với âm thanh thứ gì đó bị vỡ từ cánh tay của nó, những mảnh vỡ ma-nơ-canh của Chủ Nghĩa Duy Mỹ bắt đầu rơi ra.

Mục tiêu của ngươi là gì?

“...”

Tại sao ngươi cứ nhất quyết phải làm những việc như vậy? Ngươi không có mục tiêu nào cả, nhưng những gì ngươi làm giống hệt một người có ý chí kinh khủng nào đó vậy

“...”

Bởi vì ngươi bị thứ gì đó sai khiến sao? Hay là vì ngươi có một ý chí riêng mà ngay cả bản thân cũng không biết tới?

Ánh mắt của cô ta hướng về ngực tôi.

Đến nơi sổ hướng dẫn đang được để.

Nhưng dường như ngươi không giống như đang bị dẫn dắt bởi một ý chí mạnh mẽ như thế, và ngay cả vậy thì ngươi cũng không có một mục tiêu nào cả. Thế nên ta mới tự hỏi

“Cái gì?”

Liệu ta có thể cho ngươi một mục tiêu không?

“Làm sao mà ngươi có thể cho ta một mục tiêu được chứ?”

Chủ Nghĩa Duy Mỹ và tôi còn chẳng thân thiết gì và còn là mối quan hệ đối địch.

Ngươi đang nói gì vậy?

Chủ Nghĩa Duy Mỹ liếm khóe môi của mình và mỉm cười.

Ngươi muốn giết ta mà. Ngươi đã nổi giận khi nhìn thấy ta

“...”

Chính vì vậy nên ngươi mới đến đây, và vì vậy ngươi mới định giết ta

Tôi vô thức nhíu mày, và Jang Chaeyeon đang ở bên cạnh tôi cũng bước lên trước với vẻ mặt lạnh lùng.

“Vì lý do đó mà ngươi đã hành hạ người này đến mức ấy sao?”

Vì lý do đó? Nó có thể không là gì với ngươi, nhưng ta nghĩ đó là một lý do rất quan trọng với ta đấy

Chủ Nghĩa Duy Mỹ đáp lại Jang Chaeyeon với vẻ mặt như chẳng có gì.

Dù nói như này có vẻ bất khả thi, nhưng ngươi là một thực thể giống như một viên ngọc thô đã được hoàn thành vậy

“...”

Bởi vì ngươi không có mục đích nhưng mọi hành động của ngươi đều có chứa ý chí ở bên trong. Ngươi dốc hết sức khi cứu người nhưng lại không có lý do riêng nào cho việc đó

“Cậu Kim Jaehun, xin hãy nghe sao cho thật phù hợp”

-Rắc!

Trưởng Chi nhánh lẩm bẩm và tung nắm đấm, đồng thời cánh tay còn lại của Chủ Nghĩa Duy Mỹ cũng hoàn toàn vỡ vụn thành nhiều mảnh.

“Ngay từ đầu thì đã có lời nói rằng không nên tùy tiện lắng nghe lời nói của một dị thể quản thúc rồi mà”

Cô không thấy bây giờ ta đang tạo ra tác phẩm cuối cùng ở đây sao?

Chủ Nghĩa Duy Mỹ mỉm cười và vung chân trước lời của Trưởng Chi nhánh.

Trưởng Chi nhánh bị đá văng ra xa và đập vào tường, đồng thời, Yu Daon vọt lên trước như thể thay người rồi cũng bị đá văng ra xa.

“Vậy thì chị của cô Chaeyeon…”

Cái đó hiện tại chính là kiệt tác ta đã tạo ra đấy. Không phải nó rất xinh đẹp sao?

Chủ Nghĩa Duy Mỹ mỉm cười, và ngọn lửa giận giữ bùng lên trong mắt của Jang Chaeyeon.

Khi Jang Chaeyeon hét lên đầy phẫn nộ và vươn tay ra, Chủ Nghĩa Duy Mỹ liền khuỵu một gối cùng với một tiếng vang lớn, và cô ta nhìn tôi vẫn với nụ cười trên mặt.

Đó là kiệt tác về mặt ngoại hình mà ta đã tạo ra. Kết cục cuối cùng cũng không được đẹp lắm cho một kiệt tác, nhưng dù sao thì ta cũng là người đã tạo ra nó nên chỉ có ta mới có thể trao tình yêu cho nó thôi chứ

Cô ta nhìn chằm chằm vào tôi.

Nhưng tại sao ngươi lại ghét ta?

“Bởi vì những gì ngươi đã làm là hành hạ người khác”

Việc đó đâu có hành hạ ngươi, đúng chứ?

Chủ Nghĩa Duy Mỹ mỉm cười.

Hoài nghi cũng dễ hiểu mà.

Nếu đó là Chủ Nghĩa Duy Mỹ thôi.

“Đúng vậy”

-Lật phật!

Tôi rút sổ hướng dẫn ra, và những người khác bước lên bên cạnh tôi.

“Ngươi nói đúng. Có lẽ họ là những người ta chưa từng gặp trước đây”

Không, ngược lại thì có quen biết sơ qua thì có khi còn kỳ lạ hơn đấy.

“Nhưng điều đó cũng không cho ta lý do để đứng nhìn ngươi làm hại đến những người khác”

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]

[Chủ Nghĩa Duy Mỹ - Ghi chép của Kim Jaehun Phòng Nhân sự]

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Mặc dù tôi không nói lời nào, sổ hướng dẫn vẫn mở ra như thể đang đọc suy nghĩ của tôi và bắt đầu tự mình viết chữ.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

1. Dị thể được nói đến là một thực thể sở hữu phần thân ma-nơ-canh được gắn đầu người.

2. Việc phá hủy dị thể bằng tác động vật lý là khả thi nhưng vô nghĩa do nó sẽ tìm được thân xác mới ngay lập tức.

3. Để có thể phá hủy bản thể chính, bạn phải tìm một vật phẩm có liên quan đến Chủ Nghĩa Duy Mỹ và phá hủy vật phẩm đó.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tôi cũng đã từng có lúc nghĩ rằng bản thân thật khó chịu.

Có lẽ những người khác nếu có trải qua những việc giống tôi thì họ đã nghỉ việc ở Cục Quản thúc rồi.

Ngay cả khi chỉ trải qua sự kiện Giấc mơ của Bươm bướm thôi cũng đã đủ rùng mình để nghỉ việc rồi ấy chứ.

Nhưng tôi đã không làm vậy.

Chính xác thì là tôi đã không có suy nghĩ như vậy.

-Lật phật!

Sổ hướng dẫn vẫn đang tự mình viết xuống những con chứ.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

4. Mục tiêu của dị thể là tạo ra một tác phẩm hoàn hảo. Tác phẩm bị giới hạn ở con người, và tính nghệ thuật của nó thay đổi tùy theo sự thất thường của Chủ Nghĩa Duy Mỹ.

5. Nếu dị thể cho rằng một tác phẩm hoàn hảo đã được tạo ra, Chủ Nghĩa Duy Mỹ sẽ ███.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tôi nhớ lại cảnh tượng mình đã nhìn thấy khi đó.

Rất nhiều người đã chết, và thực chất, Yu Daon và tôi là một trong số ít những người đã sống sót bằng cách giẫm lên núi xác.

Không chỉ có vậy.

Jang Chaeyeon và Song Ahrin cũng là những người vốn dĩ đã phải chết hoặc phải trải qua chuyện còn lớn hơn thế.

“Một người có thể sống với một mục tiêu”

Cái gọi là mục tiêu cuộc đời rất quan trọng.

Ta có thể nghĩ như vậy mà.

Giống như cách ta không thể trở thành triệu phú chỉ vì nói rằng nhắm tới việc trở thành triệu phú vậy.

Mục tiêu của tôi vẫn không là gì đặc biệt cả.

Tôi chỉ muốn sống thật thoải mái và hạnh phúc thôi.

Tất nhiên, xét đến tình hình hiện tại thì tôi vẫn là một người đang phải vùng vẫy trong khi không thể tìm thấy cách để đối phó với sự diệt vong đã được định trước đang đến gần.

“Nhưng mục tiêu không phải là cái định nghĩa một con người”

Nụ cười của Chủ Nghĩa Duy Mỹ toe toét hơn nữa trước lời của tôi.

“Mà chính con đường mà người đó đã đi mới quy định họ”

...

Cái định nghĩa và dẫn dắt tôi là chính tôi, nhưng cái phán xét tôi không phải tôi.

Những con đường mà tôi đã đi mới phán xét tôi.

Và may mắn thay.

Nhưng người khác đứng sau tôi mà không nói lời nào.

May mắn là thay vào đó thì cũng đã có những người có thể phán xét tôi thay cho tôi.

Yu Daon mỉm cười đứng bên phải tôi, Jang Chaeyeon nắm lấy cổ tay tôi, và Song Ahrin thở dài rồi đứng phía sau tôi.

Chủ Nghĩa Duy Mỹ gật đầu trước lời nói đó.

Ta thật sự không có mắt nhìn nguyên liệu mà

“...”

Chủ Nghĩa Duy Mỹ thở dài não nề.

[Hiểu biết của bạn về Chủ Nghĩa Duy Mỹ đã tăng]

[Chí mạng: 0->2]

Ta cứ nghĩ rằng ngươi là một viên ngọc thô, nhưng hóa ra ngươi lại là một nghệ sĩ

Thứ đó cúi đầu.

Dù vậy, lâu rồi mới được gặp một đồng nghiệp nên cũng tốt đấy chứ

Rồi Chủ Nghĩa Duy Mỹ mỉm cười nhìn tôi.

Nhưng ta có lòng tự trọng cao lắm đấy, thế nên ta nghĩ rằng thế giới này chỉ cần một nghệ sĩ duy nhất là ta thôi

“Ta thì đúng là không có lòng tự trọng về mặt này nhưng”

Tôi rút súng của mình ra và nhìn Chủ Nghĩa Duy Mỹ.

“Ta nghĩ rằng thứ nghệ sĩ như ngươi thì không cần phải tồn tại”